Mộ Dịch Thần ngồi trên ghế, đôi mi không ngừng run rẩy, một giọt nước mắt chậm rãi chảy ra.
“Đừng hi vọng nữa...”
Người đàn ông mặc áo khoác trắng dáng dài thốt lên một câu cảm thán!
Dù tinh thần có trấn định hơn nữa, cũng khó mà tiếp nhận được cảm giác tuyệt vọng khi bị phản bội như thế!
Trong thâm tâm Tiểu Dịch Thần, Vân Thi Thi, Mộ Nhã Triết, Hữu Hữu hay Nguyệt Dao đều như nhau, không cần nói cũng biết họ quan trọng như nào!
Tiến vào ảo cảnh tuyệt vọng như vậy nhất định sẽ mất hết hi vọng thôi!
Người đàn ông mặc áo khoác dài dò xét khuôn mặt cậu, chợt nhận ra một tia khác thường.
Khuôn mặt cậu dần trở nên nhu hòa.
Biểu cảm đó giống như trút được gánh nặng vậy.
“Hữu Hữu... Nguyệt Dao...”
Cậu khẽ gọi hai cái tên, nở một nụ cười ấm áp đầy cưng chìu.
Trông như rất vui vẻ và yên tâm.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Người đàn ông kinh ngạc mở to mắt nhìn cậu, tự mình tiến vào ảo cảnh thôi miên của anh ta.
Người thôi miên có thâm niên có thể dễ dàng tiến vào ảo cảnh của người bị thôi miên.
Anh ta tiến vào nhưng lại thấy Tiểu Dịch Thần đang đứng lẻ loi trước cửa biệt thự, trông giống như đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi, bóng lưng cô đơn, quạnh quẽ.
Cậu đứng nấp vào bụi rậm trước cửa biệt thự, suy sụp nhìn vào trong sân.
Người đàn ông đi đến bên cạnh cậu, anh ta đã đạt đến trình độ có thể nhìn thấy ảo cảnh của Tiểu Dịch Thần.
Nhưng cậu lại không nhìn thấy anh ta.
Anh ta cũng có thể xuyên qua ánh mắt của Tiểu Dịch Thần nhìn thấy những gì cậu thấy.
Trong sân, Hữu Hữu đang ngồi trên xích đu, Vân Thi Thi nhẹ nhàng đẩy cậu ấy đung đưa.
Cậu ấy chơi rất vui, không ngừng phát ra tiếng cười như giòn giã như chuông ngân.
“Ha ha... Mẹ, cao hơn nữa đi ạ! Cao nữa đi!”
“Được thôi!”
Vân Thi Thi vừa cười vừa đẩy cậu ấy cao hơn.
Mộ Nhã Triết bế Nguyệt Dao đứng bên cạnh, dịu dàng nhìn cảnh trước mặt mình.
Cả nhà bốn người, không có Tiểu Dịch Thần nhưng vẫn vui vẻ đầm ấm như thường.
Tiểu Dịch Thần không dám đường đột xông vào nữa, cậu cứ đứng ngoài cửa như vậy, lén nhìn cảnh này và thầm thấy hạnh phúc!
Nhất là khi nghe được tiếng cười trong trẻo của Hữu Hữu, nụ cười cậu càng tươi hơn!
“Cẩn thận chút.”
Cậu chăm chú nhìn khẽ thì thầm, dù cậu biết không ai nghe thấy được nhưng vẫn lo lắng như cũ, sợ Hữu Hữu bay quá cao sẽ bị ngã.
Có thể nhìn thấy được sự khao khát trong mắt cậu, cậu rất muốn được gia nhập vào họ.
Thế nhưng, cậu không dám phá vỡ sự tốt đẹp trước mắt này.
Cậu biết, mình không được hoan nghênh cũng không được đón nhận nhưng vẫn ôm hi vọng nho nhỏ, dù có nấp ở góc họ không nhìn thấy, âm thầm nhìn cũng đã hài lòng!
Người đàn ông có hơi kinh ngạc.
Anh ta ngồi xổm xuống, dò xét Mộ Dịch Thần, thật khó tin khi một đứa trẻ nhỏ như vậy lại không bị ảo cảnh tàn nhẫn như vậy ảnh hưởng!
Cậu không tức giận ư?
Tất cả mọi người đều ghét bỏ và đối xử lạnh lùng với cậu.
Đứa em trai thân yêu nói với cậu: “Anh đừng có trở về!”
Người mẹ cậu yêu thương nhất nói: “Chúng tôi không cần cậu!”
Người cha mà cậu tin tưởng nhất lại nói: “Cậu cút đi! Không ai muốn nhìn thấy cậu hết!”
Chẳng lẽ cậu không đau lòng chút nào sao?
Bị người nhà phản bội vậy mà chút mất mác hay tuyệt vọng cũng không có ư?
Cậu thật...
Không có chút oán hận nào sao?
Người đàn ông mặc áo khoác trắng dáng dài nhìn theo tầm mắt cậu.
Cảnh trước mắt vô cùng ấm áp và tràn ngập tình cảm.
Nhưng mục đích tạo ảo cảnh của anh ta không phải thế này!
Chẳng lẽ, Tiểu Dịch Thần dựa vào ý chí của bản thân Ϧóþ méo ảo cảnh ư?
Nhà thôi miên uyên thâm, sẽ dựa vào việc tạo ảo cảnh, buộc người bị thôi miên tiến vào đó, chịu sự phản bội, sự vứt bỏ của người thân...
Như vậy, người bị thôi miên sẽ nghi ngờ bản thân mình, cuối cùng tự vứt bỏ tất cả trí nhớ của bản thân.
Hữu Hữu cũng vì nhìn thấy những cảnh tàn nhẫn đó mà hoài nghi bản thân mình, cuối cùng bị niêm phong trí nhớ của bản thân.
Thế nhưng, Tiểu Dịch Thần lại không đi theo quỹ đạo, gạt bỏ ảo cảnh của anh ta.
Trái lại còn Ϧóþ méo cả ảo cảnh!
Người đàn ông thấy vậy liền vung tay lên, cảnh tượng trước mắt lập tức biến mất!
Mộ Dịch Thần thấy trước mắt chớp nhoáng một cái, biệt thự lập tức biến mất.
Hữu Hữu và Nguyệt Dao cũng không còn.
Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết cũng không còn.
Thay vào đó là một luồng khói lượn lờ.
Cậu cảm thấy bản thân đang ở một chỗ vô cùng tối, giơ tay không nhìn thấy năm ngón.
Tiểu Dịch Thần có hơi kinh hoảng nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, đi lại trong làn khói, nhìn quanh bốn phía, cậu đưa tay xua đi làn khói dày đặc xung quanh nhưng vẫn không thấy gì.
“Mẹ...”
Tiểu Dịch Thần dò xét gọi mấy tiếng, âm thanh không ngừng vang vọng nhưng không có bất gì tiếng động nào khác.
“Hữu Hữu...”
Cậu dò dẫm đi trong làn khói dày đặc nhưng không nhìn thấy một người thân nào của mình!
Nhất định là ác mộng...
Đây nhất định là ác mộng!
Tiểu Dịch Thần không ngừng thầm cảnh báo bản thân, chỉ hy vọng có thể sớm tỉnh khỏi ác mộng.
Nhưng chớp mắt một cái, cậu mơ hồ trông thấy có một bóng trắng lướt qua trước mặt.
“Ai ở đó vậy?”
Tiểu Dịch Thần gấp gáp đuổi theo bóng dáng kia!
“Mẹ! Hữu Hữu, là mọi người đúng không!”
Cậu hoảng hốt đuổi theo liên tục, không biết đã chạy bao lâu, cậu chỉ cảm thấy bản thân vấp phải thứ gì đó dưới chân!
Lập tức ngã nhào ra đất.
Tiểu Dịch Thần mệt mỏi ngẩng đầu, chợt nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ đang đứng trước mặt.
Làn khói dày đặc tản đi.
Khuôn mặt người kia hiện ra rõ ràng!
Tiểu Dịch Thần kinh ngạc mở to mắt!
Tiểu Nguyệt Dao đang đứng đó, khinh miệt nhìn cậu.
Chỉ có điều đôi mắt kia trống rỗng, giống như bị người khác điều khiển, gương mặt quen thuộc nhưng cô bé mang đến cảm giác vô cùng xa lạ!
“Nguyệt...”
Tiểu Dịch Thần còn chưa dứt lời, иgự¢ lập tức cực kỳ đau đớn, cậu kinh ngạc nhìn xuống, bàn tay nhỏ bé mềm mịn đang nắm chặt một cây dao găm.
Mà bàn tay cầm dao gâm này lại là của Tiểu Nguyệt Dao ngây thơ vô hại trước mặt.
Cô bé hung hãn đâm vào bụng cậu, nở một nụ cười rợn người.
“Ha ha ha, nhiều máu quá...”
Tiểu Nguyệt Dao thu tay về, khẽ quệt mặt khiến máu dính lên đó, nở nụ cười vô hại, chỉ có điều, nụ cười đó kết hợp với cảnh tượng hiện tại khó tránh khỏi làm người khác không rét mà run!
“Hi hi hi...”