Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1622

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Nhã Triết nghe thấy động tĩnh phía sau lưng, không chờ người dẫn chương trình mở miệng anh đã quay người lại, trong lòng vẫn mang theo chút cảnh giác nhưng khi vừa nhìn thấy Vân Thi Thi thì lập tức đứng ngây dại ra!
Anh đã từng tới dự không ít hôn lễ, trong hôn lễ, lúc chú rể nhìn thấy cô đâu mặc áo cưới lần đầu tiên đều kích động đến đôi mắt cũng có chút ẩm ướt.
Đều nói, nước mắt đàn ông không dễ chảy xuống, nhưng thường thường tại những thời khắc như vậy, nhìn thấy người phụ nữ mình yêu mặc một thân áo cưới thánh khiết xuất hiện trước mặt mình, trong lòng nhất định sẽ sục sôi, tình cảm cũng lập tức dâng trào mãnh liệt, khó lòng mà điều khiển được!
Mộ Nhã triết ngơ ngẩn nhìn người con gái trước mặt, ánh mặt trời rơi trên người cô, đậu trên bộ váy cưới lung linh của cô dâu như thể ánh lên một vầng tinh quang lấp lánh, khiến đầu óc người đối diện ngây ngẩn, lóa mắt!
Áo cưới thiết kế kiểu cúp иgự¢, vừa để lộ phần vai gầy nhỏ nhắn và cần cổ xinh đẹp cùng đường cong hoàn mỹ của xương quai xanh, trên cổ cô đeo sợi dây chuyền kim cương lấp lánh màu hồng, sợi dây này do chính tay anh đeo cho cô trong cuộc hẹn hò đầu tiên của hai người, đã lâu như vậy rồi cũng chưa từng rời khỏi người cô.
Vốn nhà tạo mẫu đã chuẩn bị sẵn cho cô một cái vòng kim cương long lanh khác, nhưng cô lại cảm thấy sợi dây mình đang đeo có ý nghĩa rất đặc biệt, cũng rất hợp với bộ váy cưới cô đang mặc.
Áo cưới cô mặc là do nhà thiết kế danh tiếng thiết kế riêng cho cô, hoàn toàn thể hiện được vẻ đẹp và dáng người hoàn mỹ của cô, phần иgự¢ áo dùng lụa làm thành một bông hồng trắng gắn lên, vừa tinh tế lại không kém phần cao quý tao nhã.
Mái tóc đen dài mượt óng như tơ được 乃úi gọn gàng lên cao, còn thả vài sợi tóc uốn cong mềm mại hờ hững buông xuống bờ vai gầy càng làm nổi bật lên vẻ kiều mị mê người của cô!
Không giống như kiểu trang điểm khi đón dâu, lúc đó khuôn mặt cô cũng được trang điểm tinh xảo diễm lệ.
Hàng lông mày thanh tú như đám mây trên đỉnh núi, lông mi đen dài cong ✓út, không có trang điểm nhiều mà mựt mày cũng đủ mỹ lệ!
Cái mũi thon cao ngạo cũng không cần dặm nhiều phấn, cứ để tự nhiên cũng hết sức cuốn hút.
Khác với nhiều cô dâu khác, cách trang điểm của cô lại rất nhẹ nhàng, bản thân cô đã có nhan sắc trời sinh xinh đẹp, trang phục và trang sức được chăm chút, đã mang lại một đáng vẻ như nàng tiên giáng trần rồi!
Nhất là đôi mắt như tranh vẽ kia, như những viên đá quý đen nhánh, ánh mắt buông xuống mênh mang được ngăn cách bởi khăn trùm đầu lụa mỏng lại càng tăng thêm vào phần bí ẩn mỹ cảm!
Anh nhìn cô, không khỏi có chút run run, thậm chĩ còn không dám tiến lên, không dám quấy nhiễu đến hình ảnh mỹ lệ trước mắt.
Vân Thi nhẹ nhàng nhìn anh bằng đôi mắt mang ý cười, nhìn anh, cô đã từng tưởng tượng đến hôn lễ của chính mình vô số lần, nhưng đến hôn lễ thật sự thì lại cảm thấy còn mộng ảo hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Dù rằng trước đây, hôn lễ đối với cô mà nói cũng không quá quan trọng.
Xét cho cùng thì trong thâm tâm cô, anh chính là người đàn ông suy nhất trong sinh mệnh này của cô, nên không cần có hôn lễ chứng minh, điều đó cũng không bao giờ thay đổi.
Nhưng lúc này…
Lúc này cô đã thật sự mặc áo cưới đứng trước mặt anh, lại có cảm giác không giống như vậy!
Đều nói, phụ nữ phải mặc áo cưới một lần mới là một người phụ nữ thật sự.
Mà Mộ Nhã Triết thì hoàn toàn ngược lại!
Anh chưa từng tưởng tưởng tới cảnh tượng như vậy, nhưng vì không có một lần ảo tưởng chuẩn bị tinh thần trước, khi thực sự chứng kiến mới càng thêm choáng ngợp!
Trong lòng tràn đầy cảm động và mong chờ về những ngày tiếp theo!
Anh cười mà đôi mắt lại như có gì đó ê ẩm, đại để là vì trong lúc cảm xúc dâng trào, hồi tưởng lại quá trình họ đến với nhau đã trải qua bao thăng trầm, nhất là quãng thời gian cô mang thai kia, có thể đi đến được ngày hôm nay, có biết bao nhiêu là khó khăn, chỉ có trong lòng họ mới cảm nhận sâu sắc được!
Anh nhìn cô, khóe môi hàm chứa ý cưới, vành mắt cũng hàm chứa chua xót!
Anh đã trải qua vô số cảm động, ví dụ như khi Nguyệt Dao sinh ra, anh ôm bánh bao nhỏ vào trong иgự¢, cảm khái hàng ngàn hàng vạn lần!
Nhưng mà, không có bất luận thời khắc gì, có thể so sánh với lực đánh vào bây giờ!
Anh hơi cúi đầu, lại nâng mắt, đi về phía cô, đôi mắt thâm thúy ẩn chứa nóng bỏng, không chút nào che dấu tán thưởng nồng đậm với cô, anh đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng ôm eo của cô, nhỏ giọng nói, “Thi Thi, em muốn làm anh say mê đến ૮ɦếƭ sao?”
Vân Thi Thi nghe xong, ngượng ngùng vạn phần, lông mi dài hơi run rẩy, nhìn anh lần thứ hai, trên mặt hơi ửng hồng.
Anh nâng bó hoa đưa cho cô, cô vừa mới nhận bó hoa, bàn tay to của anh ôm sau lưng cô, dùng lực xoa Ϧóþ, anh ôm cô, cúi đầu, che lại môi cô.
Cho dù lúc trước, người điều khiển chương trình luôn nhấn mạnh mãi, nếu chú rể muốn hôn cô dâu, tốt nhất là hôn lên trán, để tránh hôn môi lau hết son môi, làm hỏng trang điểm.
Nhưng anh lại khó mà điều khiển được, quản không được nhiều như thế, cũng không kiêng kỵ nhiều khách khứa nhìn như vậy, cô dâu xinh như thế đứng trước mặt anh, lại còn trông cậy anh có thể cố kỵ những quy định cứng nhắc này sao?
Vân Thi Thi bị hôn, ngay từ đầu vì thẹn thùng mà hơi chống cự, nhưng mà cô khó mà điều khiển được tình cảm, cô không hề suy nghĩ, bám vào vai của anh, đáp lại nụ hôn của anh.
Cô giống như không nghe thấy những tiếng động ầm ĩ ở hội trường, giờ phút này, trong thế giới của cô, chỉ có người đàn ông này, chỉ có cô, mới có thể tác động đến cảm xúc của cô!
Toàn bộ mọi thứ, đều đã kìm lòng không nổi!
Vừa hôn xong, anh nhìn đôi mắt sáng như ngọc của cô, nở nụ cười, cô cũng nâng mặt anh lên, nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi ẩm ướt chưa khô nơi khóe mắt anh.
Hai người tựa trán vào nhau, thâm tình nhìn, giống như không cần những lời tuyên thệ phức tạp, tình cảm nồng đậm, không cần nói cũng biết rồi!
Cái gọi là tuyên thệ, đều làm từng bước, nhưng mà có một số tình cảm, không phải tuyên thệ có thể biểu lộ!
Cô đột nhiên cảm thấy những lời thề và hứa hẹn này, thật sự không quan trọng như vậy rồi!
Bởi vì, cô từ cưng chiều trong mắt anh, nhìn thấy được tương lai của chính mình.
Nhân sinh sau này, nhất định sẽ hạnh phúc viên mãn!
Bất luận giàu nghèo như thế nào, anh đều che chở cô, cả đời bình an.
Anh đột nhiên vui mừng ôm chặt lấy cô, khóe miệng cong lên độ cong giống như đứa bé ngây ngô vậy.
“Rốt cuộc thì em cũng thuộc về anh rồi!”
Dưới sự chứng kiến của nhiều tân khách như vậy, người mà anh yêu, rốt cuộc cũng thuộc về anh rồi!
Dưới sự chứng kiến của mọi người, anh cẩn thận nâng tay cô lên, đem một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp màu hồng, chậm rãi đeo trên tay cô.
Chiếc nhẫn kim cương này cũng không lớn, có lẽ chỉ có cỡ 50 phân, không phải anh không mua nổi chiếc nhẫn kim cương sang quý, mà Vân Thi Thi nói, nếu nhẫn kim cương cara lớn, cô đeo trên tay rất bất tiện.
Lúc trước, khi đính hôn đeo chiếc nhẫn kim cương lớn, vì kim cương quá to, có đôi khi bất tiện, không thể không tháo xuống.
Trong cảm nhận của cô, không cần chỉ dựa vào một chiếc nhẫn, biểu lộ rõ ràng thân phận và giàu sang.
Cũng không cần cố gắng đi khoe khoang.
Mà cô cũng không thích nhẫn kim cương cara lớn.
Nhẫn kim cương không cần quá lớn, đối với cô mà nói, tốt nhất là có ý nghĩa, không phải kim cương to càng tốt, có thể đeo càng lâu càng tốt.
Tốt nhất là đeo cho đến khi tóc bọn họ trắng xóa, chiếc nhẫn kim cương này vẫn đeo trên tay cô, vĩnh viễn không tháo xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc