Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1318

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cô khó khăn nói ra câu này.
Đối với cô, sống dựa dẫm vào người khác như vậy thì chẳng khác gì tên ăn mày.
Nhưng mà anh...
Anh là người đàn ông của cô!
Cô nguyện ý ỷ lại anh.
Ánh mắt Mộ Nhã Triết sáng rực, hiển nhiên có chút bất ngờ khi nghe cô nói vậy.
"Vì sao bỗng nhiên nói như vậy?"
Anh nghi ngờ.
Vân Thi Thi nói: "Không có gì! Chẳng qua, trở về nhìn thấy anh còn đang làm việc, cực kỳ mệt mỏi, liền nghĩ nếu hai người đều có sự nghiệp riêng, nhất định gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Muốn anh từ bỏ sự nghiệp hiển nhiên là không có khả năng, sự nghiệp là niềm kiêu ngạo của đàn ông, nhưng mà em có thể vì anh mà từ bỏ sự nghiệp, ở bên anh, cùng anh làm bạn anh đến già!"
Đây đại khái là câu nói sến súa nhất của cô từ lúc chào đời!
Những lời này, là thâm tình, là thỏa hiệp, là ôn nhu của cô...
Vân Thi Thi cường điệu lần nữa: "Em không có việc làm, nhất định anh phải nuôi em!"
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên ôm gáy cô, hôn lên môi, kề sát bên môi cô, gằn từng chữ: "Ngốc nghếch! Tất cả những gì anh có đều là của em! Anh thề, anh sẽ cho e cuộc sống tốt đẹp nhất! Anh nói được thì sẽ làm được! Đừng nói toàn bộ thế giới, ngay cả anh, cũng là của em!"
Vân Thi Thi xúc động, mấp máy môi, nâng mặt, đón nụ hôn của anh.
Hai người thâm tình ôm hôn thắm thiết.
Ngoài cửa, hai đứa nhóc đang nhìn lén vào thư phòng, trông thấy cảnh này này thì hết sức vui mừng!
Hai người trong phòng say sưa không hề biết ngoài cửa có hai tên nhóc đang vụng trộm "thưởng thức"!
"Hì hì..."
Tiểu Dịch Thần cười trộm không ngừng, đưa mắt với Hữu Hữu, vỗ tay tán thưởng.
"Cha tuyệt quá!"
"Hừ..."
...
Bóng đêm thâm trầm.
Vân Thi Thi đi tắm rửa, sau đó mất hồn mất vía nằm ở trên giường, Mộ Nhã Triết kết thúc công việc, từ trong thư phòng trở lại phòng ngủ, liền đi vào nhà tắm, chỉ chốc lát sau, bên trong truyền đến tiếng nước xối ào ào.
Bỗng nhiên cô có cảm giác bất an.
Thật giống như cô là cống phẩm tiến cống cho anh vậy!
Làm sao bây giờ?
Nữ trên nam dưới... Tư thế này, cô chưa từng thử qua!
Lờ mờ nhớ rõ, hình như có một lần, anh hưng trí, đỡ cô ngồi trên người anh, nhưng mà cô thẹn thùng, lại ưỡn ẹo, vùng vẫy gục trong lòng anh, không muốn nhúc nhích!
Anh cũng không quá mức chấp nhất, ở phương diện này, so với cô anh càng lớn mật hơn, cũng hướng dẫn cô thử qua nhiều tư thế, nhưng mà chỉ riêng tư thế này là chưa bao giờ thử qua!
Đại khái là trời sinh tính cách cô hay ngại ngùng, cảm thấy nữ ở trên thì quá phóng túng!
Quá nhiệt tình!
Trời ạ!
Nghĩ đến việc sắp phải thực hiện "hứa hẹn", càng lúc cô càng đứng ngồi không yên.
Sau khi thấy Mộ Nhã Triết đẩy cửa, cô lập tức nhắm mắt lại, chui vào trong chăn, sợ tới mức không dám thò đầu ra!
Quả thực mắc cỡ ૮ɦếƭ người rồi!
Mộ Nhã Triết lau tóc, ánh mắt liếc xéo thân hình cuộn chặt trên giường, khóe môi cong lên.
