Sau khi sinh con gái, cô liền hoàn toàn biến thành một con sâu non rồi, chỉ lo ngủ ngon là được.
Mọi việc đều do một tay người đàn ông này làm, cô một thân nhàn hạ, cảm thấy không có chuyện gì để làm.
Hữu Hữu nói: "Mẹ, mẹ cũng nên như những người vợ khác, không có việc gì liền đi shopping mua sắm, mẹ suốt ngày ở nhà, không thấy nhàm chán sao?"
"Mẹ không thích mấy thứ như son phấn, kiểu như họ..."
Vân Thi Thi lại nói: "Ở trong nhà nhàn hạ vẫn tốt hơn nha!"
Lục Cận Dự cùng Khương Thân không dám ở lâu, bọn họ lần này trốn ra ngoài, chính là trốn người đàn ông nào đó, nếu để cho Mộ Nhã Triết biết, bọn họ lợi dụng thời gian nghỉ trưa chạy tới đây, lén lút ôm con gái bảo bối của anh, nhất định là sẽ phát nộ rồi!
Mắt thấy sắp tới lúc phải đi làm, vì vậy, bọn họ nhanh chóng chào tạm biệt, trở về công ty.
Thời gian chạng vạng tối, Mộ Nhã Triết tan tầm về nhà, Vân Thi Thi vui mừng chạy ra cổng đón anh, anh vội vã hôn má cô một cái, rồi không kịp chờ đợi chạy tới phòng của con gái!
Vân Thi Thi đứng tại chỗ, có chút trơ trọi.
Xoay người, đã thấy người nào đó mừng rỡ chạy tới trước giường con gái, khẽ cong lưng, vội vàng ôm tiểu công chúa vào иgự¢, cũng không nhìn một chút, cô bé lúc này còn đang ngủ say, anh lại bất chấp, một ngày không gặp, anh đã nhớ lắm rồi!
Cũng không biết vì sao, cả ngày đi làm, lúc rảnh rỗi nhớ đến khuôn mặt trắng nõn kia của con gái, tim anh dường như lại được nạp thêm, năng lượng tràn đầy.
Đại khái chính là cảm thấy hạnh phúc!
Lời này ngược lại không phải là anh bất công cỡ nào, bởi vì công chúa nhỏ mà quên đi ba mẹ con, chỉ là, Hữu Hữu nhà anh không có ỷ lại như vậy!
Mà Tiểu Dịch Thần thì sao, có lẽ là tử nhỏ anh quá mức nghiêm khắc với đứa con trai này rồi, thế cho nên cậu đối với người cha như anh, luôn kính sợ lễ phép!
Mày Nguyệt Dao, mỗi lần nhìn thấy anh, đều sẽ lộ ra vẻ ỷ lại không gì sánh được, khi ôm cô bé, cô bé lần nào cũng mở to đôi mắt đánh giá anh, đôi tay nhỏ bé khi thì vỗ vỗ gò má, khi thì bắt lấy cà vạt của anh, kéo kéo...
Khiến cho anh cảm giác mình được ỷ lại.
Đàn ông mà, đều thích cảm giác bị người khác ỷ lại!
Mộ Nhã Triết yêu thích không buông được Nguyệt Dao, ngẩng đầu hỏi: "Nguyệt Dao đã thay tã chưa?"
"Em đã thay rồi!"
Vân Thi Thi đi tới bên cạnh anh, ngồi xuống, cằm gối trên vai anh, nhìn như vậy.
Nguyệt Dao còn đang ngủ, lúc anh ôm cô bé dậy, động tác rất cẩn thận, sợ đánh thức cô bé, lúc này, anh giống như một con mèo khéo léo, cô bé rúc vào trong иgự¢ anh, miệng ngọ nguậy, vẫn còn ngậm ty giả.
Vân Thi Thi đưa ngón tay lấy đi, nở nụ cười.
"Nó còn đang ngủ say mà!"
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng vỗ lưng cô, ngước mắt nhìn, cong môi.
Anh bỗng nhiên nói: "Mấy ngày nay, anh đã sai người tỉ mỉ chuẩn bị hôn lễ của chúng ta! Chỉ là, chủ đề hôn lễ còn chưa được xác định! Bên kia bảo anh về hỏi em một chút, em thích phong cách như thế nào?"
"Phong cách?"
"Chính là cách bố trí hội trường!"
Vân Thi Thi nói: "Việc này em không rành, anh quyết định là được rồi!"
"Tóm lại anh muốn hỏi qua ý em một chút! Chuyện này, cũng không phải do mình anh quyết định!"
"Em không hiểu nhiều lắm! Không hiểu phong cách chủ đề là cái gì?"
Mộ Nhã Triết hỏi cô: "Em thích hôn lễ kiểu Trung Quốc, hay là kiểu hôn lễ Âu Tây?"
Lời này cũng chính là lời cô đang tự hỏi!
Hôn lễ kiểu Trung Quốc, đặc trưng là màu đỏ, hoặc là màu đỏ thêm màu đen, bình ổn mà nhiệt liệt, truyền thống nhưng lại không mất đi sự cách tân, lại thêm phần sang trọng không gì sánh được!
Quan trọng là... hôn lễ kiểu Trung Quốc, mũ phượng khăn che đầu, mị lực quyến rũ, được rất nhiều cô gái ưa thích.
Nhắc tới truyền thống văn hóa Trung Hoa, vẫn rất có ý vị, tưởng tượng cảnh cô dâu một thân váy đỏ, khăn che đầu, nhất định là một cảnh vô cùng mỹ miều!
Chỉ là, đa số hôn lễ bây giờ, đều theo kiểu dánh Âu - Tây!
Kiểu dáng hôn lễ này, điều chú trọng nhất, chính là một bộ váy cưới thật thánh khiết!
Trắng như tuyết, bất luận là kiểu đuôi cá, hay là kiểu váy bồng công chúa, mỗi một kiểu đều có đặc sắc riêng.
Cổng vòm hoa tươi, lời tuyên thệ thần thánh mà trang nghiêm, bánh ga-tô và rượu vang, cũng không tệ!
Vân Thi Thi có chút rối rắm, bởi vì bất luận là hôn lễ kiểu Trung Hoa, hay là kiểu Âu - Tây, cô cũng đều thích!
"Cái này..."
Vân Thi Thi nhíu mày, có chút do dự: "Em thích hôn lễ kiểu Trung Hoa, nhưng cũng thích sự trang nhã của kiểu Âu - Tây! Em thích mũ phượng khăn che đầu, cũng thích bộ váy cưới thánh khiết! Cho nên, anh hỏi em hai kiểu phong cách này, em đều thích, thực sự rất khó chọn!"
"Nếu như khó chọn, vậy cùng tổ chức cả hai phong cách đó là được!"
"Sao cơ?"
Vân Thi Thi có chút giật mình: "Trời ạ, phong cách của hai thứ này không hợp nhau, sau có thể làm như vậy được?"
"Bên ngoài là sân cỏ, bên trong là nhà hôn lễ, nếu em đã thích như vậy, cũng không phải là không làm được!"
Vân Thi Thi lại hỏi: "Vậy còn anh?"
"Sao vậy?"
"Anh thích kiểu hôn lễ nào?"
Mộ Nhã Triết cười, ánh mắt rơi vào tiểu công chúa đang ngủ ngon trong иgự¢, nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần người đứng trước mặt anh, cầm tay anh là em, thì phong cách gì cũng được!"
Anh thật sự là không quan trọng điểm này, anh quan trọng, chính là người đi cùng anh vào lễ đường, chỉ cần người đó là cô, đi tới trước mặt anh, vậy thì những thứ khác, đều không quan trọng!
Bất kể là kiểu Trung Hoa, hay là Âu - Tây, anh đều theo ý cô!
Trong mắt anh, chỉ có duy nhất cô, còn những thứ khác, không nhìn thấy!
Đến ngày đó, còn có thứ gì có thể đứng trước mặt cô, mỹ lệ hơn cô được nữa?
Vân Thi Thi nào biết trong lòng anh đang nghĩ gì, thấy anh lại ném vấn đề sang cho mình, cô liền cảm thấy rối rắm.
"Chồng, liệu em có thể tham lam, chọn cả hai được không?"
Lời còn chưa rứt, tiểu công chúa trong иgự¢ bỗng nhiên duỗi chân, cũng không biết có phải nằm mơ hay không, trong mơ thấy cái gì, đạp một cái, rồi tỉnh dậy!
Còn chưa có mở mắt, nước mắt đã chảy ra rồi!
Đại khái là đang ngủ ngon giấc, lại bị đánh thức, Nguyệt Dao có chút tức giận, còn chưa có tỉnh ngủ, tâm tình rất không vui, rầm rì uất ức khóc lên.
Mộ Nhã Triết luống cuống dỗ dành, hôn trán cô bé một cái, vỗ vỗ lừng, tràm giọng "A, a..." rồi vài tiếng: "Nguyệt Dao ngoan, Nguyệt Dao không khóc..."
Nguyệt Dao lúc này nào còn nghe được lời anh, nhăn mặt lại, oan ức khóc lớn!