Trong lòng có áy náy nói không nên lời.
Vân Thi Thi lại hết sức kinh ngạc với tình hình khôi phục của Vân Nghiệp Trình.
Từ khi ông được đưa đến nhà họ Cung, họ vẫn giữ liên lạc qua trò chuyện video clip.
Trong clip, cô có thể nhìn ra được, Vân Nghiệp Trình khôi phục rất nhanh, lại chưa từng nghĩ đến, khuôn mặt của ông có thể khôi phục hơn phân nửa, ít nhất, trải qua cấy da, một chút công năng khí quan có thể sử dụng bình thường.
Tuy mặt mũi không thể nói khôi phục như lúc ban đầu, nhưng là, trải qua điều chỉnh, đã vượt qua mong muốn của cô.
Càng kinh ngạc là, ông đã có thể mở miệng nói chuyện, qua mấy lần giải phẫu dây thanh, ông đã có thể dùng ngôn ngữ rõ ràng.
Vân Thi Thi vô cùng vui mừng, ôm Cung Kiệt, kích động nói không nên lời.
Cung Kiệt mỉm cười, "Chị, điều em hứa với chị, thì nhất định sẽ cố gắng, nói ra rồi, tự nhiên phải thực hiện!"
Vân Thi Thi cảm ơn anh từ đáy lòng, "Cảm ơn em! Tiểu Kiệt!"
"Nói cám ơn, không phải quá khách sáo sao?"
Cung Kiệt về nước, tự nhiên cũng là muốn giúp cô chuẩn bị hôn lễ.
Vốn dĩ Mộ Nhã Triết muốn mời truyền thông tới đưa tin toàn bộ hôn lễ, nhưng Vân Thi Thi nói, không cần rêu rao quá mức, thêm nữa là những vị khách đến tham dự hôn lễ, phần lớn có thân phận rất cao, nhất là người có thân phận như tiểu Kiệt, căn bản không thể xuất hiện trước màn ảnh.
Lại có, còn có rất nhiều chính khách quốc gia, rồi cả vương công quý tộc, nếu như để truyền thông trực tiếp, không khỏi quá hưng sư động chúng*.
*hưng sư động chúng: ra quân ồ ạt; phát động nhiều người làm một việc gì đó; động viên thi công; huy động nhân lực
Cô muốn khiêm tốn một chút.
Hữu Hữu ở một bên nói, "Mẹ gả cho người đàn ông hoàn mỹ như cha con vậy, thì nhất định không khiêm tốn được!"
Một bên, Lục Cận Dự và Khương bị chọc cười ha ha.
"Lời này của Hữu Hữu giống như sấm truyền vậy!"
Mộ Nhã Triết nghe xong, trong lòng cảm thấy vui rạo rực, con trai mình khen ngợi mình như vậy, làm cha tự nhiên không tránh được ngầm tự hào!
Vân Thi Thi giận nói, "Hữu Hữu, mẹ đang nói nghiêm chỉnh! Việc kết hôn, nếu để mười máy quay cùng quay, mẹ sẽ căng thẳng!"
"Mẹ, mẹ đã quen hết rồi mà! Tuần lễ thời trang cũng đi rồi, lúc quay phim, nhiều máy quay chĩa vào mẹ như vậy, cũng không thấy mẹ căng thẳng gì!"
"Khác nhau mà!"
"Khác chỗ nào?!"
Vân Thi Thi nói lần thứ hai, "Kết hôn và quay phim là không giống nhau! Quay phim nếu như phạm lỗi, còn có thể quay lại, nhưng mà kết hôn, thì lại không thể có một chút sai lầm nào, bởi vì không thể làm lại! Đời người chỉ có một cơ hội, cho nên vô cùng căng thẳng."
Cung Kiệt nói, "Nói tới đây, em rất tò mò, vì sao phù rể không có phần của em."
Hữu Hữu nói, "Bởi vì cha sợ cậu một lời không hợp sẽ phá hỏng hôn lễ."
Hữu Hữu còn nói, "Phù rể rất tốn công lại không có kết quả tốt, chắc chắn cậu không chịu nổi khổ cực."
Tiểu Dịch Thần cũng nói, "Đúng vậy, phù rể là làm trâu làm ngựa cho chú rễ, cậu chịu làm sao?"
Tiểu Dịch Thần nói, "Phá hiện trường chỉ là chuyện nhỏ, nếu nửa đường cậu hối hận, không đành lòng gả mẹ cho cha, kéo tay mẹ bỏ chạy, vậy thì cha ở trên mặt đất làm sao đuổi theo kịp."
Hai nhóc con kẻ xướng người hoạ.
"Xì" một tiếng, Vân Thi Thi cười trộm.
Mặt Cung Kiệt xanh mét, "Cậu mà không nỡ, còn có thể cố ý chạy về nước hả? Nể mặt Nguyệt Dao, cậu không có khả năng phá hoại hôn lễ."
Anh cũng không muốn già mồm cãi láo.
Anh đã yên lặng nhận việc Mộ Nhã Triết trở thành anh rể của anh.
Vân Thi Thi ở một bên bổ sung, "Nguyên nhân quan trọng nhất là, phù rể không thể quá đẹp trai, bằng không đoạt ánh sáng của chú rể, vậy thì không ổn chút nào!"
Lục Cận Dự và Khương Thân ngồi ở một bên cảm thấy mình nằm không mà cũng trúng đạn, nhảy dựng lên kháng nghị, “Gì mà phù rể không thể quá đẹp trai chứ?”
“Đúng vậy! Chúng em tính là cái gì? Chị dâu, lời này của chị chúng em không thích nghe đâu! Chẳng lẽ chúng em không đẹp trai sao?”
Cung Kiệt hài lòng.
Nhưng Mộ Nhã Triết cũng không vui mừng, “Ý của vợ là anh không đẹp trai bằng em vợ sao?”
Cung Kiệt phụ họa nói, “Cái này còn phải hỏi sao? Chị lo lắng em làm phù rể, sẽ đoạt đi sự nổi bật của anh.”
“Cậu câm miệng.”
“Lời nói thật cuối cùng đều làm người ta tổn thương. Anh rể, chuyện này nói lên, ở trong mắt chị, em đẹp trai hơn anh.”
“Cậu câm miệng.”
“Ha ha, em không câm.”
Mộ Nhã Triết trừng anh.
Cung Kiệt cũng trừng lại anh.
Đôi mắt hai người giao nhau, lóe ra tia lửa điện.
Vân Thi Thi, “A…”
Hình như trong lúc vô tình cô đã khơi mào chiến tranh rồi.
Hữu Hữu thấy cha và cậu nhìn nhau, chém Gi*t nhau trong vô hình, khó phân cao thấp, cậu vội vàng chạy ra hòa giải, nói sang chuyện khác, “Cậu, mẹ kết hôn, cậu chuẩn bị bao nhiêu tiền mừng?”
Cung Kiệt nói, “Năm trăm ngàn.”
Vân Thi Thi giật mình mở to hai mắt nhìn, “Năm trăm ngàn sao?”
“Dạ!”
Cung Kiệt nắm lấy tay cô, cằm tựa vào vai cô, mỉm cười nói, “Có phải chị cực kỳ cảm động hay không?”
Mộ Nhã Triết khẽ vươn tay, đẩy mặt anh ra, hừ lạnh một tiếng, “Năm trăm ngàn sao? Thật keo kiệt.”
“Keo kiệt sao?”
Cung Kiệt nổi giận, “Năm trăm ngàn đô – la còn chê ít, có phải anh muốn em đem toàn bộ tài sản của em tặng cho anh hay không?”
Mộ Nhã Triết không biết xấu hổ vươn tay ra, “Lấy ra đây.”
Cung Kiệt cười lạnh, “Anh rể, anh đúng là không biết xấu hổ.”
Mộ Nhã Triết cười tao nhã với anh, “Không biết xấu hổ, là cậu mới đúng. Luôn miệng nói chị lớn nhất trong trời đất bao la, vậy mà chỉ chuẩn bị năm trăm ngàn đồ cưới, keo kiệt.”
Cung Kiệt khẽ cắn môi, nói, “Được, em cho một triệu!”
“Một triệu?”
Vân Thi Thi lại hít vào một hơi khí lạnh, khẩn trương đếm trên đầu ngón tay xem một triệu đô – la tương đương với bao nhiêu nhân dân tệ.
Hữu Hữu thấy vừa lo lắng, rốt cuộc cũng biết kỹ năng môn toán của Tiểu Dịch Thần di truyền từ người nào, vừa đau lòng nói, “Mẹ, đừng tính nữa, một triệu đô – la tương đương 7 triệu nhân dân tệ.”
‘Loảng xoảng’ một tiếng.
Âm thanh tiếng kim loại vang lên.
Vân Thi Thi cảm thấy đầu mình bị tiền mặt đập vào làm đau đầu.
Nhiều như vậy…?
Rốt cuộc Tiểu Kiệt có giá trị thế nào, mà tùy tiện ném ra số tiền một triệu.
Vân Thi Thi có chút hoài nghi độ tin cậy.
Mộ Nhã Triết nhếch môi lên một độ cong vì thực hiện được mưu kế, “Chuyện này phải nói được là làm được đấy, hai người bọn anh lấy chi phiếu của cậu.”
Cung Kiệt cảm giác túi mình hình chữ nhật, vẻ mặt xanh mét, lại nói không nên lời phản bác.
Vân Thi Thi an ủi anh, “Không sao, Tiểu Kiệt, đợi em kết hôn, anh rể cho em hai triệu.”
Mắt Cung Kiệt sáng lên, “Thật ạ?”
Vân Thi Thi nghiêm túc gật gật đầu.
Hữu Hữu che mặt kêu sợ hãi, “Cha à, hậu viện cháy rồi! Mẹ muốn bán đứng cha!”
Tiểu Dịch Thần cười trên ghế sofa, ôm Mộ Nhã Triết cứng ngắc ở phía sau, cười không kịp thở, “Cha à, nhanh chóng kiếm tiền thôi, nếu không thì khi cậu kết hôn, cha không lấy tiền ra mừng được!”
Mộ Nhã Triết nói, “Anh từ chối, hai triệu sao? Không có.”
Hữu Hữu cũng cười nghiêng ngả.
Hai triệu, tuy cha không phải không lấy ra được, nhưng mà lập tức lấy ra hai triệu, lại phải di chuyển trong kho.
Trong số những người đang ngồi đây, giá trị con người cao nhất vẫn là Cung Kiệt.
Hữu Hữu biết rõ của cải của Cung Kiệt, tuyệt đối là cấp bậc giàu có.