Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1753

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cháu trai của ông là người thừa kế tương lai của Cố gia, vậy mà lại đòi làm cảnh sát?
Không có tiền đồ cỡ nào chứ?
Bác Phúc còn nói, trong bộ phim hoạt hình cảnh sát mèo mun có một vụ án mạng xảy ra trong thành phố động vật.
Có một con bọ ngựa ૮ɦếƭ, cuối cùng cảnh sát mèo mun phá án, thì ra là hai con bọ ngựa kết hôn, con bọ ngựa cho vợ mình ăn nó để sinh con nó ra.
Thì ra, vợ nó phải sinh con nên cần dinh dưỡng, vì vậy phải ăn nó để duy trì.
Bị dọa một trận, tối đến Cố Cảnh Liên núp trong chăn, thề rằng mình tuyệt đối sẽ không kết hôn.
Bác Phúc giải thích cho anh rất nhiều lần, bọ ngựa là bọ ngựa, người là người, sau này vợ anh sẽ không ăn thịt anh.
Như vậy Cố Cảnh Liên mới tin.
Chuyện này không được xem là ngốc nghếch nhất.
Ngốc nghếch nhất là lần đi ra phố, lúc đi ngang qua một cửa hàng, lúc đó Cố Cảnh Liên bốn tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy súng bong bóng.
Hình dáng là súng lục nhưng khi Ϧóþ cò sẽ có rất nhiều bong bóng bay ra.
Lúc đó thứ này vô cùng mới mẻ, bán rất đắt, có nhiều đứa trẻ thích thứ này.
Anh nhìn thấy lập tức muốn mua.
Bác Phúc không chịu mua, Cố Cảnh Liên lập tức khoanh tay ngồi phịch xuống ăn vạ.
Đứa nhỏ này, vậy mà lại không khóc không làm ồn, không nói gì cả chỉ ra vẻ "Nếu không mua cậu sẽ không đi".
Làm gì có chuyện bác Phúc nuông chìu anh, vậy nên giả bộ bước đi.
Kết quả đi khỏi cửa hàng rất xa mà người này vẫn không đi theo.
Ông tò mò quay lại thì thấy anh vẫn ngồi ì trên đất, làm thế nào cũng không chịu đứng lên.
Ông chủ không chịu nổi nên đưa cho cậu một cái, nói: "Ai da, cậu đừng quậy nữa! Cho cậu chơi có được không?"
Cô thấy Cố Cảnh Liên thật đáng yêu, bộ dạng trắng trẻo mũm mĩm, lúc tức giận, khuôn mặt bạnh ra như cái bánh bao.
Cố Cảnh Liên lại khăng khăng không chịu.
Anh muốn mua chứ không muốn lấy không của người khác.
Bác Phúc bất đắc dĩ nên phải mua.
Kết quả, cậu ôm súng bong bóng chơi suốt đường về nhà, về đến nhà, cậu thông minh hiểu nguyên lý hoạt động của bong bóng nên đổi thành xà phòng, chơi cực kỳ vui vẻ.
Sở Hà nghe vậy cười nghiêng ngã, không ngờ rằng lúc nhỏ Cố Cảnh Liên lại dễ thương như vậy, lúc này cô mới hiểu, sự ngây ngô của Tiểu Bảo di truyền từ ai!
Sở Hà đi đến trước mặt anh: “Đừng ngại! Ai cũng có tuổi thơ mà! Anh xem, lúc nhỏ anh chẳng phải cũng thích những trò này sao? Hôm nay là sinh nhật Tiểu Bảo, anh cứ chiều nó đi.”
Cố Cảnh Liên hờ hững: “Tùy ý cô!”
Nói xong lạnh lùng bỏ đi.

Mới sáng sớm mà đã có rất nhiều phụ huynh đưa con đến.
Lúc đầu họ cũng khá lo lắng, dù gì thì phụ huynh của Tiểu Bảo cũng là người của giới giang hồ, nhỡ con họ bướng bỉnh quậy phá đắc tội với cha mẹ Tiểu Bảo thì e rằng họ sẽ đi vào vết xe đổ của Lý Tiên Lai mất!
Nhưng mà, vừa đến nơi thì họ đã thấy một người trong lốt thú rối đứng đón khách ở trước cổng nhà Cố Gia.
Bọn trẻ con trông thấy đều thích vô cùng!
“A! Là Bay Max trong ‘Big Hero 6’ này!”
Bọn trẻ vây quanh lấy Bay Max, có vài đứa còn muốn nhảy bổ lên người của Bay Max nữa!
Phụ huynh bọn trẻ đều rất bất ngờ!
Thật không giống như những gì họ đã nghĩ chút nào, không ngờ tiệc sinh nhật của Cố Gia lại được chuẩn bị hoành tráng và sáng tạo đến vậy!
Lúc này họ mới yên tâm!
Có điều buổi tiệc sinh nhật này cũng thật khác biệt so với những buổi tiệc thông thường của trẻ con!
Họ cứ nghĩ nhà họ Cố sẽ đặt một phòng lớn ở nhà hàng cơ, nên lúc nghe nói là buổi tiệc sẽ tổ chức tại gia thì ngạc nhiên lắm! Nhà họ Cố to cỡ nào mà có thể chứa được hết mấy chục đứa trẻ?
Đứng ở cổng Cố Gia, các bậc phụ huynh đều trố hết cả mắt!
Nhà họ Cố to thế này ư!
Chẳng khác gì phủ đệ của những phú hộ thời trung cổ cả!
Chỉ riêng dãy hành lang dài đằng đẵng và vườn hoa rộng thênh thang ở ngoài sân trước thôi cũng đủ khiến họ trầm trồ ngưỡng mộ rồi!
Họ như nghẹt thở trước tòa nhà nguy nga tráng lệ, mãi đến khi rời khỏi Cố Gia mới bình tĩnh trở lại!
To quá!
Rất nhiều phụ huynh đã bị lạc đường do hành lang nhà họ Cố quá dài và nhiều cua quẹo.
Quả là giàu có!
Đây là khu đất có giá đắt đỏ nhất thủ đô, có thể nói là một tấc đất bằng một tấc vàng.
Nghe đồn nếu chính phủ muốn quy hoạch khu này thì sẽ phải trả ba trăm nghìn cho mỗi mét vuông.
Họ tin rằng cả cái khu nhà này chắc chắn rộng đến mức không thể dùng mét vuông để tính nữa.
Nếu dùng đơn vị “mẩu” để tính thì còn may ra!
Ông trời thật bất công!
Rất nhiều bậc phụ huynh đều thầm oán trách.
Họ cực khổ lao động từ khi còn rất trẻ, khó khăn lắm mới mua được một căn hộ một trăm mét vuông. Đây cũng được xem là tiêu chuẩn để đánh giá sự giàu có của một người.
Nhiều người có nhà nhờ đất đai ông bà để lại, chứ nếu tính theo giá thành hiện nay, một mét vuông mấy chục nghìn, nếu nhà ở trung tâm thành phố thì một mét vuông vài trăm nghìn, liệu có ai đủ giàu có mà mua nổi?
Vậy mà nhà họ Cố lại giàu đến mức phải dùng đơn vị mẩu để tính chu vi nhà.
Đất của nhà họ Cố ít nhất cũng đủ để xây vài tòa chung cư!
Điều đáng sợ nhất là số đất đai này đều thuộc sở hữu của Cố Gia, chính quyền không có cách nào động đến.
Nói cách khác, nếu thật sự có một ngày nhà họ Cố phá sản, thì khu đất này cũng đủ để nuôi mấy đời con cháu Cố Gia ăn sung mặc sướng!
Cho nên, các bậc phụ huynh lúc đưa con đến thì nơm nớp lo sợ, nhưng lúc rời đi đều hoàn toàn yên tâm!
Tiểu Bảo đang đứng trước cổng thấp thỏm chờ đợi.
Mãi một hồi lâu sau, một chiếc ô tô từ xa chạy đến rồi chậm rãi dừng lại, một người phụ nữ bế Sinh Nhi từ trên xe bước xuống!
“Sinh Nhi!”
Tiểu Bảo thấy Sinh Nhi liền mừng rỡ chạy ra đón, cậu nắm tay cô, thẹn thùng nói: “Sao giờ cậu mới đến? Mình đợi lâu lắm rồi đấy!”
Mẹ của Sinh Nhi ái ngại xin lỗi: “Xin lỗi nhé Tiểu Thọ Tinh! Lúc nãy kẹt xe nên bọn cô đến hơi muộn!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc