"..."
Mạnh Tinh Tuyết hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, đã thấy trên mặt Mộ Yến Thừa đều là băng lạnh, không còn vẻ ấm áp khi nãy, mà tràn ngập vẻ xa lạ.
Cô hôm nay là mang thai, vô luận có nói cái gì, anh đều phụ họa theo, cho dù là quát anh, giận dỗi anh, anh cũng không hề khó chịu.
Chỉ là, duy nhất khi so sánh anh với Mộ Nhã Triết, tự ái của anh liền nổi lên.
Lúc bé ở nhà họ Mộ, bị đem ra so sánh nhiều nhất, chính là với Mộ Nhã Triết.
Cái tên Mộ Nhã Triết này, từ lúc sinh ra, anh đã nghe tới sắp nổ đầu rồi.
Cả tuổi thơ anh bị cái tên này bao phủ, giống như một vị thần cao cao tại thượng, không thể chạm tới!
Có vài người, thiên phú bẩm sinh, từ lúc sinh ra đã ưu tú, như Mộ Nhã Triết!
Còn vài người, thiên phú không đủ, dù có cố gắng thế nào cũng không thể tốt hơn, như anh!
Anh không phải là chưa từng nỗ lực, chỉ là có cố gắng như thế nào, cũng không đuổi kịp người đàn ông này.
Cô nên nhớ, không bao giờ được phép đem anh ra so sánh với người đàn ông kia!
Nhưng mà, ai đem anh ra so sánh với Mộ Nhã Triết, anh cũng không cảm thấy đáng kể.
Ngoại trừ cô!
Người thân cận bên cạnh anh nhất!
"Em nếu cảm thấy Mộ Nhã Triết tốt hơn, vì sao còn yêu anh?"
Sắc mặt Mạnh Tinh Tuyết trở nên trắng bệch, không nói lên lời.
"Tinh Tuyết, em biết vì sao anh lại kết hôn với Tống Ân Nhã không?"
Mộ Yến Thừa cười cợt, gằn từng chữ nói: "Bởi vì có chỗ dựa là nhà họ Tống, mới có thể giúp anh một tay! Anh căn cơ chưa vững, cần có chỗ làm chỗ dựa, em hiểu không?"
Mạnh Tinh Tuyết không thể nhịn được nữa phản bác: "Quyền lợi, địa vị, vinh hoa phú quý, thực sự quan trọng như vậy sao?"
"Quyền lợi, địa vị... không quan trọng sao?"
Mộ Yến Thừa cười lạnh, "Em có nhớ không, trước đây em ký hợp đồng với công ty làm người mẫu, em muốn giải nghỉ, anh thanh toán bao nhiêu tiền vi phạm hợp đồng?"
Cánh môi Mạnh Tinh Tuyết chợt run run: "Ba mươi... 300.000!"
"Anh còn chưa nói ra, bên luật sư họ yêu cầu, cần ít nhất hai triệu bên kia mới bằng lòng thả người! Nếu không phải anh vận dụng thủ đoạn tạo áp lực, 300.000? Em nghĩ mình sẽ rời đi được sao? Em còn nhớ người đàn ông mà trước đây em đắc tội ở quán bar chứ?"
Mạnh Tinh Tuyết mơ hồ tưởng tượng lại.
Đúng rồi.
Trước đây cô bồi Mộ Yến Thừa uống rượu, anh có mời một người đàn ông trung niên đi xã giao, ông ta tựa thời cơ, chén trên chén dưới, liền sàm sỡ cô.
Cô trong cơn nóng giận, liền hung hăng tát ông ta một cái, người đàn ông đó cũng là người có địa vị, bị cô tát một cái liền tức giận, muốn xử lý cô!
"Sau đó, cũng là do anh dùng địa vị đè ông ta xuống! Giả sử anh không có địa vị này, em sẽ thế nào? Em cho tới giờ, có thể vẫn còn bị công ty kia ép buộc, bị bọn họ bán giá cao cho mấy người có tiền khác!"
Mạnh Tinh Tuyết run rẩy.
Mộ Yến Thừa lại nói: "Nói ngược lại, em chất vấn anh, tiền bạc, địa vị có bao nhiêu quan trọng? Nếu như anh không phải Mộ Yến Thừa, không có nhiều tiền bạc, em liệu có yêu anh sao? Đứa con sinh ra, tiền nuôn dưỡng, tiền dinh dưỡng, tiền ở cữ, em tính làm ảo thuật ra sao? Trong một thành phố lớn như vậy, em có chỗ đặt chân sao? Haha, đừng nói đùa nữa!"
Mạnh Tinh Tuyết lần thứ hai tim bị đập mạnh.
Lúc này quả thực một lời cô cũng không thể nói lại!
Mộ Yến Thừa bỗng nhiên lạnh lùng cười: "Mạnh Tinh Tuyết, em chớ coi mình cao thượng, cái gì cũng đúng như vậy! Quyền thế, vinh hoa phú quý? Có người đàn ông nào mà không tha thiết ước mơ? Là, anh không có quyết đoán như Mộ Nhã Triết, không thể vì một người phụ nữ, bỏ lại tất cả! Là anh vô dụng, không đảm đương được như Mộ Nhã Triết, anh bất lực, anh mềm yếu! Nếu như không phải Mộ Nhã Triết bỏ đi, anh còn lâu mới được bổ nhiệm vào vị trí như ngày hôm nay! Anh nói như vậy, em hài lòng chứ?"
Tự tôn bị giẫm đạp, tổn thương nặng nề!
Hoàn toàn khác mới một Mộ Yến Thừa luôn tự cao.
Xuất thân từ nhà họ Mộ, nhưng luôn bị so sánh với Mộ Nhã Triết, hai người luôn mâu thuẫn lẫn nhau, bài xích lẫn nhau.
Thật vất vả, mới có cơ hội đứng lên, anh cố gắng nắm chặt, thật không nghĩ đến, người phụ nữ bên cạnh anh, lại một lần nữa cảnh tỉnh anh.
Mạnh Tinh Tuyết cắn môi: "Em không có ý đó!"
"Mạnh Tinh Tuyết, em biết không? Anh làm như vậy, là bởi vì đã từng tự hứa với mình, anh sẽ cho em và con chúng ta một cuộc sống tốt nhất! Anh có thể bằng lòng với em, không động vào một đầu ngón tay của Tống Ân Nhã, cũng không quen người phụ nữ nào khác ngoài em! Thế nhưng, em lại có tâm như vậy, giẫm đạp tự ti của anh dưới chân!"
Mộ Yến Thừa phát tiết, cả người cứng ngắc, cô có thể thấy rõ ràng sự tức giận của anh.
Mạnh Tinh Tuyết cũng biết mình nói sai, lại càng thêm hoảng loạn, muốn giải thích, lại không biết nói từ đâu.
"Yến Thừa, anh bình tĩnh đã!" Mạnh Tinh Tuyết do dự một lát, chỉ có thể khó khăn nói: "Là em nói sai, em..."
"Xem ra, quan hệ giữa chúng ta, cũng là em chưa nghĩ kỹ..." Mộ Yến Thừa vẻ mặt tái nhợt nói, thông suốt đứng dậy, quay người rời đi.
"Yến Thừa!"
Mạnh Tinh Tuyết thấy anh cứ như vậy mà rời đi, không khỏi nóng nảy, đứng dậy muốn đuổi theo.
Nhưng mà vừa muốn đuổi, đèn phòng phẫu thuật phía sau chợt tắt.
Cửa mở ra.
Mạnh Tinh Tuyết nghe tiếng động, xoay người lại, đã thấy cửa mở ra, một đám nhân viên y tế sắc mặt vội vã đi ra.
Cô vô cùng lo lắng, nhìn thoáng qua Mộ Yến Thừa đang rời đi, lại quay lại nhìn phòng phẫu thuật, nhiều lần do dự, cuối cùng cắn răng đi tới trước mặt bác sĩ.
"Bác sĩ, thế nào rồi, có thuận lợi chứ?"
Bác sĩ nhìn thoáng qua cô, nhìn nước mắt trên mặt cô, còn tưởng rằng cô lo sợ, lập tức trấn an: "Người nhà không cần lo lắng! Phẫu thuật rất thành công, chỉ là lập tức phải đưa bệnh nhân vào phòng cách ly đặc biệt, mới phẫu thuật xong, cần được nghỉ ngơi!"
Mạnh Tinh Tuyết còn bị tâm tư với Mộ Yến Thừa làm cho mơ hồ, chỉ biết Sở Hà phẫu thuật thành công, còn những lời khác của bác sĩ cô hoàn toàn không nghe được.
Mạnh Tinh Tuyết dò xét hỏi: "Tiền thuốc men còn đủ không?"
Bác sĩ nghe vậy, hơi giật mình, nghi hoặc hỏi: "Trước đây cô và bạn trai đã đóng tất cả các chi phí, 300.000, cô không biết sao?"
"..."
Mạnh Tinh Tuyết nghe vậy, cả người giống như bị sét đánh!