Nhóc mập rất không phục, từ khi Tiểu Bảo cùng Cố Cảnh Liên và Sở Hà bước vào lớp tới giờ, mặt của nó vẫn luôn không vui, có cảm giác thua cuộc nhưng không cam lòng!
Có thể không giận sao?
Nặc Hàm vốn cho rằng bản thân đã thắng chắc rồi, lời độc địa gì cậu cũng đã nói ra, kết quả là lại bị đánh không kịp trở tay!
Đừng nhìn thấy mấy đứa nhỏ còn ít tuổi, chúng đều đã biết cái gì là sĩ diện rồi!
Thân làm cha, hắn phải lấy lại thể diện cho cậu.
Vì thế, ganh đua về gia thế chính là để vãn hồi một ít thể diện cho Nặc Hàm.
Đến lượt Cố Cảnh Liên, Tiểu Bảo lập tức đẩy đẩy anh, nhỏ tiếng nói: “Cha, đến lượt cha rồi!”
Cố Cảnh Liên nghe vậy, nhíu mày nói: “Cái gì?”
“Tự giới thiệu kìa!”
Tiểu Bảo cảm thấy giận quá, nhìn bộ dạng anh chẳng có vẻ gì là đang chăm chú nghe cả!
Cố Cảnh Liên buông sổ tay xuống, nho nhã đứng dậy. Mọi người lập tức nhìn về phía anh, trong những ánh nhìn dò xét, vừa hiếu kỳ vừa ghen tị lại vừa yêu thích, cũng có những ánh nhìn thăm dò!
Trong sự chờ đợi của mọi người, anh miễn cưỡng nói một câu: “Tôi là phụ huynh của Cố Thừa Trạch.”
“…”
Cô Tiết giật mình, lập tức mỉm cười nói: “Chỉ đơn giản vậy sao? Cha của Tiểu Bảo có vẻ hồi hộp quá đúng không!”
Lý Tiên Lai hừ lạnh một tiếng, có vẻ khinh thường.
Xem ra sẽ mất mặt cho coi.
Chỉ là một buổi họp phụ huynh, đơn giản vậy thôi.
Trong lòng Lý Tiên Lai có chút đắc ý, bình thường hắn quản lý cả mấy công ty, trong các cuộc họp phải đối mặt với rất nhiều người. Chỉ là một cuộc họp phụ huynh nhỏ như thế này, đối với hắn càng không đáng phải nhắc đến.
Cố Cảnh Liên hỏi lại: “Không phải tự giới thiệu sao?”
“Ha ha!”
Cô Tiết cười hỏi: “Ví dụ như có thể giới thiệu công việc của mình, hoặc là những kinh nghiệm trong cuộc sống! Đừng khẩn trương, thoải mái thôi.”
Cố Cảnh Liên bỉu môi: “Không có gì đáng để giới thiệu cả.”
Cô Tiết cười có phần ngượng nghịu không biết phải phản ứng thế nào.
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: “Không tiện tiết lộ.”
Dứt lời liền ngồi xuống.
“…”
Không tiện tiết lộ?
Lý Tiên Lai nghe thấy liền đắc ý!
Xem ra là không phải công việc cao sang gì!
Xem bộ dạng mặc đồ tây của anh ta cũng thật là biết giả trang, còn cố ý ăn bận cho có vẻ phong thái quý tộc, thật là biết diễn!
Sở Hà mím môi, đúng thật là công việc của Cố Cảnh Liên không tiện để lộ.
Chẳng lẽ bắt buộc anh ta phải nói ra bối cảnh của mình trước mặt nhiều phụ huynh như vậy hay sao?
Như thế sẽ dọa người ta ૮ɦếƭ mất!
Đến lúc toàn bộ phụ huynh đã giới thiệu xong hết, cô Tiết đứng trên bục giảng vỗ tay nói: “Tôi thấy có nhiều phụ huynh quá hồi hộp! Đừng hồi hộp nhé, vào lớp học này rồi thì chúng ta sẽ trở thành con nít. Buổi họp phụ huynh lần này, ngoài việc tìm hiểu cuộc sống của con trẻ trong trường ra, còn phải vui chơi cho thật thoải mái nữa!”
Dừng một chút, cô lại nói: “Bây giờ chúng ta chơi một trò chơi để thư giãn nhé, khuấy động không khí một chút! Tôi giới thiệu quy tắc trò chơi, phụ huynh nghe khẩu lệnh, khi tôi nói ‘mưa nhỏ’ thì vỗ vỗ bả vai, thả lỏng vai của chúng ta. Khi tôi nói ‘mưa vừa’ thì vỗ tay, thả lỏng bàn tay của chúng ta. Khi tôi nói ‘mưa to’ thì vỗ vào chân, thả lỏng bắp chân của chúng ta! Khi tôi nói ‘mưa bão’ thì chúng ta dậm chân, thả lỏng bàn chân nhé!”
Trong lớp học, các vị phụ huynh đều phát ra tiếng cười.
Cố Cảnh Liên nghe thấy thì mặt cứng đờ cả lại.
“Đây là cái gì thế?”
Một trò chơi ấu trĩ như vậy…?
Sở Hà ngoái đầu nhìn lại nói: “Chắc là giống trò chơi để bồi dưỡng tình cảm ấy mà?”
