“Tín ngưỡng của cô là cái gì?” Tiểu Dịch Thần hỏi.
Lisa nhìn mặt trăng, nheo mắt lại, bình thản cười đùa nói: “Tín ngưỡng sao? Tôi không có tín ngưỡng.”
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cửa tan nhà nát, bị đem đi làm đệm lưng. Cô cùng với mấy trăm người mồ côi vì chiến tranh giống cô bị đưa đi đến đảo Atlanta. Trên đảo Atlanta có một tổ chức sát thủ đáng sợ. Hàng năm, tổ chức này đều thu nhận những người mồ côi trong chiến tranh hoặc là dân chạy nạn, bất kể họ có màu da khác nhau, tuổi tác khác nhau, bất kể giới tính gì.
Mấy trăm đứa bé, cứ như vậy bị nhốt trong một cái Ⱡồ₦g lớn, được cung cấp duy nhất một chén cơm và một ly nước.
Mấy trăm đứa bé, lại chỉ có một chén cơm, một ly nước. Ai ai cũng bị bỏ đói, bụng kêu vang, việc này có ý nghĩa như thế nào?
Việc này có nghĩa là nếu muốn ăn cơm thì phải đối mặt chém Gi*t với mấy trăm đứa bé khác!
Đói bụng, nhưng cơm thì chỉ có một chén.
Khát nước, nước chỉ có một ly.
Vì lấp đầy bụng, vì giữ lại mạng sống, bọn nhóc này sẽ bắt đầu chém Gi*t lẫn nhau.
Dù cho trời sinh yếu đuối, không muốn đi tranh giành, thì cuối cùng cũng chỉ có thể đói ૮ɦếƭ.
Phần lớn những đứa bé này đều liều mạng đi tranh giành.
Ai cũng muốn được sống, không có ai là ngoại lệ cả.
Và cô cũng như thế.
Khi đó tín ngưỡng của cô là… không để bị đói bụng.
Ban đầu, cô chưa gượng dậy nổi, thế lực mỏng manh, người giành được thường là những đứa bé kéo bè kết phái. Nhưng một khi đói bụng không chịu nổi, bản năng đi săn trong cơ thể trỗi dậy, bị kích thích không ngừng.
Cô bắt đầu đi tranh giành, bắt đầu chém Gi*t người khác.
Dần dần, từ một ngụm nước, một miếng cơm, cô có thể ςướק được nửa chén cơm, nửa ly nước.
Dần dần, có rất nhiều đứa bé bị ૮ɦếƭ đói, có rất nhiều xác của những đứa nhỏ ở trong Ⱡồ₦g bị mang đi. Mà những đứa nhỏ khác cũng không dám rời khỏi chiếc Ⱡồ₦g, giống như bị nuôi thành những súc vật bình thường.
Càng về sau này, một chén cơm thành nửa chén cơm, một ly nước thành nửa ly nước. Cuối cùng, không ăn cũng không uống.
Lúc này, rất nhiều đứa nhỏ cũng điên rồi. Bọn nó là ở mảnh đất chiến tranh mà đến, có một vài đứa còn lớn lên ở địa phương bản xứ, bọn nó không có khái niệm về pháp luật, càng không có nguyên tắc không được Gi*t người, bọn nó chỉ cần còn sống là được.
Đói bụng không chịu được, phải tìm gì đó để ăn!
Không có cơm, cho dù là thịt người sống, cũng như sói như hổ mà nuốt vào.
Đứa bé nào không muốn ăn, thì sẽ trở thành con mồi cho những đứa còn lại, muốn phản kháng lại nhưng không thể đấu lại được những đứa kéo bè kết phái kia.
Cuối cùng, Lisa cùng mấy đứa bé còn lại may mắn sống sót, chỉ là lúc đó, tất cả đều đang hấp hối.
Cô cũng không ngoại lệ.
Lúc đi ra khỏi cái Ⱡồ₦g kia, cô khờ dại nghĩ cuối cùng cũng được tự do rồi?
Khi đó, tín ngưỡng của cô là… còn sống, được sống dưới ánh mặt trời tràn đầy ấm áp.
Nhưng sau đó, mấy đứa bé được mang ra lại lập tức bị đưa đi học những bài huấn luyện ma quỷ.
Huấn luyện ma quỷ ở đây chính là chính là địa ngục, kể yếu ૮ɦếƭ, kẻ mạnh sống.
Có lẽ, đến cuối cùng, chỉ có một người mạng nhất còn sống.
Mà Lisa, chính là đứa bé còn sống duy nhất lúc đó.
Chỉ là sau khi cô trải qua cuộc đua tàn nhẫn này, thì ngay cả tín ngưỡng cơ bản đều không còn.
Chính vì không có tín ngưỡng, cho nên cô mới có thể đau lòng cho Hữu Hữu như vậy.
Nhân cách thứ nhất bị nhân cách thứ hai phá hủy, trở thành Cung Phạm, tựa như một cái xác không hồn tàn nhẫn, không có tình cảm, không có tín ngưỡng, không có mục đích hướng tới.
Cũng không có dã tâm.
Nếu mà có dã tâm, thì tuyệt đối nó sẽ phá hủy cậu ấy.
Lần đầu gặp Hữu Hữu, đứa nhỏ này lại đặc biệt như vậy.
Một mặt thì lòng dạ độc ác, không chừa thủ đoạn.
Mặt khác thì lại ấm áp như lúc ban đầu, giống như ánh mặt trời sưởi ấm cả cõi lòng.
Thế nhưng, sự ấm áp đó chỉ có trước mặt Vân Thi Thi mới được thể hiện sâu sắc nhất.
Khi đó, Hữu Hữu được yêu thương, cũng hiểu được như thế nào là cho đi và nhận lại.
Hạnh phúc như thế đấy.
Hữu Hữu của hiện tại, ngồi đó như một bức tranh trống rỗng, yên lặng không chút sức sống nào.
Cô biết, cậu như vậy là không hề vui vẻ chút nào!
Vậy nên, cô mới cố tình để Hữu Hữu chạy thoát, ít nhất, khi được đưa về Mộ gia, cậu sẽ được yêu thương, bảo vệ, không ai có thể lợi dụng cậu nữa!
Hiện tại, mong muốn duy nhất của cô là hy vọng tiểu chủ nhân của mình có thể trở lại như lúc trước, để lộ lúm đồng tiền từ đáy lòng!
Tiểu Dịch Thần chăm chú nhìn Lisa, dường như có sự xúc động sâu sắc trong đáy lòng!
...
Vân Thi Thi ôm mảnh vỡ, nước mắt không ngừng nhỏ xuống thảm, đôi môi liên tục run rẩy, dù cho các mảnh vỡ cắt vào lòng bàn tay đến nỗi chảy máu cô vẫn không có cảm giác gì!
Hữu Hữu tiện tay mở đèn trên tường, bất ngờ nhìn thấy rõ dòng nước mắt trên mặt cô!
Nhất thời, cậu không biết phải làm sao cả.
Từ trước đến nay, chưa bao giờ cậu luống cuống như lúc này, đối mặt với người phụ nữ đang đau khổ trước mắt, giống như có một bàn tay vô hình đang xé nát tim cậu!
Cậu chợt thốt một câu: “Được rồi! đừng khóc nữa!”
Vân Thi Thi vẫn bất động, nghĩ đến chuyện năm cái ly Hữu Hữu giờ thiếu mất một cái, nước mắt lại tranh nhau rơi xuống!
“Đừng khóc nữa!”
Hữu Hữu bực bội nện chiếc đèn bàn xuống đất, cậu không biết làm sao để ngăn nước mắt của cô, lại càng không biết nên an ủi cô thế nào!
Cậu chỉ biết, khi thấy cô rơi nước mắt tim mình cũng sẽ đau theo, thấy cô đau khổ, cậu cũng sẽ rất khó chịu!
Vân Thi Thi ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt bực bội của Hữu Hữu, lúc này cô mới đứng lên, ôm những mảnh vỡ rời đi, chỉ lát sau cô quay lại, dùng bao tay và máy hút bụi dọn sạch sẽ những mảnh vụn!
“Con... Con ngủ sớm đi!”
Cô nói xong, buồn bã lau nước mắt rồi rời khỏi phòng.
Hữu Hữu nhìn cửa phòng đóng lại, cậu có hơi thất thần.
Cậu nằm xuống giường, làm thế nào cũng ngủ không được!
Mở to mắt nhìn trần nhà, rất khó đi vào giấc ngủ.
Đột nhiên cậu ngồi dậy, xoay người xuống giường rồi mở cửa đi ra phòng khách... Kể từ khi trở về Mộ gia, đây là lần đầu tiên cậu ra khỏi phòng!
Trên bàn trong phòng khách có mấy miếng khăn giấy, trên đó là các mảnh vụn, Vân Thi Thi không nở vứt bỏ nên dán chúng lại.
Hữu Hữu nhìn thoáng qua, dường như trái tim đang dâng lên vô số gợn sóng...
Cậu xoay người nhìn bốn phía, đột nhiên thấy trong cái tủ gần đó có mấy chiếc ly, cậu nhíu nhíu mày, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến đó.
Hữu Hữu lấy một cái ly đi về phòng, cậu ngồi trước bàn đọc sách, tiện tay mở ngăn kéo thì lại phát hiện bên trong có mấy chai màu nước.
Cậu nặn màu ra đĩa, cầm lấy 乃út quệt chút màu rồi chậm rãi vẽ một cái vòng tròn lên chiếc ly trống không.
Đột nhiên bừng tỉnh, rốt cuộc mình đang làm chuyện ngốc nghếch gì đây, cậu nhíu mày, đặt cái ly xuống bàn với vẻ chán ghét, sau đó xoay người định đứng dậy về giường.
Nhưng động tác đứng dậy của cậu chợt khựng lại.