Sở Hà cười: "Tiểu Tuyết, chị còn muốn cám ơn em đấy. Em đến sống cùng chị, khiến ngôi nhà lạnh giá vui vẻ lên không ít. Tiểu Bảo rất thích em, có em ở đây, nó cũng bớt buồn. Mà công việc của chị cũng không có nhiều thời gian ở bên nó. Có em ở đây, ngược lại chị cũng yên tâm."
"Sở Hà, chị chưa từng nghĩ sẽ tìm lại ký ức sao?" Mạnh Tinh Tuyết lấy hết dũng khí hỏi: "Thân phận của chị, gia đình của chị, còn có cha của Tiểu Bảo."
Động tác trên tay Sở Hà dừng vài giây, nâng mắt, nhìn cô ta một cái, nhếch môi: "Đương nhiên là có nghĩ tới. Chờ đến khi chị góp đủ tiền rồi, nhất định sẽ đi ra ngoài thế giới nhìn ngắm một cái, biết đâu lại có thể tìm lại ký ức lúc trước. Hay là đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi?”
"Được!" Mạnh Tinh Tuyết hiểu ý cười.
Sở Hà đưa cô ta đến bệnh viện, sau khi kiểm tra, bác sĩ nói là Mạnh Tinh Tuyết quá yếu, làm lụng vất vả quá độ, lại ngồi một chỗ trong thời gian dài, dinh dưỡng thì không đủ, cho nên mới có dấu hiệu động thai.
Đến lúc lấy thuốc, bác sĩ luôn miệng dặn, đừng nên làm việc quá sức, nhất định phải khám thai định kỳ, nếu không sẽ dễ bị sẩy thai.
Mạnh Tinh Tuyết nghe được thì hoảng hồn, nghĩ vì sơ suất của mình mà suýt nữa đã không thể bảo vệ đứa bé trong bụng, khó tránh khỏi sợ hãi.
Bác sĩ hỏi: "Cha đứa bé đâu?"
"..." Khoé môi Mạnh Tinh Tuyết co rúm, không lên tiếng.
Bác sĩ thấy vậy, ánh mắt nhìn cô ta có chút phức tạp, cũng biết đây là chuyện nhạy cảm, vì thế cũng không hỏi nhiều.
Trên đường về nhà, Sở Hà dừng lại ở hàng bán hoa quả.
Mạnh Tinh Tuyết đang ngạc nhiên thì đã thấy Sở Hà đi đến lựa hoa quả.
"Ở thành phố hoa quả nhiều, ở thị trấn vừa ít lại vừa đắt. Không bằng mua một ít mang về!"
Sở Hà nói xong lại hỏi: "Lúc chị mang thai Tiểu Bảo, rất thích ăn chua, kết quả lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, cũng tìm không thấy cái gì chua mà ăn. Cho nên, nếu không chuẩn bị cho em ít ô mai, đến lúc em đột nhiên muốn ăn chua lại tìm không thấy."
"Thật sự em không thích ăn chua." Mạnh Tinh Tuyết nói.
"Thật sao?" Lần này đến phiên Sở Hà kinh ngạc: "Không phải phụ nữ khi có thai đều đặc biệt thích ăn chua sao? Ví dụ như quả mơ chua chẳng hạn..."
"Chính xác, em cũng nghe người ta nói như vậy, nhưng em chưa từng bị như thế."
"Em thật đặc biệt. Nhưng mà đề phòng lỡ như, vẫn nên chuẩn bị chút ít."
Mạnh Tinh Tuyết cười tít mắt hỏi: "Thật tốt, chúng ta cũng thật là có duyên, đến lúc đó, em còn phải học hỏi chị nhiều."
"Học hỏi?"
"Vâng... Ví như lúc sinh có đau hay không? Em nghe nói phụ nữ lúc sinh con rất đau."
Sắc mặt Sở Hà thay đổi, nghiêm túc nói: "Sinh con nhất định là rất đau. Chị cũng đã trải qua, chỉ không biết em có như thế không."
"Chị là sinh tự nhiên sao?"
"Ừ. Bác sĩ nói chị sức khoẻ tốt, đề nghị sinh tự nhiên, nói sinh tự nhiên đứa bé khoẻ mạnh, mà bản thân cũng mau hồi phục. Sinh mổ dù sao cũng là dùng dao, sẽ không tốt."
"Sinh tự nhiên, vậy là không dùng thuốc tê." Mạnh Tinh Tuyết có chút khốn quẫn: "Em thật sự rất sợ đau."
"Sinh tự nhiên, vậy là không dùng thuốc tê." Mạnh Tinh Tuyết có chút khốn quẫn: "Em thật sự rất sợ đau."
"Sinh tự nhiên cũng mất một hai giờ."
"Một hai giờ?" Mạnh Tinh Tuyết líu lưỡi: "Em nghe nói có người chờ cả một buổi tối, sau cùng khó sinh, vẫn là phải sinh mổ."
"Những cái này đều nghe theo ý kiến bác sĩ. Vì thể chất mỗi người khác nhau, có người thích hợp sinh tự nhiên, có người không thích hợp. Bác sĩ sẽ cho lời khuyên."
Sở Hà chọn mấy quả táo và cà chua, lại chọn một nải chuối hương.
Mạnh Tinh Tuyết thấy, không khỏi tò mò: "Sở Hà, thật ra em rất tò mò, thân phận thực sự của chị là gì? Chị giỏi như vậy, trước kia chắc cũng là cảnh sát?"
"Không biết, một chút ký ức cũng không có."
Mạnh Tinh Tuyết cười trộm: "Cha Tiểu Bảo chắc là rất đẹp trai. Tiểu Bảo đẹp như vậy, nhưng lại không giống chị, chắc cAnh ấy là từ một khuôn với cha nó! Chị xinh đẹp, ưu tú như vậy, chắc cha Tiểu Bảo cũng cực kỳ xuất sắc."
"Tò mò như vậy sao?" Sở Hà nhíu mày: "Vậy còn em? Cha đứa bé trong bụng chắc cAnh ấy cũng rất đẹp trai."
Mạnh Tinh Tuyết gật gật đầu."Vâng."
"Có phải chị không nên nhắc tới chuyện này?"
"Không có!" Mạnh Tinh Tuyết cười: "Chỉ là chị không nhắc tới anh ấy, em cũng quên luôn rồi."
"Chẳng lẽ em cũng mất trí nhớ?"
Sở Hà sải bước tới xe máy, đưa mũ bảo hiểm cho cô ta, nửa đùa nửa thật nói: "Nói là quên rồi, thật ra là không muốn nghĩ tới thôi!"
"..."
Mạnh Tinh Tuyết sững sờ đội mũ bảo hiểm lên, thật cẩn thận ngồi phía sau, ôm lấy vai Sở Hà.
Lại nghe thấy giọng nói của chị ấy: "Vì sao lúc trước lại rời khỏi anh ta?"
"À..."
"Không ngại chứ? Chúng ta ở chung lâu như vậy, có một số việc, chị rất muốn hỏi, nhưng là sợ chạm đến đến miệng vết thương của em. Em cứ trốn tránh như vậy, chưa chắc đã là cách hay."
Mạnh Tinh Tuyết thở dài một tiếng: "Em và anh ấy căn bản không thể ở cùng một chỗ. Chỉ là lúc trước yêu quá sâu, khư khư cố chấp, khờ dại cho rằng tình yêu có thể cảm hóa tất cả. Nhưng chung quy là tự mình khờ dại, quá đơn thuần rồi. Đối với anh ấy, chân tình của em chỉ là chuyện cười mà thôi."
"A...? Nói như em hiểu rõ đàn ông trên đời lắm vậy!" Sở Hà nổ máy, cúi đầu cười nói: "Em hiểu anh ta không? Làm sao mà dám khẳng định, trong mắt anh ta, chân tình của em chỉ là chuyện cười?"
Mạnh Tinh Tuyết im lặng, thật lâu sau, bỗng nhiên cười: "Thật ra lúc trước ở chung với anh ấy là nhất thời bị ma ám. Anh ấy quá chói mắt, gia thế không tầm thường, lại vô cùng đẹp trai, lúc đó em còn là người mẫu mới ra mắt."
"Người mẫu?" Sở Hà kinh ngạc: "Em là người mẫu?"
"Vâng."
Sở Hà không biết làm sao, nói như chuyện đương nhiên: "Ai da, khó trách, dáng người đẹp như vậy, mặt cũng rất xinh."
Mạnh Tinh Tuyết cười nói: "Bởi vì trong nhà không có tiền, cha mẹ cũng rất ít quản, nên em bỏ học sớm."
"Bởi vì trong nhà không có tiền, cha mẹ cũng rất ít quản, em học hành cũng không giỏi giang gì, vì vậy bỏ học rất sớm. Từ lúc còn nhỏ em đã đi làm thuê, đi rửa chén đĩa cho người ta. Có một lần, ngẫu nhiên gặp một người đàn ông tự xưng là đang tìm kiếm ngôi sao, nói em có diện mạo, hỏi em có muốn ký hợp đồng làm người mẫu không? Em thấy đãi ngộ tốt thì liền đáp ứng. Nhưng mà, lúc mới bước vào vòng tròn kia, em lại không thích ứng được. Trong ấn tượng của em, người mẫu hẳn nên đi catwalk trên sàn chữ T, trình diễn trong các show quốc tế, thế nhưng công ty người mẫu kia lại giống như tìm gái gọi, ai cũng ghi giá!"
Sở Hà líu lưỡi: "Lại còn công khai ghi giá?"
"Vâng! Tỷ như bồi ăn một bữa cơm, bồi ngủ, bồi chơi, hoặc cả đêm thì bao nhiêu tiền. Bộ dạng xinh xắn, điều kiện tốt thì được mấy tay nhà giàu chọn, ai tạm được, công ty người mẫu sẽ dùng tiền bồi dưỡng, chắc cũng là để đi tiếp khách!"
"Vậy còn em?" Sở Hà hỏi: "Em trốn ra sao?"
"Em đâu dám." Mạnh Tinh Tuyết dở khóc dở cười nói: "Lúc ấy nhất thời hồ đồ, ký hợp đồng với bọn họ, nếu bỏ trốn sẽ phải bồi thường rất nhiều. Hơn nữa, sau lưng công ty đều là bọn xã hội đen, đã từng có hai người trốn ra, sau đó bị bọn họ bắt được, bị chặt chân, thành tàn phế rồi."
Sở Hà nghe xong, không khỏi cảm thấy oán giận: "Còn có chuyện như vậy?"
"Vâng. Lòng người hiểm ác, cũng là em không hiểu chuyện, nhưng mà về sau, trong một buổi tiệc, em gặp được anh ấy... Nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, anh ấy rất đẹp trai, vóc người lại đẹp, còn đẹp hơn so với rất nhiều diễn viên. Em nhìn anh ấy một cái, anh ấy cũng chú ý tới em, về sau, chúng em ở cùng một chỗ."
"Sau đó thế nào?"
"Khi đó, em còn chưa biết thân phận của anh ấy, chỉ biết anh ấy cực kỳ có năng lực, biết em và công ty có tranh cãi, anh ấy chỉ gọi một cuộc điện thoại, em liền có thể thoát khỏi công ty. Lúc đó, em vô cùng sùng bái anh ấy, giỏi như vậy, hệt như một vị anh hùng, có lẽ từ lúc đó, em đã bất giác yêu anh ấy. Về sau em mới biết được thân phận thực sự của anh ấy! Em vốn cho rằng, chắc hẳn anh ấy là cậu ấm nhà nào đó, mà lúc đó anh ấy cũng rất nhiệt tình theo đuổi em, em mới đồng ý trở thành bạn gái anh ấy, muốn cùng anh ấy bên nhau trọn đời trọn kiếp. Còn tưởng rằng đây là một câu chuyện tình đẹp như tiểu thuyết. Em thương anh ấy, anh ấy cũng sẽ yêu em, cứ đơn giản như vậy, là có thể một đời một kiếp! Nhưng mà..."
Mạnh Tinh Tuyết đang nói thì dừng một chút, vẻ mặt cô đơn: "Sự ôn nhu, săn sóc của anh ấy, từ trước tới giờ đều không chỉ dành cho riêng em. Là em nhất thời ôm mộng tưởng mà thôi. Anh ấy nói, anh ấy thích phụ nữ biết nghe lời, cho nên trước giờ em đều rất ngoan, không làm khó dễ anh ấy, có đôi khi anh ấy bận bịu, mấy ngày liên tục không hề gọi điện thoại, em cũng sẽ ngoan ngoãn chờ anh ấy cho tới khi xong việc. Nhưng mà... về sau em mới phát hiện, ngoài em ra, anh ấy còn có người phụ nữ khác."