Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1574

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cô ấy chịu đựng tức giận, đưa thuốc cho tôi, nói, “Người bán thuốc nói, nếu mang thai không bao lâu, có thể dùng phương thức uống thuốc. Hạ Thuần, cậu còn nhớ rõ kỳ sinh lý lần trước đến lúc nào không?”
Tôi ngập ngừng nói, “… Tháng trước.”
Hàn Tiêu nhìn hộp thuốc, lập tức nói, “Cậu về nhà uống thuốc này thử xem! Nhưng mà nghe nói, nếu uống thuốc, sẽ rất đau, người bán thuốc nói, uống thuốc rồi, sẽ ra cục máu nho nhỏ, đó là thai nhi, nếu ra cái đó, thì sẩy thai thành công.”
Tôi cầm lấy thuốc, bối rối hỏi, “Thuốc này bao nhiêu tiền? Tớ trả cho cậu.”
“Không cần, không đắt.”
Cô ấy khoát tay, nói, “Cậu nhanh chóng uống đi! Bọn họ nói, càng sớm càng tốt, tổn thương với thân thể sẽ ít đi một chút.”
Tôi gật gật đầu.
Về đến nhà, mới vừa mở cửa, Đông Vũ còn chưa trở về, tôi cầm chặt hộp thuốc, vào thư phòng, đóng cửa lại, cẩn thận lấy thuốc ra, cẩn thận đọc hướng dẫn trên hộp thuốc.
Tôi đọc cẩn thận hướng dẫn, có chỗ hiểu có chỗ không, lúc đang không hiểu, phía sau truyền đến tiếng mở cửa.
Tôi sợ hãi luống cuống tay chân nhét hộp thuốc vào trong ngăn kéo, dấu đi, quay đầu lại, thấy là Đông Vũ, trên mặt càng khó xử.
“Anh…”
Tôi nhỏ giọng gọi anh, bộ dạng ra vẻ làm như không có việc gì.
Đông Vũ nhìn chăm chú tôi một lúc lâu, đột nhiên chất vấn tôi, “Vừa rồi em cầm cái gì trong tay thế?”
“Thuốc…” Tôi nói lỡ miệng theo bản năng, lập tức cắn môi, im miệng không nói.
Đôi mi đẹp của anh nhếch lên, càng lúc càng nghi ngờ, “Thuốc sao?”
“Ừm… Là thuốc cảm.”
Vẻ mặt anh lập tức khẩn trương đi tới, đưa tay muốn sờ trán tôi, “Bị cảm sao?”
Tôi tránh anh như tránh rắn rết, hất tay anh ra, kháng cự, “Đừng chạm vào em!”
Vẻ mặt anh cứng đờ, đôi mắt có chút lạnh lùng.
Tôi lập tức nói, “Anh đừng lo cho em, được không? Em có thể tự chăm sóc mình được.”
Đông Vũ lẳng lặng đánh giá tôi một lúc lâu, không nói cái gì, xoay người rời khỏi thư phòng.
“Rầm” một tiếng, cửa bị đóng mạnh phát ra tiếng đinh tai nhức óc.
Tôi máy móc xoay người, chậm rãi mở ngăn kéo ra, nhìn hộp thuốc lẳng lặng nằm trong ngăn kéo, tâm loạn như ma.
Không lâu sau, cha và mẹ đều đã tan làm về nhà, làm xong bài tập, ăn xong cơm tối, tôi trốn vào phòng vệ sinh, vừa định chuẩn bị uống thuốc, nhưng ngoài cửa không ngừng có tiếng bước chân đi tới đi lui, trái tim tôi lại càng đập nhanh hơn, chột dạ không thôi.
Ngày hôm sau, trong thời gian tự học, Hàn Tiêu đưa tờ giấy hỏi, “Ngày hôm qua cậu uống thuốc chưa? Thế nào? Toàn bộ đều thuận lợi chứ?”
Tôi nhìn chữ viết xinh đẹp trên giấy, tâm tình phức tạp vo tròn tờ giấy.
Khi tan học, Hàn Tiêu đến tìm tôi, hỏi tôi vì sao không trả lời cô ấy.
Tôi nói, “Tối hôm qua người trong nhà đều có ở đó, không tiện.”
“Vậy làm sao bây giờ? Nếu không uống sớm một chút, có thể không có hiệu quả hay không?” Hàn Tiêu cực kỳ lo lắng.
Tôi đứng cạnh tường, cúi đầu, đôi mắt nhìn vào khoảng không.
Lại nghe cô ấy đột nhiên nói, “Hay là tối nay cậu đến nhà tớ, tớ sẽ nói với mẹ cậu là đến nhà tớ làm bài tập, sau đó… Tớ yểm trợ cho cậu, để cậu uống thuốc.”
Tôi vẫn trầm mặc không nói.
Hàn Tiêu cũng im lặng một lúc lâu, đột nhiên hỏi, “Không phải là cậu không nỡ bỏ đứa bé đấy chứ?”
“Làm sao có thể?”
Tôi lập tức ngẩng đầu lên, đỏ mắt nói, “Tớ chỉ mong sao đứa bé này… Tớ chỉ mong sao đứa bé này không tồn tại! Làm sao có thể không nỡ?”
Hàn Tiêu thấy cảm xúc của tôi không khống chế được, lập tức nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi.
Đều nói chỉ có trải qua mười tháng mang thai, tự mình ở bên cạnh vợ mang thai, chuẩn bị sinh sản, còn ở trong thời kỳ vợ nuôi con bằng sữa mẹ, chăm sóc vợ và con thật tốt, mới chính thức thăng chức thành bảo mẫu đủ tư cách.
Người đàn ông nào đó, tuy lão luyện trong việc buôn bán, nhưng mà trong ranh giới bảo mẫu, vẫn chỉ là người mới!
Hiện giờ, đã là bảo mẫu của ba đứa bé, người này lần đầu tiên trải qua kỳ nuôi con bằng sữa, cho dù lúc trước đã học một khóa lớn, nhưng mà lúc chân chính khiêng súng lên chiến trường, Mộ Nhã Triết vẫn bị đánh cho “Trở tay không kịp”!
“Hu oa oa - - hu oa oa - -!”
Đêm hôm khuya khoắt, trong giường trẻ sơ sinh, Tiểu Nguyệt Dao giãy giụa một lát, đột nhiên trừng mắt gào khóc lên.
Bất tri bất giác, Tiểu Nguyệt Dao đã được năm tháng, từ giữa tháng Mộ Nhã Triết đã bắt đầu suy tính thật lâu, cuối cùng đem giường trẻ sơ sinh để ở phòng ngủ.
Phòng ngủ chính rất rộng, có phòng tiếp khách, có thư phòng, còn có phòng vệ sinh riêng, được thiết kế giống như phòng tổng thống trong khách sạn.
Đối với vị trí đặt giường trẻ sơ sinh, không hy vọng Tiểu Nguyệt Dao quấy rầy “cuộc sống vợ chồng” anh chờ đợi đã lâu, không dễ dàng gì mới qua mười tháng mang thai, lại chịu đựng quá trình sinh, qua tháng ở cữ, người đàn ông nào đó sớm đã nhịn đến cực hạn, chứa chan tâm trí mạnh mẽ, rốt cuộc cũng có thể sinh hoạt vợ chồng, anh ngầm cảm khái không dễ dàng.
Nhưng mà nếu đặt giường trẻ sơ sinh ở vị trí khác, ngăn cách cửa, nhỡ đâu nửa đêm không nghe được tiếng khóc của Tiểu Nguyệt Dao thì làm sao bây giờ?
Có đôi khi, công chúa nhỏ đói bụng, nửa đêm cần phải uống sữa.
Mộ Nhã Triết suy nghĩ thật lâu, quyết định tạm thời đặt giường trẻ sơ sinh ở trong phòng ngủ.
Mấy ngày gần đây, bởi vì chuẩn bị chuyện hôn lễ, anh đang vắt hết óc, ban ngày vội vàng đến công ty làm việc, buổi tối về đến nhà, lại tự mình tham gia thiết kế hôn lễ, không gì không đủ, anh đều muốn tự mình xem qua mới được!
Một phương án, anh sửa đi sửa lại vài lần, mới được thông qua.
Đến buổi tối, đúng hai giờ sáng, Tiểu Nguyệt Dao nhất định sẽ giãy giụa muống uống sữa.
Đứa bé giống như đến, là vì vắt kiệt tinh lực của anh!
Vân Thi Thi rất khó rời giường cho bé uống sữa, thể chất cô không tốt lắm, nếu nửa đêm đi tiểu mà nói, rốt cuộc sẽ ngủ không được.
Qua giai đoạn ở cữ, vẫn phải chú ý tĩnh dưỡng một chút, dù sao, sinh nở đối với phụ nữ mà nói, tổn thương rất nhiều nguyên khí!
Vì thế, mỗi tối trước khi đi ngủ, Vân Thi Thi luôn dùng máy hút sữa hút sữa ra bình, để ở trong tủ lạnh, khi nào Tiểu Nguyệt Dao muốn uống sữa, Mộ Nhã Triết liền hâm nóng là được.
Mà cô, chỉ cần yên tâm đeo bịt tai, cố gắng nghỉ ngơi là được.
Mới đầu, Mộ Nhã Triết nói buổi tối anh sẽ cho bé con uống sữa, Vân Thi Thi còn có chút lo lắng!
Dù sao công việc của anh cũng không thoải mái, nửa đêm còn phải thức dậy chăm sóc bé con, quá mệt nhọc rồi.
Mộ Nhã Triết lại nói, Vân Thi Thi mới làm xong phẫu thuật, còn cần phải điều dưỡng, ‘Công việc’ nhiệt tình yêu thương như thế này, anh rất hưởng thụ!
Nhưng mà, trong lòng người đàn ông nào đó bắt đầu tính toán!
Đều nói đứa nhỏ lúc này, đã bắt đầu nhận thúc rồi.
Anh chăm sóc bé con nhiều như vậy, đợi khi bé con chậm rãi lớn lên, nhất định sẽ thân thiết với anh nhất!
Vì thế, ôm một phần tâm tư này, một bảo mẫu mới nào đó bắt đầu cuộc sống ✓ú em chân chính!
Dần dần, anh tìm ra được quy luật của công chúa nhà anh rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc