Mộ Yến Thừa tự mình ôm Mạnh Tinh Tuyết tới giường đẩy, ngẩng đầu khẩn trương nói: "Bác sĩ, còn đứng ngây đó làm gì? Cô ấy đang đau, các người không nghe thấy sao? Nhanh lại đây khám cho cô ấy..."
Anh lên tiếng, mới có người phản ứng lại.
"Bệnh nhân bị thương chỗ nào?"
"Khi tôi chạy đến, cô ấy bị ngã trên mặt đất."
"Còn nữa..." Mộ Yến Thừa trầm giọng nói: "Cô ấy mang thai!"
"Cậu là người nhà của cô ấy sao?" Bác sĩ hỏi.
Mộ Yến Thừa không chút nghĩ ngợi trả lời: "Tôi là người đàn ông của cô ấy!"
"Vậy được, vậy cậu trước tiên cứ bình tĩnh lại, không cần khẩn trương, chúng tôi lập tức đưa cô ấy vào phòng cấp cứu..."
Dứt lời, bác sĩ lập tức cùng với mấy người y tá, vội vã chạy vào phòng cấp cứu.
Mộ Yến Thừa đuổi theo mấy bước, những ý thức được điều gì, bỗng nhiên dừng chân lại, cúi đầu nhìn xuống ống tay áo, liền thấy một vệt máu đỏ thẫm.
"Giám đốc Mộ, anh..." người trợ lý sau lưng thấy anh dừng lại, liền đi vòng lên phía trước, men theo ánh mắt của anh, liền nhìn thấy trên ống tay áo anh có một vệt đỏ thẫm.
Tay Mộ Yến Thừa bỗng nhiên run rẩy.
"Tại sao có thể như vậy?"
Anh chặt chẽ cầm cánh tay phải đang run rẩy, cổ tay lộ ra gân xanh.
...
Đêm khuya, ở thủ đô trời cũng tối mịt.
Tống Chính Quốc đứng gần cửa sổ, đêm nay, nhất định là một đêm không ngủ!
Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Cả người Giang Khởi Mộng vốn đang ngồi lặng trên ghế lập tức bật dậy, bà vọt tới cạnh điện thoại, cầm tai nghe lên: "Alo?"
"Bà Tống!"
Đầu kia, truyền đến một âm thanh khẩn trương.
Giang Khởi Mộng cố gắng áp chế gấp gáp trong lòng, giả vờ bình tĩnh nói: "Nói đi!"
"Bà Tống, xin lỗi, là chúng tôi vô dụng, người phụ nữ kia, chúng tôi không đưa về được!"
"Có ý gì?"
Giang Khởi Mộng còn chưa kịp hỏi rõ, Tống Chính Quốc liền vọt tới, đoạt lấy tai nghe, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"
"Ông Tống, thực xin lỗi! Khi chúng tôi chạy tới nơi, người nhà họ Mộ đã tới trước một bước."
"Cái gì?"
Tống Chính Quốc kinh hoàng hít thở không thông.
"Khi chúng tôi tới nơi, vừa lúc nhìn thấy một đoàn xe chạy ra khỏi thôn. Chúng tôi nhìn biển số xe, đều là từ thủ đô tới, chúng tôi đoán, nhà họ Mộ đã tới trước một bước, đem Mạnh Tinh Tuyết đi rồi!"
"..."
Tống Chính Quốc tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Phế vật!"
"Phập..."
Ông hung hăng cúp điện thoại, nặng nề ngồi xuống ghế, vẻ mặt cực kỳ phiền não.
Giang Khởi Mộng lập tức hỏi: "Chính Quốc, đã xảy ra chuyện gì? Không đem được người về sao?"
"Không được! Đám phế vật này, đến chậm một bước, để nhà họ Mộ ςướק người đi rồi!"
"Cái gì?"
Giang Khởi Mộng nhíu mày, lo lắng không thôi: "Ông xác định sao? Là người nhà họ Mộ?"
"Biển số xe, đều là biển quân đội ở thủ đô, người ở đây, ngoại trừ anh cả, cũng chỉ có người của lão già Mộ Lâm Phong đó mới có thể điều động được!"
Giang Khởi Mộng ảo não không thôi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Tống Chính Quốc tức giận nói: "Tôi có thể làm gì? Bà có thể ngừng việc lải nhải vào tai tôi có được không? Đầu tôi sắp bị bà làm cho nổ tung rồi!"
Tầng hai, Tống Ân Nhã hiển nhiên không nghe được tiếng tranh chấp của Tống Chính Quốc và Giang Khởi Mộng, cô ngồi trên giường, đi đi lại lại, luôn nhìn vào màn hình điện thoại, có chút thấp thỏm.
Thời gian như đọng lại tại lúc này!
Đang trong lúc cô căng thẳng không gì xánh được, chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên!
Cô cơ hồ là phản ứng theo bản năng, lập tức ấn nút trả lời, đưa lên tai: "Thế nào?"
"Cô Tống, chúng tôi đã dẫn người tới!"
"Các anh đang ở đâu?"
"Chúng tôi đang ở đường cao tốc, nhưng bởi vì đường khá xa, đại khái có thể sáng sớm mai mới tới nơi."
Yển Thành đến thủ đô, tuy khoảng cách có xa, nhưng đều là đường cao tốc, chỉ cần hơn bảy giờ đi xe là có thể tới nơi.
Tống Ân Nhã lập tức nói: "Tôi lập tức gửi địa chỉ cho các anh, sáng sớm mai, tôi sẽ đợi ở đó!"
"Được!"
Cúp điện thoại, Tống Ân Nhã lập tức gửi một địa chỉ đi.
Nhưng mà, cô lại không hề biết, cô ra lệnh không rõ ràng, hai người được phái đi này, mang người về, lại không phải là người mà cô muốn.
Trên xe, Sở Tiểu Bảo tỉnh lại, cậu mở mắt, từng bước khôi phục tỉnh táo, lại trông thấy trước mặt là một mảng tối đen như mực, bên cạnh chính là một cánh cửa xe, nhìn ra ngoài không rõ ràng.
Trên đường cao tốc, xe chạy rất nhanh, tiếng động cơ ✓út qua liên tục.
Sở Tiểu Bảo nhíu mày, cái ót chịu va chạm, có chút khó chịu, vừa muốn động đậy, lại phát hiện hai tay đặt ra sau lưng đã bị còng lại.
Miệng cũng bị dán lại, không phát ra được chút âm thanh nào.
"Ưm... ưm..."
Cậu vừa lo vừa sợ hãi, không nơi nương tựa, cũng không biết chiếc xa này là đang đi tới đâu.
Là bọn вυôи иgườι sao?
Trong thôn thi thoảng vẫn có bọn вυôи иgườι qua lại, lúc đầu cậu còn không biết những người xa lạ đó có thân phận gì, nhưng cậu nhìn trên tay họ đều ôm những đứa bé rất nhỏ, có một số hơi lớn, có một số hai ba tuổi, đều khóc sướt mướt.
Bọn trẻ trong thôn nói, những người đó đều là bọn вυôи иgườι, bắt cóc trẻ em ở trên thành phố, sau đó đem bán lại với giá cao.
Đầm Hắc Long Hương cũng có một nhà mua được một cậu bé từ những người này với giá hai vạn đồng.
Chẳng lẽ, cậu cũng bị bắt cóc rồi, chiếc xe này là đang trở cậu đi bán sao?
Sở Tiểu Bảo cả người run lên, có lẽ là trong cơn hoảng sợ, cậu trong lúc nhất thời đã quên cả khóc, mắt nhìn chằm chằm hai người đàn ông ngồi trên hàng ghế lái.
Mẹ từng nhắc qua cậu, giả sử gặp phải người xấu, nhất là kẻ bắt cóc, trong thời điểm không có người, nhất định không được khóc lớn, bằng không, sẽ bị những người này đối đãi тһô Ьạᴏ.
Đến khi có cơ hội, ví dụ như ở thành phố đông người, hoặc trên đường cái, nếu nhìn thấy người thì phải lập tức xin giúp đỡ.
Sở Tiểu Bảo là một đứa trẻ thông minh, càng là một cậu nhóc cơ trí, tuy thoạt nhìn cậu ngây thơ đơn thuần, nhưng càng vào những thời khắc như vậy, cậu ngược lại càng bình tĩnh, cậu hiểu, khóc cũng không có tác dụng gì, thậm chí còn phải chịu oan không ít vị đắng!
Sở Tiểu Bảo cố ổn định lại cơ thể, hô hập có chút dồn dập.
Người đàn ông bên cạnh ghế lái quay đầu lại, thấy cậu tỉnh, nhưng không hề la khóc, trong lúc nhất thời cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Đổi thành đứa trẻ khác, sợ rằng đã sớm khóc to lên rồi, nhưng đứa trẻ này thì không hề khóc, ngay cả kêu cũng không kêu một tiếng, thật sự là bất ngờ!
"Thằng nhóc này là không biết khóc sao?"
Người đàn ông ngạc nhiên.