Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 230

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Bệnh viện, tại phòng bác sĩ.
Tống Ân Nhã vẻ mặt lo âu ngồi trên ghế, đối diện với bác sĩ, bác sĩ nhìn cô, rồi nhìn thoáng qua người đàn ông lạnh lùng cao lãnh đứng phía sau, chậm rãi nói: “Đầu đứa bé bị va đập mạnh, não bị chấn động nhẹ, miệng vết thương đã được khâu lại rồi, mấy ngày nay tránh để bé tiếp xúc với nước, phải tránh ăn cay…”
“Khâu á?” Tống Ân Nhã kinh ngạc la lên cắt ngang lời bác sĩ.
“Khâu, có vấn đề gì sao, miệng vết thương của đứa nhỏ quá sâu, có lẽ do ngã từ đầu cầu thang xuống, nếu không khâu thì để vết thương lở ra à?” Bác sĩ đẩy kính mắt lên, cung kính nói.
Nếu là bệnh nhân khác, dám cắt ngang lời bác sĩ như thế thì sớm đã bị đuổi rồi.
Nhưng người phụ nữ này thì khác, thân phận của cô ta không nhỏ, vì thế bác sĩ mới mặc kệ, mới nhẫn nhịn, nói chuyện rất khách khí, rất cẩn thận.
Tống Văn Nhã vẻ mặt sợ hãi: “Miệng vết thương sâu đến mức đó sao? Não bị chấn động à, có nghiêm trọng không?”
Bác sĩ nhẫn nại giải thích: “Là chấn động rất nhỏ thôi, không quá nghiêm trọng, không cần phải chữa trị, chỉ cần nghỉ ngơi đúng cách thì sẽ khôi phục lại như bình thường!”
“Đầu có ảnh hưởng gì không? Liệu có để lại di chứng không...?”
“Không” Bác sĩ thầm khinh thường, đâu nghiêm trọng đến mức người phụ nữ này phải làm ầm chuyện này lên đâu chứ.
Tống Ân Nhã lại hỏi nhiều vấn đề khác, đơn giản là hỏi vấn đề sau ót của Tống Ân Hi liệu có để lại sẹo sau này không.
Bác sĩ trả lời, sẹo thì có, vết sẹo do khâu sẽ vẫn còn nhưng cũng may, vết thương không quá nghiêm trọng, mà phụ nữ thường nhiều tóc, có thể che đi được.
Tâm tư Mộ Nhã Triết lại không để trên người của Tống Ân Hi.
Thực tế, anh rất hiểu tính tình của Tiểu Dịch Thần, Tống Ân Hi luôn miệng nói Tiểu Dịch Thần đẩy cô ta từ trên cầu thang xuống, thậm chí còn rất độc mồm độc miệng.
Thật sự mà nói, lúc đó anh không có mặt ở đó, bởi thế với sự tình xảy ra lần này anh không thể tin hoàn toàn vào lời nói của một bên được.
Nhưng trong lòng anh có thể chắc chắn một điều rằng, Tiểu Dịch Thần không thể làm ra được chuyện ác độc như thế.
Tính cách của Tiểu Dịch Thần so với những đứa trẻ cùng tuổi khác thì chín chắn hơn rất nhiều, bởi thế Dịch Thần rất ít chơi với những đứa bé đồng trang lứa, vì nó cảm thấy chúng quá ngây thơ.
Bởi vậy, Tiểu Dịch Thần không thể chủ động đi tìm một đứa trẻ để chơi, càng không thể làm ra hành động ác độc như thế.
Nhưng tình huống lúc đó quá loạn, anh căn bản không thể biết chuyện gì đã xảy ra, mà Tống Ân Hi cứ khóc nháo một bên, làm anh cảm thấy rất đau đầu.
Lúc đó sự việc khẩn cấp, anh chỉ có thể làm như vậy, chỉ có thể mau chóng đem đứa bé này đi bệnh viện thôi.
Sau đó, khi bình tĩnh phân tích lại mọi chuyện, anh nghĩ có lẽ Tống Ân Hi và Tiểu Dịch Thần đã xảy ra tranh chấp gì đó, tạm thời không biết mâu thuẫn đó là do ai, nhưng Tống Ân Hi đã cắn Tiểu Dịch Thần, vì bị đau, dưới tình thế cấp bách nên Dịch Thầm mới đẩy con bé ra.
Nhưng Tiểu Dịch Thần là một đứa bé rất biết chừng mực, anh vẫn luôn dặn con mình, không được dùng võ lực để ức Hi*p những đứa bé khác.
Vì thế Dịch Thần luôn biết kiềm chế bản thân, rất giỏi trong việc kiềm chế.
Có thể khi Tống Từ Hi bị đẩy, không để ý dưới chân là bậc thang, nên mới bất cẩn té từ cầu thang xuống.
Mọi chuyện đại khái là như vậy.
Anh tạm sắp xếp mọi chuyện như thế này.
Là một người cha, anh đương nhiên sẽ chọn việc tin tưởng con trai của mình, huống hồ, đối với Tống Từ Hi, anh cũng rất thương nó. Nhưng lần này là ngoại lệ, Tiểu Dịch Thần mới là con anh, anh con bị như thế, anh không đau thì ai đau?
Anh làm sao quên được hôm nay là sinh nhật của con trai mình, anh làm sao quên được phải cho con mình một buổi sinh nhật hạnh phúc chứ.
Anh làm sao quên được hôm nay là sinh nhật của con trai mình, anh làm sao quên được phải cho con mình một buổi sinh nhật hạnh phúc chứ.
Ai mà ngờ được, tiệc sinh nhật của con anh lại kết thúc như thế.
Lúc đi khỏi phòng bác sĩ, Mộ Nhã Triết đi đằng trước, Tống Ân Nhã đi theo phía sau, nhìn người đàn ông cao lớn phía trước, cô ta ba bốn lần muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại thôi!
Người đàn ông này, sâu trong lòng cô, anh khiến cô không thể quên được anh.
Từ lúc còn nhỏ, cô đã muốn được ở bên cạnh anh.
Theo đạo lý mà nói, Giang Khởi Mộng là cháu gái của Giang Ý San, theo vai vế cô phải gọi anh bằng cậu.
Mà từ nhỏ, cái kiểu xưng hô này khiến cô cảm thấy mình thật xa cách, vì thế cô không gọi cậu, mà gọi là “anh Mộ”, vì nghe thân thiết hơn rất nhiều.
Cô nuôi tình cảm đơn phương đó từ nhỏ cho đến tận bây giờ, thời khắc này, cô cảm thấy kính sợ và mê luyến anh.
Tuy hai người có chút quan hệ huyết thống, nhưng cả hai đều thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội, có rất nhiều đám đến hỏi cưới cô, nhưng cô đều từ chối.
Từ nhỏ, cô đã muốn trở thành cô dâu của Mộ Nhã Triết.
Nhưng đây mãi mãi chỉ là mong ước.
Vì anh đã có vị hôn thê của mình
Mà điều này chính là hòn đá ngăn cản con đường cô bước đến bên cạnh anh.
Anh là một người đàn ông rất hoàn hảo, Tống Ân Nhã thì tính tình vốn cao ngạo, cô ta luôn cho rằng Mộ Nhã Triết là người đàn ông duy nhất xứng đáng đứng bên cạnh cô.
Nhà họ Tống quyền thế ngút trời, trong thành phố nhiều quý tộc này thì gia đình cô cũng thuộc hàng top. Vì thế chỉ có cô mới xứng đáng đứng bên cạnh “anh Mộ”.
Thế nhưng cái cô Mộ Uyển Nhu kia, không biết từ đâu chạy đến, thân phận thì không rõ ràng, lấy tư cách gì mà làm vị hôn thê của Anh Mộ chứ?
Tống Ân Nhã trước giờ rất khinh thường Mộ Uyển Nhu.
Suy nghĩ một hồi, cô đuổi theo Mộ Nhã Triết, đứng bên cạnh anh, cẩn thận hỏi:
“Anh Mộ, em có điều này không biết có nên nói cho anh không?”
Mộ Nhã Triết đang rất phiền lòng, lúc nghe thấy lời cô nói thì nhíu mày, đi vào phòng hút thuốc, lấy một điếu thuốc ra, rít một hơi.
Tống Ân Nhã cũng đi theo, thấy anh có vẻ lạnh lùng, thì cảm hơi lo lắng, nhưng nhớ ra cái gì đó, cô lập tức nói: “Anh Mộ, anh đang lo cho Tiểu Dịch Thần sao?”
Mộ Nhã Triết nhìn cô, không nói gì.
Tống Ân Nhã nói tiếp: “Tiểu Dịch Thần còn nhỏ, không nên xô Ân Hi xuống cầu thang như vậy, dù Tiểu Dịch Thần có lỗi nhưng anh không nên để thằng nhỏ chơi một mình trong công viên. Tiểu Dịch Thần tuy từng được huấn luyện trong bộ đội đặc chủng, nhưng anh thật sự yên tâm khi để con trai mình ở một mình trong đó sao?”
Yên tâm?
Tất nhiên anh cảm thấy lo lắng.
Lúc quyết định bỏ lại Tiểu Dịch Thần, anh cảm thấy rất hối hận.
Nhưng người làm cha, phải nghiêm khắc, không thể nuông chiều hư con mình được.
Tiểu Dịch Thần chưa bao giờ cãi lời anh, nhất là khi có người ngoài, cậu luôn chịu đựng sự nghiêm khắc của anh.
Nhưng hôm nay, dù bị oan nhưng cậu cũng phải đè nén cảm xúc mình xuống, tránh việc mở lời đổ thêm dầu vào lửa.
Một đứa bé 6 tuổi, phải nhường nhịn đứa bé 5 tuổi, trong giới thượng lưu, đó là quy định.
Đó cũng được xem là luật trong gia tộc, không ai được vi phạm.
Mà anh lúc đó, chỉ muốn phạt cậu thật nặng.
Mà anh làm sao vì một đứa bé chưa hiểu chuyện lại đi giận Tống Ân Nhã được?
Thật không biết làm sao.
Mộ Nhã Triết vẫn giữ im lặng, không nói gì thêm.
Dạy dỗ con cái, là chuyện riêng của gia đình anh, người ngoài không nên xen vào làm gì.
Vì thế, nhưng lời nói tiếp theo của Tống Ân Nhã, khiến anh không có nhẫn nại để nghe.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc