Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1446

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Trong lòng ba người hiểu rõ.
Mộ Nhã Triết muốn nộp tiền bảo lãnh một người, căn bản không cần hỏi qua ý kiến bọn họ, nhưng mà còn chưa thẩm vấn tội phạm, liền trực tiếp nộp tiền bảo lãnh, quả thật có chút trắng trợn!
“Cho các người mười phút để làm.”
Mặt Mộ Nhã Triết không chút thay đổi nhìn thoáng qua đồng hồ, lập tức nâng mắt, lạnh lùng nói, “Thời gian của tôi cực kỳ quý giá.”
Ba người bị ánh mắt của anh làm cho khi*p sợ, giật mình một cái, liếc mắt nhìn nhau một cái…

Trong bệnh viện.
Phòng cấp cứu đầy người vây quanh.
Tin tức Cố Tinh Trạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không biết có phải người bên trong bệnh viện truyền tin tức ra ngoài hay không, mà lan truyền đến tai truyền thông rất nhanh, rất nhiều truyền thông biết được Cố Tinh Trạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không rõ sống ૮ɦếƭ, sau khi nghe ngóng được đưa đến bệnh viện, liền nhao nhao ngồi xổm canh giữ trước bệnh viện.
Hoàn Vũ cũng nhận được tin tức của nhà họ Cố, phái Qúy Lâm và Tần Chu đến đó.
Tần Chu đến bệnh viện trước tiên, vội vàng chạy vào nhà xác, nhà xác to như vậy, chỉ có một cái giường, đây là phòng đặc biệt của bệnh viện, dùng để bảo quản di thể của Cố Tinh Trạch.
Rất nhanh, liền có người chạy đến, vì Cố Tinh Trạch xử lý xử lý dung nhan của người ૮ɦếƭ.
Lúc Tần Chu đến nơi, quần áo của Cố Tinh Trạch đã được cởi, vết máu trên người cũng vừa mới được lau rửa sạch sẽ, chỉ là vết thương, vẫn nhìn thấy mà ghê người.
Anh ta vừa mới đi tới, liếc mắt một cái trông thấy Cố Tinh Trạch yên lặng nằm trên giường, cả người giống như bị sét đánh ngớ người ra!
Trong đầu trống rỗng vài giây, Tần Chu lập tức phản ứng kịp, hốt ha hốt hoảng nhào đến trước giường, chỉ thấy vẻ mặt Cố Tinh Trạch trắng bệch.
“Tinh Trạch!”
Anh ta đau đớn kêu tên Tinh Trạch, nhưng mà khiến người ta thất vọng rồi, người đàn ông trên giường, sẽ không trả lời anh ta nữa rồi!
“Tinh Trạch…”
Tâm tình Tần Chu lập tức rớt xuống đáy cốc!
Trên đường đến đây, anh ta rất sốt ruột, chỉ một lòng hy vọng, tin tức này là giả!
Có lẽ trong quá trình truyền lời, có ý xuyên tạc cũng không biết chừng!
Không thể như vậy được, người một giây trước vẫn còn sống sờ sờ, ૮ɦếƭ như vậy được sao?
Tần Chu hiển nhiên khó có thể tin.
Nhưng mãi đến khi đi đến bệnh viện, chân chính nhìn thấy Cố Tinh Trạch, mới giật mình phát hiện, hóa ra toàn bộ, đều không phải là giả dối.
Tinh Trạch thật sự…
Rời đi rồi.
Cho đến bây giờ Tần Chu rất ít khi rơi nước mắt, tính cách của anh ta đều có vẻ vui vẻ, cho dù là chuyện bi quan rơi vào người anh ta, cũng không thấy tổn thương bao nhiêu.
Nhưng mà gặp phải chuyện này, anh ta lại lập tức trở nên yếu ớt, vành mắt lập tức đỏ lên, nước mắt rơi xuống vải trắng tinh.
Anh ta đau lòng khóc rống lên.
“Tinh Trạch, không phải anh nói anh muốn đi nước Mĩ sao? Đây là cái gì…”
Anh ta đột nhiên vươn tay ra, chạm vào những vết thương nhìn thấy mà ghê người, nước mắt chảy xuống như mưa, “Những vết thương này từ đâu ra vậy? Lúc trước anh còn nói, đến nước Mĩ sẽ lập tức liên lạc với tôi, tôi còn tưởng rằng, anh đã ngồi trên khoang hạng nhất đi đến nước Mĩ rồi!”
Anh ta lập tức ôm lấy bả vai Cố Tinh Trạch, trong lòng tràn đầy thống khổ, không biết nên phát tiết như thế nào.
“Anh mau đứng dậy nói cho tôi biết, đây là vui đùa đi! Anh đang nói đùa với tôi… Được rồi, anh thắng rồi, tôi bị anh gạt rồi, Tinh Trạch, anh đừng nhắm mắt nữa, mở mắt ra nhìn tôi đi!”
Cố Tinh Trạch gia nhập giới giải trí nhiều năm, Tần Chu và anh ta rất thân, quan hệ hai người rất thân thiết khiến người bình thường cảm thấy không thể nói lý.
Cố Tinh Trạch gia nhập giới giải trí nhiều năm, Tần Chu và anh ta rất thân, quan hệ hai người rất thân thiết khiến người bình thường cảm thấy không thể nói lý.
Thậm chí, có rất nhiều truyền thông tuyên truyền về hai người, đều nói Tần Chu và Cố Tinh Trạch có định hướng tình dục không bình thường.
Nhưng mà thực ra, nếu chỉ dùng từ ngữ ‘Thân như tay chân’ để hình dung quan hệ hai người, e là không đủ chính xác.
Tần Chu coi Tinh Trạch là người nhà, còn Cố Tinh Trạch coi anh ta là ngọn đèn hải đăng.
Anh ta gia nhập giới giải trí mười một năm, nếu không phải một tay Tần Chu nâng đỡ, e là khó có thể với tới địa vị huy hoàng như vậy.
Nhưng mà đối với anh ta mà nói, cảm ơn Tần Chu hơn một điểm, đó là người đàn ông này hiểu anh ta, cũng là người duy nhất có thể đi vào lòng anh ta.
Tần Chu hiển nhiên là khó có thể chấp nhận được sự thực này, anh ta nâng mặt Cố Tinh Trạch, chạm trán, lại chỉ có thể cảm nhận được làn da của anh ta cực kỳ lạnh lẽo.
Không có bất luận nhiệt độ gì.
Anh ta mất rồi.
Chỉ để lại một cái xác trống trơn!
Bất luận gọi anh ta như thế nào, anh ta cũng sẽ không tỉnh lại nữa rồi!
Tần Chu đau đớn nắm chặt khăn trải giường, hiển nhiên là khó có thể chấp nhận tin dữ này.
Cố Cảnh Liên đứng ở một bên, nhìn một màn này, trên mặt có một chút buông lỏng.
Sinh ly tử biệt, đủ để bất luận người có tâm địa sắt đá thế nào tràn đầy cảm xúc.
Qúy Lâm cũng đến rất nhanh.
Rất nhiêu cấp cao cũng theo sát sau đó, Qúy Lâm đi tới cửa, bảo bọn họ ở cửa, mình thì tiến vào.
Khi ông ta đi đến bên giường, thấy một màn như vậy, thịt trên mặt giật giật một phen.
“Sao lại thế này?”
Tần Chu đỏ mắt nhìn ông ta một cái, đôi môi không nhịn được run run.
Quý Lâm thấy anh ta liền nhíu mày, cũng không nhẫn tâm trách cứ, chỉ nói, “Cậu tỉnh táo một chút, chuyện sau này, còn cần cậu xử lý.”
“Anh ấy… Là bạn thân quan trọng nhất của tôi! Tình cảm mười mấy năm, còn quan trọng hơn cả người nhà!”
Tần Chu nghẹn ngào nói, “Anh ấy đi rồi, sao tôi lại không đau lòng được? Sao có thể không khó chịu được? Ông bảo tôi tỉnh táo lại, tôi nên tỉnh táo thế nào đây?”
“Haizz…” Qúy Lâm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Tần Chu, ngoài cửa đều là truyền thông, tôi đã phái người phong tỏa bệnh viện, nhưng mà sợ là rất khó phòng những truyền thông này. Lần trước có đội chó săn vụng trộm lẻn vào nhà xác chụp di thể của Lục Cảnh Điềm, đăng lên internet! Tôi cũng không muốn chuyện này xảy ra trên người Tinh Trạch!”
Tần Chu xiết chặt tay thành nắm đấm.
“Tinh Trạch ૮ɦếƭ rồi, cuối cùng vẫn phải công bố với công chúng! Chuyện này, người ở bệnh viện đã truyền đi nhiều rồi, giấu diếm cũng không được bao lâu!”
“૮ɦếƭ tiệt!”
Tần Chu tức giận mắng một tiếng, “Rốt cuộc là tên khốn nạn nào truyền ra ngoài!”
“Tinh Trạch rất nổi tiếng ở trong nước, tùy tiện ném ở trên đường lớn, đều có thể dẫn đến xôn xao. Ở trong bệnh viện, chắc chắn cũng có không ít người thấy cậu ta quen mắt! Nhất là những y tá, trên đường tôi đến, nhìn thấy rất nhiều y tá đỏ mắt vây quanh hết nhìn đông lại nhìn tây, e là muốn đòi tiến vào phúng viếng di thể!”
Tần Chu lập tức nói rõ, “Ở đây không cho phép người ngoài tiến vào.”
“Cho nên, chuyện tiếp theo, còn cần cậu sắp xếp! Ít nhất, đừng để bi kịch tái diễn!”
“Được, tôi hiểu.” Tần Chu tỉnh táo lại một chút, đứng dậy, khi nhìn về phía Cố Tinh Trạch, đầu lông mày lại giật giật một phen.
Trái tim lại không đành lòng, cũng không nhịn được nhìn nhiều thêm.
Anh ta không nỡ.
Thật sự không nỡ.
Anh ta muốn nhìn thêm vài lần, cố gắng nhìn nhiều thêm vài lần, nhưng mà càng nhìn, sẽ càng thêm đau lòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc