Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 137

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Làm loạn, thế nào gọi là làm loạn?”
Vân Thi Thi thấp giọng nói: “Ngay trước mặt đứa trẻ, anh nghiêm túc chút đi!”
Khóe miệng Mộ Nhã Triết cong lên, không nghe theo sự khuyên can của cô, giống như cố ý làm trái lời cô, lại hôn một cái lên môi cô.
Lý Hàn Lâm không hề phòng bị phải nhìn cảnh ân âи áι ái này, không có cơ hội né tránh, miệng như bị nghẽn lại, cảm thấy mình đứng ở chỗ này thật quá dư thừa, hận không thể bỏ chạy.
Vân Thiên Hữu ngồi trên giường bệnh, bị cử chỉ đột ngột của người đàn ông làm cho kinh ngạc.
Từ góc của cậu căn bản không thể thấy rõ rốt cuộc động tác của người đàn ông là gì, chỉ thấy cơ thể hoàn mĩ cân xứng của anh che khuất tầm mắt cậu, loáng thoáng thấy khuôn mặt của mẹ cậu lộ ra màu đỏ mập mờ.
Chớp mắt một cái, trong đầu cậu như có cái gì nổ tung, tức nhận nhéo gối đầu, đập mạnh một cái.
Nhưng vẫn phải bày ra khuôn mặt tươi cười hỏi thăm: “Mẹ? Mẹ và chú Mộ đang làm gì vậy nha?”
Vân Thi Thi lập tức lúng túng đẩy Mộ Nhã Triết ra, trên mặt người đàn ông không hề có chút mất tự nhiên, ung dung nói: “À, chú đang nói thầm với mẹ cháu đó mà!”
Nụ cười xấu xa trên mặt chính là sự khiêu khích trắng trợn của anh!
Vân Thiên Hữu cũng cười, trong ánh mắt lại vặn vẹo.
Góc chăn trong tay đã bị cậu túm cho nhăn nhúm!
Vân Thi Thi càng thêm lúng túng.
Lầm bầm... Người đàn ông này, thật là...
Vân Thi Thi nén cơn tức, mỉm cười nói với Vân Thiên Hữu: “Mẹ đi mua bánh cho con nhé, Hữu Hữu, nhất định phải ngoan nha, đừng xuống giường chạy loạn!”
Nói xong, cô quay sang cảnh cáo Mộ Nhã Triết: “Thầy Mộ, Hữu Hữu nhà tôi phiền thầy quan tâm, tôi sẽ trở lại ngay!”
Nói rồi, Vân Thi Thi và Lý Hàn Lâm ra khỏi cửa.
Cửa phòng bệnh vừa đóng lại, trong phòng, hai cha con mặt đối mặt, khuôn mặt vốn đang mim cười của Vân Thiên Hữu đột nhiên chìm trong gió lạnh.
Mới vừa rồi cậu nhóc còn vui mừng với sự dịu dàng cưng chiều của Vân Thi Thi, lúc này đã tan thành mây khói.
Mộ Nhã Triết thấy biểu cảm không thèm cười nói của cậu, nhất thời như thấy trên người cậu bản thân mình hồi còn nhỏ.
Luôn luôn lạnh như băng, trên mặt không hề có bất kỳ biểu cảm gì, đối với người nào cũng bày ra tư thế phòng ngự võ trang đầy đủ, hoàn toàn tự giam trong thế giới của chính mình, không bao giờ mở rộng lòng với bất cứ ai.
Nét mặt Vân Thiên Hữu lạnh nhạt nhìn anh.
Trong mắt lộ vẻ cảnh giác, săm soi, cùng với sự quan sát lạnh lùng.
Mộ Nhã Triết khẽ bật cười, không khỏi đi đến phía trước, ngồi xuống cạnh giường bệnh, nghiêng người đối mặt với cậu, từ từ đưa tay xoa gò má lạnh lẽo của cậu.
Sắc mặt Vân Thiên Hữu hơi ngưng lại, cơ thể căng thẳng cứng nhắc.
Gần như theo bản năng, cậu giơ tay lên đánh mạnh một cái vào tay của người đàn ông.
“Đừng chạm vào tôi.”
Giọng nói lạnh như băng, không có bất kì tâm tình gì, chỉ có sự lạnh lẽo.
Nhớ tới cử chỉ khiêu khích ban nãy của anh trước mặt cậu, trong lòng cậu liền đẩy khó chịu!
Mộ Nhã Triết hơi ngoài ý muốn nhếch mi, cậu nhóc này, dường như tràn ngập địch ý với anh.
Khi Vân Thi Thi ở đây, cậu còn bày ra vẻ tươi cười ứng phó, Vân Thi Thi đi mất, ở trước mặt anh, cậu nhóc này ngay cả ngụy trang cũng lười.
Bất chợt cảm thấy, cậu nhóc này, ở mặt nào đó mà nói thực sự di truyền từ mẹ cậu.
Đôi lúc, như một con mèo cảnh giác, cả người dựng lông, khi phát cáu thì sẽ bắt đầu giương nanh múa vuốt.
Cậu nâng mi lạnh lùng nhìn Mộ Nhã Triết, nét mặt không đổi kéo chăn qua một bên, xoay người xuống giường, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, khoanh tay.
“Sao chú lại ở đây? Lúc này chẳng phải nên ở nhà với vợ chưa cưới của mình sao? Cứ luôn dây dưa không rõ với mẹ tôi, thật đáng ghét.”
Vừa lên tiếng đã đầy châm chọc.
Đối với giọng điệu lạnh lùng hờ hững của cậu, Mộ Nhã Triết không hề ngạc nhiên.
Đứa bé này, quá nhạy cảm, cẩn thận dè dặt che giấu mặt yếu ớt nhất của bản thân.
Mộ Nhã Triết thấy cậu dựa vào tường, như thể lúc này bức tường ấy chính là chỗ dựa của cậu.
“Chú rất đắc ý đúng không?”
Mộ Nhã Triết nhìn về phía cậu, đuôi lông mày khẽ nhếch.
Cậu nhóc ngậm chặt môi, giờ phút này cậu cực kì giống con thủ nhỏ mất khống chế, không hề có cảm giác an toàn. Cậu ôm chặt cánh tay, cố kiềm nén tất cả oán giận bất an, lặp lại câu nói một lần nữa: “Ở trước mặt tôi bắt nạt mẹ tôi, chú rất đắc ý sao?! Mộ Nhã Triết?”
Cậu gọi thẳng tên của anh, Mộ Nhã Triết nghe thấy nhưng không nổi giận, chỉ cong môi chầm chậm nói: “Dựa theo vai vế, cháu phải gọi chú một tiếng cha chứ.”
“Cha?” Mắt của Vân Thiên Hữu mở to: “Dựa vào đâu?”
Mộ Nhã Triết nói: “Dựa vào, trên người con chảy dòng máu của chú, đáp án này, đủ chưa?”
Hai cha con, một lớn một nhỏ, lại tạo nên tình cảnh cực đoan như nước với lửa.
Ánh mắt Vân Thiên Hữu lạnh đi: “Đủ sao? Thiếu!”
Cậu bỗng ngẩng cao cắn, đôi mắt nhìn thẳng người đàn ông điển trai, giọng nói non nớt lộ ra sự kiên định: “Chú cho là, giữa chúng ta có quan hệ máu mủ thì tôi phải gọi chú một tiếng ‘cha’ sao? Năm nay tôi sáu tuổi, sáu tuôi! Sáu năm qua, chúng ta đã từng gặp mặt chưa? Chú đã từng làm trách nhiệm của một người cha chưa? Giờ vô duyên vô cớ xuất hiện, muốn tôi nhận chú làm cha?”
Cậu nói, thân thể mơ hồ run rẩy.
Mày Vân Thiên Hữu nhíu chặt, cúi đầu, Ϧóþ chặt cánh tay, giống như chỉ làm vậy mới đỏ thể đè nén lửa giận trong lòng.
Mi mắt cậu rủ xuống, trầm giọng nói: “Mộ Nhã Triết, tôi nghĩ, chú đã nghĩ sai một việc. Không phải giữa chúng ta có huyết thống thì tôi phải nhận người cha là chú.”
Mộ Nhã Triết giật mình.
Vân Thiên Hữu ngẩng đầu nhìn anh, bỗng dưng cười nhạt hỏi ngược lại: “Khi tôi ra đời chú từng ôm tôi chưa? Đến tối tôi rất sợ bóng tối, chú có ở trên giường hát một bài hát thiếu nhi ru tôi vào giấc ngủ chưa? Khi tôi bị những đứa trẻ khác bắt nạt, chú có ở bên dỗ dành tôi không? Khi tôi ở nhà trẻ, những người bạn khác đều có cha đón về, mà chú đang ở đâu? Khi mẹ bị bắt nạt, chú đang ở đâu? Bây giờ, sáu năm trôi qua, chú đột nhiên xuất hiện, muốn tôi gọi chú một tiếng ‘cha’, Mộ Nhã Triết, chũ nghĩ, chú có tư cách ư?”
Giọng nói của cậu không hề kích động, luôn trầm ổn bình tĩnh, nhưng trong giọng nói ấy có chút run run.
Mặc dù cậu cậu tỉnh táo đến nỗi như đang thuật lại một câu chuyện xảy ra với người khác, nhưng giữa những hàng chứ lại đầm đìa máu và nước mắt.
Vân Thiên Hữu lạnh lùng thốt: “Chú sẽ vĩnh viễn không biết, sáu năm này, mẹ đã sống thế nào, và tôi đã sống ra sao.”
Mộ Nhã Triết chậm rãi nói: “Sáu năm qua, chú cũng không hề biết, chú còn có một đứa con trai.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc