Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 259

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Nói như vậy, Mộ Uyển Nhu chính là người đã trộm ngọc bội của em mười lăm năm trước sao?" Tần Chu nói ra nghi vấn trong lòng.
Vân Thi Thi gật đầu một cái, ánh mắt u ám.
"Anh nghe nói, Mộ Uyển Nhu được nhà họ Mộ nhận về mười lăm năm trước, nghe nói, trước kia ông Mộ có một người con gái nuôi tên là Mộ Khuynh Thành. Mặc dù không phải huyết mạch của nhà họ Mộ nhưng ông Mộ vẫn rất yêu thương bà ấy, nâng niu như hòn ngọc quý trên tay. Nhưng mà hơn hai mươi năm trước, Mộ Khuynh Thành chưa lập gia đình đã có thai, ông Mộ vì muốn che giấu chuyện xấu này nên đã bắt bà ấy bỏ đứa bé đi. Nhưng mà sau đó... Mộ Khuynh Thành lại mất tích. Ông Mộ vì tìm con gái nuôi mà lật tung cả thành phố lên nhưng vẫn không hề có chút tung tích. Mặc dù vậy, cho dù chỉ có một chút manh mối thì ông ấy cũng chưa từng bỏ qua. Sau đó, anh nghe nói..."
Giọng của Tần Chu đột nhiên thấp xuống: "Mộ Khuynh Thành thì đã tìm được, nhưng mà... đã ૮ɦếƭ."
Tim Vân Thi Thi như dừng lại một nhịp: "૮ɦếƭ rồi sao?"
"Phải. ૮ɦếƭ vì một vụ tai nạn xe, vô cùng thê thảm." Tần Chu lắc đầu một cái, có chút bất đắc dĩ: "Ông Mộ vì thế mà đau lòng đến mức không muốn sống nữa, sau đó lại bắt đầu tìm kiếm tung tích hai đứa con của Mộ Khuynh Thành."
"Mộ Khuynh Thành..." Vân Thi Thi kinh ngạc nói: "Em chỉ biết mẹ ruột của em họ Tần tên Trừng."
"Mẹ em chưa từng nhắc qua thân thế của em sao?" Tần Chu nghi ngờ hỏi.
"Không có!"
Vân Thi Thi lắc đầu một cái, lại nói: "Đối với thân thế của em, mẹ em vẫn luôn giữ im lặng, chỉ nói với em rằng trong thành phố này có một nhà họ Mộ, trong nhà họ Mộ có một người tên là Mộ Thịnh, là người tàn nhẫn độc ác nhất trên đời, bảo em cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không được bước vào cửa nhà họ Mộ."
"Mộ Thịnh?"
Tần Chu kích động đứng bật dậy, nghiêm túc nói: "Ở thành phố này chỉ có một nhà họ Mộ, chủ của nhà họ Mộ chính là Mộ Thịnh, mẹ của em không phải chính là Mộ Khuynh Thành chứ?"
"..." Vân Thi Thi chợt im lặng.
Tần Chu lại nói: "Chẳng lẽ Mộ Uyển Nhu trộm mất ngọc bội của em, mà miếng ngọc bội kia còn là tín vật bên người mẹ em, ông Mộ nhận ra món đồ kia, cho nên mới cho rằng Mộ Uyển Nhu là con gái của mẹ em, sau đó nhận về nhà họ Mộ?"
"Có lẽ là... đúng như thế!"
"Nói như vậy, em mới thật sự là cô chủ của nhà họ Mộ sao? Là vợ chưa cưới thực sự của Mộ Nhã Triết?" Tần Chu khẽ nhướng mày, cảm thấy đời người thật sự là biến hóa khôn lường.
Từ trước tới giờ, thiên kim tiểu thư của nhà họ Mộ là giả mạo!
Mà tiểu thư thật sự lại trời xui đất khiến bị lưu lạc vào nhà tầm thường.
... Chuyện này quả thực là quá kịch tính, có thể dựng thành một bộ phim truyền hình.
"Em sẽ không trở về nhà họ Mộ, em chỉ muốn cô ta trả miếng ngọc bội kia về đúng chủ!" Vân Thi Thi ngẩng mặt lên nói: "Đó là di vật cuối cùng mẹ để lại cho em, bởi vì sự ích kỷ của cô ta nên ở trong cô nhi viện em mới bị người ta ức Hi*p..."
"Em nói đến cô nhi viện kia, hình như anh có chút ấn tượng." Tần Chu cẩn thận suy nghĩ một chút, chợt vỗ gáy một cái, nói: "Viện trưởng của cô nhi viện kia có phải tên là La Hàn Kim hay không?"
Vân Thi Thi nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Từ trước tới giờ cô đều không biết viện trưởng cô nhi viện tên là gì, nhưng ở trong cảm nhận của cô, ông ta là một tên quỷ, là một ác ma vô cùng đáng sợ, đáng bị đưa xuống địa ngục!
Tần Chu không nhận ra được sự thay đổi trong sắc mặt của cô, chỉ lẩm bẩm một mình: "Tên La Hàn Kim kia mấy năm trước không phải là dính vào một vụ bê bối bị đưa ra ánh sáng sao? Nói rằng ông ta χâм нạι trẻ em, cưỡng Hi*p bé gái. Chuyện này đã từng rất ầm ĩ, trong cô nhi viện có rất nhiều trẻ em được kiểm tra ra là bị χâм нạι ở mức độ khác nhau, khiến cho mọi người đều căm phẫn."
"Tên La Hàn Kim kia mấy năm trước không phải là dính vào một vụ bê bối bị đưa ra ánh sáng sao? Nói rằng ông ta χâм нạι trẻ em, cưỡng Hi*p bé gái. Chuyện này đã từng rất ầm ĩ, trong cô nhi viện có rất nhiều trẻ em được kiểm tra ra là bị χâм нạι ở mức độ khác nhau, khiến cho mọi người đều căm phẫn. Cô nhi viện kia là đứng dưới danh nghĩa tư nhân, ngoài mặt thì treo tấm biển cô nhi viện làm việc công ích đàng hoàng, phía sau thì lại âm thầm bán mấy bé gái xinh xắn cho mấy kẻ giàu có, nuôi ngựa gầy ốm."
"Có ý gì?"
Vân Thi Thi phục hồi tinh thần, có chút không hiểu lời anh ta nói.
Nuôi ngựa gầy ốm là có ý gì?
Sắc mặt Tần Chu hơi đổi: "Em không biết ngựa gầy ốm là có ý gì sao?"
"Không hiểu lắm. Ngựa gầy ốm?"
"Không liên quan gì đến ngựa! Anh thấy em đúng là không hiểu rồi. Ha ha, đúng là một cô gái đơn thuần!" Tần Chu cong khóe môi, cười cười: "Dương Châu ngựa gầy ốm, em từng nghe qua chưa?"
Vân Thi Thi mơ hồ lắc đầu một cái.
Tần Chu giải thích cho cô: "Hiện tại trong giới giải trí có rất nhiều người đẹp thành danh, đừng chỉ nhìn bề ngoài lộng lẫy của bọn họ, thật ra ở đằng sau đều có người chống lưng. Ví dụ như hiện tại có SWEET GIRLS đang rất nổi, nhưng thật ra là ngựa gầy do công ty đĩa nhạc bồi dưỡng, rất nhiều người giàu có cũng thích trò bao dưỡng này, loại tập tục này rất phổ biến trong giới thượng lưu."
"Rốt cuộc nuôi ngựa gầy ốm là có ý gì?" Vân Thi Thi bị lời anh ta nói làm cho mơ hồ.
"Câu này nếu nói từ nguồn gốc sâu xa thì là chuyện đã rất lâu về trước, ở vùng sông nước Giang Nam có rất nhiều cô gái trẻ tuổi được bồi dưỡng để gả vào các nhà buôn giàu có làm thi*p, những cô gái này phần lớn được lựa chọn theo tiêu chuẩn gầy mới đẹp, cho nên được gọi là ngựa gầy ốm. Đến thời Minh Thanh, nuôi ngựa gầy ốm đã trở thành một loại buôn bán đem lại món lời kếch sù, có một nhóm người chuyên làm loại kinh doanh này."
Tần Chu dừng một chút, liếc mắt nhìn Vân Thi Thi, lại tiếp tục giảng giải: "Những cô gái kia đặc biệt được lựa chọn từ các gia đình nghèo khó, họ bị coi như món hàng mà chọn, mặt mũi phải xinh xắn, sau đó bồi dưỡng tài nghệ, tứ thư ngũ kinh, cầm kỳ thi họa, mọi thứ đều phải tinh thông, cuối cùng bán với giá cao cho nhà giàu có để làm tiểu thi*p. Nhưng không phải tất cả "ngựa gầy ốm" đều được gả cho nhà giàu có, những người còn lại thì được đưa vào lầu xanh. Phần lớn ca kỹ ở bên sông Tần Hoài đều có xuất thân từ "ngựa gầy ốm"."
Vân Thi Thi nghe vậy, trong lòng nửa tin nửa ngờ, trên đời còn có chuyện như vậy.
Thấy vẻ mặt cô khó tin, Tần Chu cười cười, nói: "Cô nhi viện kia ngoài mặt là tổ chức từ thiện, thu nhận trẻ mồ côi, nhưng lại âm thầm lựa ra những cô bé xinh đẹp để bán cho người giàu, mấy cô bé này đều được gắn giá bán cụ thể."
Vân Thi Thi nhíu chặt lông mày, thì ra trong xã hội này còn nhiều điều đen tối khiến người ta sợ hãi như vậy.
Trong lòng cô cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Bóng ma tuổi thơ ở cô nhi viện, đối với La Hàn Kim vô sỉ và xấu xa kia, cô cũng coi như là đã từng được lãnh giáo.
Nhưng Vân Nghiệp Trình xuất hiện đã đưa cô cách xa nơi nước sôi lửa bỏng kia, vì thế, cô vô cùng cảm kích Vân Nghiệp Trình.
Nếu không có Vân Nghiệp Trình, không biết cô đã biến thành dạng gì.
Trong lúc cô xuất thần, Tần Chu đã nấu xong cháo bưng tới. Đặt một chiếc bàn con lên giường cho cô xong, anh đưa cháo và chút thức ăn đặt lên trước mặt cô, cười một tiếng, nói: "Chắc là đã đói bụng rồi! Tới nếm thử một chút cháo trắng mà Tần Chu anh đích thân nấu cho em xem tay nghề thế nào."
Vân Thi Thi kinh ngạc: "Anh nấu cho em?"
"Nếu không thì sao? Anh thấy em trưa không ăn cơm, cả buổi chiều đều ngủ, tỉnh lại đương nhiên là đã đói bụng rồi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc