Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1356

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Đừng làm nó bị thương! Cầu xin các người, đứa bé này vô tội, nó tên là Sở Tiểu Bảo, không phải là đứa bé mà các người muốn tìm, các người muốn tìm là tôi, không phải sao?"
Mạnh Tinh Tuyết đau khổ cầu xin.
Nhưng chung quy vẫn không thể thay đổi được gì.
Hai người đàn ông đóng cửa xe lại, khóa trái, sau đó một người lái xe, một người ngồi ghế bên cạnh, chạy đi.
Mạnh Tinh Tuyết nhìn chiếc xe đang rời đi, cố hết sức bò dậy, khập khễnh đuổi theo.
"Tiểu Bảo! Tiểu Bảo..."
Cô khóc tới khàn cả giọng, nhưng chiếc xe vẫn vô tình rời đi.
"Tiểu Bảo..."
Công không ngừng đuổi theo, trong tâm ngày càng tuyệt vọng.
Cho đến khi chiếc xe đã đi xa, Mạnh Tinh Tuyết mới thở gấp, lảo đảo dừng bước, cả người không thể chống đỡ nổi, ánh mắt mê man, rất nhanh liền quay cuồng vào bóng tối, té xỉu trong mưa.
Cách đó không xa, truyền đến tiếng động cơ xe.
Giống như là một nhóm lớn.
Đây đều là xe của quân đội.
Cầm đầu là một chiếc Audi A8, ánh đèn chiếu rọi, tài xế nhìn thấy trước mặt không xa, một cô gái đang ngã nhào trên mặt đất, cả người toàn bùn, lập tức thông báo: "Giám đốc Mộ, phía trước hình như có một người phụ nữ bị ngã."
"Dừng xe!"
"Rõ!"
Xe lập tức dừng lại.
Hàng xe phía sau cũng dừng lại theo.
Người tài xế xuống xe, mở cửa cho Mộ Yến Thừa, lập tức có người cầm ô chạy tới.
Đêm nay, lúc đầu anh không định tới.
Nhưng anh lo lắng, cô gái này vẫn khư khư cố chấp như cũ, quyết không trở về, vì vậy anh liền tự mình đến, dù cho cô không chịu đi cùng anh, anh cũng phải lừa gạt để đưa cô về bằng được.
Mộ Yến Thừa xuống xe, nhìn theo ánh đèn, thấy một người phụ nữ ngã nhào trên mặt đất, nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng người đó, ánh mắt anh cũng đã chấn động, lập tức chạy tới, ôm lấy cô vào lòng.
Mới vừa lật người cô lại, đập vào mắt anh là khuôn mặt đã trắng bệch dính đầy bùn đất của Mạnh Tinh Tuyết.
"Tinh Tuyết!"
Mộ Yến Thừa nhìn cô, chỉ thấy cô mặc đồ ngủ, cả người đều là bùn đất, càng khiến cho anh kinh sợ, cả người cô lạnh toát, lạnh đến mức khiến người ta sợ hãi.
"Tinh Tuyết, Tinh Tuyết..."
Chuyện gì xảy ra?
Cô làm sao lại té xỉu ở chỗ này?
Không phải nói, cô đang sống rất tốt ở nơi này dưỡng thai sao?
Làm sao lại thành ra như vậy?
"Tinh Tuyết... Tinh Tuyết..."
Mộ Yến Thừa theo bản năng gọi tên cô, sau đó lập tức ôm chặt cô vào lòng, một bên hoảng loạn bế cô tới trên xe.
"Đi bệnh viện! Mau tới bệnh viện!"
Mộ Yến Thừa trên mặt lúc này tràn ngập hoảng sợ, anh dùng sức ôm Mạnh Tinh Tuyết vào иgự¢, đau lòng xoa mặt cô, gấp đến độ run rẩy: "Tinh Tuyết, đừng làm anh sợ, có được không? Anh đã tới chậm, là anh không tốt, đừng làm anh sợ..."
Anh chẳng bao giờ nhận ra, mình lại có lúc sợ mất đi một người như thế!
Một người trợ lý bên cạnh cẩn thận an ủi: "Giám đốc Mộ, anh không cần khẩn trương, chúng tôi lập tức đưa cô Tinh Tuyết tới bệnh viện!"
Mộ Yến Thừa cũng không thèm để ý đến cô ta, vẫn sợ hãi ôm chặt Mạnh Tinh Tuyết, cả người đã run lẩy bẩy.
Anh tuyết đối không thể để mất cô!
Xe chạy thật nhanh.
Mưa ngày càng lớn, hạt mưa dày cộm đánh vào mái xe, Mộ Yến Thừa ôm chặt Mạnh Tinh Tuyết vào trong lòng, trong иgự¢ lúc này sớm đã đổ đầy mồ hôi.
"Đau quá..."
Một tiếng kêu yếu ớt vang lên, Mộ Yến Thừa hoảng sợ cúi đầu nhìn, đã thấy Mạnh Tinh Tuyết híp mắt, mơ hồ trên chán cô rịn ra đầy mồ hôi.
"Đau ở đâu?" Mộ Yến Thừa khẩn trương hỏi.
"Đau... đau..."
Mạnh Tinh Tuyết từ trong bóng tôi khôi phục lại ý thức, liền cảm giác bụng dưới từng cơn quặn đau, cô lấy hai tay ôm bụng dưới, từng hồi đau nhức truyền tới, hầu như chiếm sạch tâm trí cô, sống lưng một hồi cứng ngắc, cả người khó chịu.
Bên tai, hình như có người đang gọi tên cô.
Một giọng nói quen thuộc, nhưng lại là giọng nói mà cô không muốn nghe nhất.
"Tinh Tuyết..."
Cô cố gắng mở mắt, tầng tầng lớp lớp, từng chút thêm rõ ràng, hình ảnh Mộ Yến Thừa đang lo lắng đập vào mắt cô.
"Tinh Tuyết, thế nào rồi? Em nói em bị đau sao, đau ở đâu vậy?"
Nhưng Mạnh Tinh Tuyết thậm chí không ý thức được, người trước mặt mình là ai.
Cô chỉ là ôm bụng, đau tới không chịu nổi.
"Con của em..."
Mạnh Tinh Tuyết mơ hồ kêu lên, trong tiềm thức, vẫn lo lắng cho đứa con trong bụng: "Đau qu..."
Mộ Yến Thừa càng đau lòng ôm chặt cô, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt cô co rúc run rẩy trong иgự¢ mình.
"Tinh Tuyết, đừng sợ, có anh ở đây, đứa bé nhất định sẽ giữ được!"
"..."
"Tinh Tuyết, kiên trì lên, chúng ta sắp tới bệnh viện rồi!"
Mộ Yến Thừa đau lòng xoa khuôn mặt trắng bệch của cô: "Con của chúng ta chẳng những có thể giữ được, chúng ta còn sẽ có đứa thứ hai, thứ ba nữa... Tinh Tuyết..."
Mạnh Tinh Tuyết đau đến nắm chặt vạt áo của anh, thở hắt ra.
Mộ Yến Thừa càng nôn nóng, lạnh giọng chất vấn: "Bao lâu nữa mới tới bệnh viện?"
Tài xế luống cuống tay chân tìm bản đồ, nhanh chóng báo: "Giám đốc Mộ, không cần gấp, theo bản đồ thì chỉ hơn 1km nữa là tới nơi."
Mộ Yến Thừa cắn răng, lại cúi đầu nhìn cô gái trong иgự¢, lo lắng không thôi.
Mắt thấy bệnh viện đã ở trước mặt.
Nhân viên y tế lập tức chạy tới, Mộ Yến Thừa ôm Mạnh Tinh Tuyết xuống xe, vài bác sĩ thấy vậy, vội vã muốn qua phụ anh một tay, nhưng anh lại theo bản năng không cho ai tới gần cô, chỉ lạnh lùng quát: "Cút!"
"..."
Người đàn ông này, là đang tức giận!
Lại liếc nhìn người phụ nữ trong иgự¢, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi chảy đầy mặt, rất cấp bách!
Vài bị bác sĩ không khỏi cảm thấy ảo não, nhưng mà nhìn lại liền thấy biển số xe chiếc Audi A8, liền thấy một hàng chữ đặc thù của quân đội /FANG... lại nhìn hàng số XXXXX, là giấy phép đặc thì, những người có thể ngồi lên chiếc xe có biển số như vậy đều là người có quyền lực rất lớn.
Trời ạ!
Nơi này chính là Yển Thành, một thị trấn nhỏ như vậy, làm sao có thể xuất hiện những người như này?
Bọn họ lập tức hiểu rồi, mặc dù người thiếu niên trước mặt này tính khí không được tốt, nhưng bọn họ cũng không thể thể hiện chút phản kháng nào trên mặt, bằng không, chọc phải những người này, chắc chắn sẽ không được yên thân!
Vài người bác sĩ nhìn nhau, trong chốc lát không dám động đậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc