Cách lớp chăn, Tiểu Dịch Thần mở ra hai tay, nhẹ nhàng cận thận ôm lấy cậu.
Trong chăn, Hữu Hữu cảm nhận được sự ấm áp của cậu ấy khuôn mặt không khỏi đỏ lên, ôm ấp của Tiểu Dịch Thần gần như làm cho cậu có chút luống cuống hai tay không biết đặt ở đâu!
Ngay sau đó, là không gian yên tĩnh làm cho người ta sắp hít thở không thông - -
Cũng không biết qua bao lâu, một chiếc hộp từ góc chăn được nhét vào, cũng không biết là cái gì, chỉ nghe, tiếng nói của Tiểu Dịch Thần: "Uhm! Đây là quà anh tặng cho em đó!"
Đây là quà tặng cậu ấy chuẩn bị trước khi đến đây!
Cậu ấy muốn tặng lễ vật cho em trai!
Ngoài chăn truyền đến tiếng bước chân rời đi của Tiểu Dịch Thần.
Ngay sau đó, đó tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.
Hữu Hữu từ trong chăn ló đầu ra, lấy ra chiếc hộp mà Tiểu Dịch Thần mới vừa nhét vào trong chăn, dưới ánh đèn, chỉ thấy chiếc hộp được đóng gói tinh xảo.
Là quà tặng sao?
Người kia, còn rất để tâm chuyện này!
Hình như cũng không chán ghét nghư tưởng tưởng của cậu.
Đôi mắt của Hữu Hữu hơi cong, lơ đãng toát ra ý cười, khóe môi cũng cong lên.
Thậm chí cậu còn không phát hiện, khi cầm chiếc hộp trên tay, khóe môi cậu cũng cong lên đầy thỏa mãn.
...
Ăn tối xong trở về xe,, Tiểu Dịch Thần ngồi ở trên ghế lái phụ, hình như tâm tình vẫn rất tốt, khóe môi luôn giơ lên.
Mộ Nhã Triết liếc nhìn cậu ấy, không khỏi hỏi: "Con tặng quà gì cho em vậy?"
"Bí mật! Con mới không nói cho cha biết đâu.” Tiểu Dịch Thần ra vẻ thần bí làm mặt quỷ, lập tức ngại ngùng nói, "Em trai nhất định sẽ thích quà con tặng!"
Mộ Nhã Triết đùa nói: "Nhưng hình như em trai không có thích con đâu.”
"Em trai nhất định sẽ thích con! Nhất định!" Tiểu Dịch Thần ghé vào bệ cửa sổ, một đường nhìn vào ánh trăng trên bầu trời, lời thề son sắt nói.
...
Buổi tối, trước khi tắt đèn, Vân Thi Thi đi vào phòng, đã thấy Hữu Hữu vẫn ngồi dựa ở đầu giường, thưởng thức chiếc hộp tỉnh xảo ở trong tay.
Chiếc hộp vẫn được đóng gói xinh đẹp, cho dù trong lòng cậu không thể không thừa nhận, cậu luyến tiếc mở chiếc hộp ra!
Vân Thi Thi đi đến bên giường, Hữu Hữu lập tức phục hồi tinh thần lại, giấu chiếc hộp xuống gối đầu, có chút cảnh giác nhìn cô.
"Đây là quà anh tặng cho con sao?"
Vân Thi Thi hỏi.
"Dạ!" Hữu Hữu vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi, lại kỳ quái nói, "Con cũng không thích lắm! Chính là cảm thấy thật thú vị.”
"Mẹ có chút tò mò Tiểu Thần tặng cho con cái gì!" Vân Thi Thi cố ý thử cậu, "Nếu không, chúng ta mở ra xem thử?"
"Không cần!"
Hữu Hữu có chút đề phòng nhìn cô: "Chiếc hộp rất thú vị!"
Tên nhóc con mạnh miệng!
Kỳ thật là luyến tiếc mở ra thôi!
Vân Thi Thi mím môi cười, cũng không vạch trần tâm tư nho nhỏ của cậu.
Đứa nhỏ này, thật sự có chút kiêu ngạo.
Cô có thể nhìn ra, cậu rất thích lễ vật này, khẩn trương, chờ mong, tò mò, tất cả đều viết ở trên mặt.
Nhưng tinsnh tình của cậu có chút kỳ quái, chỉ là không quan biểu đạt mà thôi
Vân Thi Thi đau lòng xoa khuôn mặt non mềm của cậu, nhéo nhéo hai gò má phấn nộn, mím môi nói: "Mẹ yêu Hữu Hữu, Hữu Hữu ở trong cảm nhận của mẹ là không ai thay thế được!"
Hữu Hữu ôm Vân Thi Thi, hôn một cái ở trên mặt cô: "Hữu Hữu cũng yêu mẹ, mẹ ở trong lòng Hữu Hữu là có một không hai!"
"Đi ngủ sớm một chút!" Vân Thi Thi điểm lên trán của cậu, hôn trán cậu nói, "Ngày mai còn phải dậy sớm!"
"Dạ!"
Khi rời khỏi phòng ngủ, nụ cười trên mặt Vân Thi Thi lập tức tắt lụi.
Đứa nhỏ này, trong lòng rõ ràng có chút mâu thuẫn.
Nhất thời, cô cũng không biết phải làm thế nào!
Công đoạn quay phim đang tiến hành theo trình tự.
Có mấy đoạn phân diễn là kịch tính khi Doãn Đông Vũ và Doãn Hạ Thuần lớn lên, tổ quay phim cố ý chạy tới cao ốc Hoàn Vũ lấy cảnh.
Cũng không phải Lâm Phượng Thiên vì tiết kiệm kinh phí, mà nó có lý do, sau khi Doãn Đông Vũ tốt nghiệp, thì vào công ty truyền thông công tác.
Trên các phương diện mà nói, bối cảnh của cao ốc Hoàn Vũ vô cùng khớp với kịch bản đang cần.
Một đoạn kịch tình này miêu tả sau khi tốt nghiệp trung học, ba mẹ Doãn nhận thấy được tình cảm của Đông Vũ và Hạ Thuần vượt qua mức anh em cần có.
Bọn họ bất đầu bất an đồng thời cũng tìm cách chia rẻ tình cảm này, vì thế, sau khi Doãn Hạ Thuần tốt nghiệp trung học, thì đuổi cô ra nước ngoài du học.
Khi đó Doãn Hạ Thuần không muốn, nhưng cũng không chống lại mệnh lệnh của ba mẹ.
Huống chi, Doãn Đông Vũ cũng vì chặt đứt tình cảm không nên có này, cũng đồng ý chuyện này, nên tự mình đưa cô lên máy bay.
Sau khi về nước, Doãn Đông Vũ đi vào công ty truyền thông, trở thành tổng giám nghệ thuật trong công ty, mà Doãn Hạ Thuần về nước, cũng thuận lợi bước vào công ty.
Phân cảnh này được lấy bối cảnh từ cao ốc Hoàn Vũ.
Phía trước, trong quá trình quay phim, không thiếu phóng viên tới phỏng vấn bộ phim “Quả trám”.
Điểm này, cũng làm cho Lâm Phượng Thiên vô cùng bất mãn.
Anh ta không thích phóng viên đến nơi quay phim phỏng vấn, trước khi bộ phim lên hình, anh ta hy vọng xây dựng một cách bí mật, mà không phải bị tiết lộ những cảnh trong quá trình quay.
Vì thế, anh ta không lưu tình đuổi cổ mấy phóng viên đó đi.
Phóng viên vì thế oán giận không ít, nhưng cũng không làm gì được Lâm Phượng Thiên.
Kỳ thực, bọn họ đến thăm hỏi là có dụng ý khác.
Mà mượn theo danh nghĩa thăm hỏi, đến đào móc một chút tin tức của hai diễn viên chính, Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi có quan hệ gì hay không.
...
Vân Thi Thi từ trong phòng thay đồ đi ra, đúng lúc nhìn thấy Cố Tinh Trạch đi ngang qua cửa, nhưng mặc dù ᴆụng mặt cô, Cố Tinh Trạch cũng chỉ gật đầu lên tiếng chào hỏi, rồi bước qua mặt cô.
Lạnh lùng, xa lạ, cố gắng giữ khoảng cách với cô.
Từ ngày sự việc diễn ra trong phòng thu ấm, mặc dù kịch tổ trùng chỉnh, người chịu trách nhiệm trở về kịch tổ, nhưng Cố Tinh Trạch cũng không còn thân cận với cô như trước rồi.
Có thể nói là vô cùng lạnh nhạt.
Đôi khi, thậm chí không có trao đổi với nhau.
Cô cười mỉm, trong lòng, ít nhiều cũng có chút mất mát, nhưng cũng có thể hiểu được thái độ của Cố Tinh Trạch đối với cô.
Cô mất mát không phải vì chuyện gì khác, mà là vì, hình như cô đã mất đi một người bạn tốt.
Từ đầu đến cuối, cô vẫn nghĩ Cố Tinh Trạch là bạn tốt, nhưngCố Tinh Trạch lại không nghĩ như vậy.
Anh thích cô.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, Cố Tinh Trạch đã thích cô.
Anh thích Vân Thi Thi, muốn bảo vệ, không để ai làm tổn thương cô.
Nhưng từ ngày đó, đột nhiên anh nhận thấy được, nếu so với Mộ Nhã Triết, anh không có năng lực đoạt lại cô.
Nếu anh là chủ nhân nhà họ Cố có lẽ anh có tư cách năng lực đó.
Nhưng hôm nay, luận quyền thế, anh so với Mộ Nhã Triết thì, quả thật không chịu nổi một kích.
Tranh cái gì? Hoàn toàn không tranh được với Mộ Nhã Triết.
Điều này làm cho anh có chút xáu hổ.
Càng làm anh thất vọng chính là, cho tới bây giờ Vân Thi Thi vẫn xem anh là bạn.
Thật là suy nghĩ đơn giản, trong mắt của cô, anh không nhìn thấy một chút tạp chất.
Chỉ có tình cảm bạn bè.
Cho nên, nếu không thân cận, mới sẽ không lâm vào, không lâm vào, mới sẽ không bị thương.