Cô cố nở nụ cười, đột nhiên có chút hiếu kỳ, gương mặt lạnh lùng như núi tuyết của anh ta mà chơi trò chơi ấu trĩ như vậy, không biết sẽ trông như thế nào.
Cố Cảnh Liên không nói nên lời: “Trò chơi quỷ quái gì vậy, không chơi.”
Sở Hà nhíu mày, vừa định nói gì đó thì trên bục giảng, cô Tiết đã hô khẩu lệnh: “Mưa nhỏ!”
“Bốp bốp bốp…”
Đám nhóc rất hăng hái vỗ vai.
Một đứa nhỏ hơi chậm hiểu một chút, nghe thấy “mưa nhỏ” thì bèn vỗ vào chân.
Các phụ huynh mặc dù cảm thấy trò chơi vô cùng ấu trĩ, nhưng vì muốn phối hợp với con nhỏ nên cũng lần lượt làm theo động tác.
Chỉ có một mình Cố Cảnh Liên là vẫn ngồi tại chỗ, không động đậy.
Cô Tiết cười nói: “Cha của Tiểu Bảo không theo nhịp của mọi người rồi nha!”
Cố Cảnh Liên nhướng mày không quan tâm.
Quỷ quái.
Tiểu Bảo cười nói: “Cha, cha ngốc quá, trò chơi đơn giản như vậy cũng không biết!”
Cố Cảnh Liên trừng mắt nhìn cậu: “Im miệng.”
Tiểu Bảo ngoan ngoãn im miệng.
Sinh Nhi ngồi ở phía trước nhìn thấy, lúng túng nói: “Tiểu Bảo, cha của cậu dữ quá!”
“Vậy sao?”
“Cha mình trước đến giờ chưa từng dữ qua với mình?”
Cố Cảnh Liên nhìn thấy hai đứa nhóc đang bình luận ở bên cạnh, châu đầu ghé tai nhau.
Phía sau, Sở Hà dùng ngón tay ấn ấn vào người anh, có chút tức giận nói: “Anh tới đây để tham dự họp phụ huynh hay là đến để ngồi không? Nếu đã đến rồi thì đừng có cứng nhắc như vậy nữa.”
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: “Trước khi đến đây tôi đâu có nghe nói phải chơi trò chơi quỷ quái này?”
Tiểu Bảo đến gần anh khe khẽ nói: “Cha! Đừng ngại nữa! Nếu không mọi người sẽ cảm thấy cha ngốc, đến cả một trò chơi đơn giản như vậy cũng không biết.”
Cố Cảnh Liên nhìn quanh, như Tiểu Bảo nói, nhìn thấy anh ngồi yên bất động, các bạn nhỏ khác đều đang thì thầm: “Cha của Tiểu Bảo ngốc quá!”
“Trò chơi đơn giản như vậy cũng không biết, thật là xấu hổ.”
“Chẳng trách Tiểu Bảo lại ngốc như vậy…”
Cố Cảnh Liên liếc mắt nhìn, đứa trẻ vừa nói Tiểu Bảo ngốc lập tức bị mẹ bịt lấy miệng: “Suỵt! Đừng nói ra chứ!”
Dám nói con của anh ngốc?
“Bắt đầu rồi!” Sở Hà giục anh.
Cô Tiết lại hô khẩu lệnh: “Mưa bão!”
“Bộp bộp bộp…”
Tất cả mọi người đều dậm chân.
Cố Cảnh Liên đâm lao phải theo lao, cũng dậm chân cho lấy lệ, gương mặt vô cùng hậm hực.
Sở Hà cố lắm mới nhịn không cười!
Trời mới biết nhìn thấy người đàn ông này chơi trò chơi ấu trĩ như vậy thật là thú vị biết bao!
Nhất là gương mặt hậm hực của anh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nổi sung!
Dường như chỉ có trong cuộc họp phụ huynh của Tiểu Bảo mới có cơ hội nhìn thấy một đại ma vương chơi trò chơi ấu trĩ trước mặt đám nhỏ.
“Mưa vừa!”
“Bộp bộp bộp…”
“Mưa nhỏ!”
“Bộp bộp bộp…”
“Mưa bão!”
“Bộp bộp bộp…”
Đất rung núi chuyển.
…
Lúc nghỉ giữa giờ, trên hành lang, Cố Cảnh Liên mặt xanh mét tựa vào tường, nét mặt u ám.
Tiểu Bảo thương xót đứng bên cạnh, nói bằng giọng vô tội: “Thôi được rồi! Cha, đừng giận nữa! Lần sau không để cha chơi mấy trò vô vị như vậy nữa!”
“Không còn lần sau đâu.”
“Ưm…”
Nhóc mập kéo Lý Tiên Lai ra hành lang, nhìn thấy Tiểu Bảo đang ôm lấy chân dài của Cố Cảnh Liên làm nũng, nhóc mập chỉ Tiểu Bảo rồi nói: “Cha, chính là nó, nó tên là Cố Thừa Trạch, lúc nào cũng ăn Hi*p con!”
Lý Tiên Lai nhìn sơ một lượt rồi vỗ vỗ vào đầu của nhóc mập, dặn dò nói: “Đợi xem biểu hiện của cha lát nữa, đừng nói gì cả, biết không?”