Cô gái này, còn tưởng rằng cứ giả bộ ngủ, giả ngốc như thế là có thể tránh được sao?
Nằm mơ đi!
Bên ngoài chăn im lặng, không có động tĩnh.
Ôi!
Người đâu rồi?
Trong lòng Vân Thi Thi nghi hoặc, mở to mắt, nhíu nhíu mày, tò mò thò đầu ra, chăm chú nhìn bên ngoài...
Trong lòng Vân Thi Thi nghi hoặc, mở to mắt, nhéo nhéo mi, tò mò địa thò đầu ra, chăm chú nhìn bên ngoài, không ngờ trông thấy Mộ Nhã Triết cúi người, khuôn mặt tuấn tú tiến lại gần.
"Rốt cuộc đã "tỉnh" rồi?"
Trong mắt anh có chế nhạo, có nghiền ngẫm, vô cùng tà mị.
Trên mặt Vân Thi Thi khô nóng trở lại, nhiệt độ trên người cũng tăng lên!
Mộ Nhã Triết vuốt cằm, nhíu mày, làm như khiêu khích, lại làm như mờ gọii: "Ngoan ngoãn ngồi trên đi!"
"Em..."
Vân Thi Thi rất muốn nói: Em không được!
Nhưng mà người nào đó lại không cho cô lùi bước!
Đêm nay, anh rốt cuộc đạt được ước muốn, như ý nguyện thưởng thức dáng vẻ quyến rũ của cô, anh làm không biết mệt mỏi, một đêm buông thả, lăn lộn từ đầu tới cuối giường.
Trời sáng, sau khi rời giường, rửa mặt mặc quần áo, anh khẽ hôn lên trán cô, lúc rời khỏi phòng, Vân Thi Thi đã tỉnh lại, đứng dậy, nhìn dấu vết loang lổ trên giường, thế này mà vẫn có thể ngủ được!
Vội vàng đứng dậy, phải nhanh chóng dọn sạch trước khi hai đứa nhóc phát hiện ra. Cô đành phải đi giặt ga trải giường, vắt khô, phơi lên rồi về phòng, lấy trong ngăn kéo một hộp thuốc, mở ra lấy mấy viên thuốc để uống!
Người đàn ông đáng ૮ɦếƭ!
Cả một đêm, không phát nào trượt, tất cả đều...
Bắn vào!
Làm hại cô lại không thể không uống Tђยốς tгáภђ tђคเ rồi.
Nhưng mà, cô lại không biết, hộp thuốc này vốn dĩ không phải Tђยốς tгáภђ tђคเ, mà đã bị "người nào đấy" vụng trộm đổi thành vitamin!
Cô lại còn đắc ý!
Cô nào biết còn có một người đàn ông còn tinh ranh hơn cô!
...
Vân Thi Thi quay lại ngủ tiếp, mà hai tiểu tử kia biết rõ là chắc chắn mẹ đang rất mệt nên cố ý không đánh thức cô.
Buổi chiều, Vân Thi Thi tỉnh dậy, Hữu Hữu lập tức chuẩn bị "cơm trưa", Vân Thi Thi ăn xong cơm, rốt cuộc nhớ tới một chuyện, liền hẹn Tiếu Tuyết gặp mặt.
Tiếu Tuyết nhắn lại hỏi có thể đưa Cao Nam đi cùng không.
Vân Thi Thi lập tức nhắn lại: "Hôm nay mình muốn cùng cậu tâm sự được không? Chỉ có hai người chúng ta."
Qua một lúc lâu sau, Tiếu Tuyết mới nhắn lại: "Được rồi! Thật ra... Thi Thi, tớ đang hẹn hò với Cao Nam!"
Vân Thi Thi "lộp bộp" trong lòng, liền nhớ lại lời nói đê tiện của Cao Nam trong quán bar lúc tối qua - -
- - Tôi và cô ta kết hôn đã là sự báo đáp lớn nhất cho tình cảm của cô ta rồi - -
Nếu cô muốn nói chuyện này cho cô ta, tôi cũng không ngại. Ừm... Tôi ngược lại cực kỳ chờ mong, nếu cô ta biết chuyện này, biểu tình sẽ như thế nào? Ha ha, nghĩ thôi cũng đã thấy thật thú vị!
- - Dù sao tôi đã sớm chán ghét cô ta, nếu không phải cô ta cả ngày ảo tưởng cùng tôi kết hôn, cô nghĩ rằng tôi muốn kết hôn với cô ta sao?
Lại nghĩ đến Tiếu Tuyết đối với Cao Nam sâu đậm như vậy, Vân Thi Thi cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Không được!
Không được dung túng Cao Nam mà làm tổn thương cô ấy.
Vân Thi Thi cường ngạnh nói: "Tớ có chuyện muốn nói riêng với cậu!"
"Nói chuyện gì? Cao Nam cũng là người một nhà nha, có chuyện gì không thể nói trước mặt anh ấy?"
"Chuyện phụ nữ, đàn ông không tiện tham gia! Tớ đang ở quán cà phê chờ cậu!"
Một lúc lâu sau, Tiếu Tuyết mới nhắn lại: "Được rồi, chúng ta cũng đã lâu không gặp rồi!"
"Được rồi, chúng ta cũng đã lâu không gặp rồi!"
Cất điện thoại, Vân Thi Thi bỗng nhiên phản ứng kịp, Tiếu Tuyết đang ở cùng một chỗ với Cao Nam, vậy, Cao Nam đại khái cũng biết là cô hẹn Tiếu Tuyết gặp mặt ở quán cà phê, anh ta sẽ không làm khó chứ?
Hoặc là anh ta sẽ cùng đến đó với cô ấy, nếu vậy thì trước mặt Cao Nam, Tiếu Tuyết sẽ chỉ nói về chuyện của cô.
Người ta đều nói phụ nữ yêu vào chỉ số thông minh sẽ thấp đi, thật ra không phải là chỉ số thông minh thấp đi, mà là chính mình đang trong tình yêu nồng cháy, trong mắt sẽ chỉ có người đàn ông họ yêu, thế giới còn lại đều trở nên vô vị.
Tiếu Tuyết đối với Cao Nam rất sâu đậm, nếu trực tiếp nói chuyện của anh ta cho Tiếu Tuyết biết, cô ấy có tiếp nhận được không?
Chắc chắn sẽ rất đau khổ!
Yêu người đàn ông không yêu mình, thậm chí coi mình là nỗi vướng bận, phong lưu vô tình, không còn gì tuyệt vọng hơn thế này nữa!
Lúc trước nhìn thấy Cao Nam, Vân Thi Thi đã kích động muốn khuyên ngăn Tiếu Tuyết rồi.
Chỉ là, lúc ấy Mộ Nhã Triết lại nói, những lời này không phải là lời mà một người bạn chí cốt nên nói!
Có lẽ, Tiếu Tuyết có thể dựa vào tình cảm chân thành mà cảm hoá được Cao Nam.
Đàn ông trời sinh đã có tính phong lưu, nhưng nếu gặp được người tri kỷ, anh ta sẽ lập tức tránh xa mấy việc ăn chơi đàng điếm, chắc chắn sẽ biết giữ thân.
Vân Thi Thi cũng lo lắng Tiếu Tuyết sẽ không tin lời của cô, thậm chí có thể sẽ hoài nghi cô châm ngòi ly gián, vì thế cô mới nhịn.
Nhưng mà sau chuyện tối hôm qua, Vân Thi Thi đã hạ quyết tâm, mặc kệ Tiếu Tuyết nghĩ như thế nào, chuyện này, cô nhất định phải nói!
Vân Thi Thi đến quán cà phê, ngồi trên ghế, suy nghĩ nên nói với Tiếu Tuyết như thế nào, cũng chuẩn bị sẵn tâm lý là Cao Nam sẽ đến.
Trong lúc cô còn đang nghĩ ngợi thì Tiếu Tuyết đã dừng xe lại ngay bên cửa sổ, vừa mới bước xuống xe, nhìn qua lớp cửa sổ thủy tinh thấy Vân Thi Thi thì vui vẻ vẫy tay.
"Thi Thi... Thi Thi!"
Hai người đã rất lâu không gặp, khó có dịp hàn huyên tâm sự, Tiếu Tuyết vô cùng hưng phấn.
Cô ấy vội vàng chạy tới quán cà phê.
Vân Thi Thi thấy cô ấy tới một mình, trong lòng nhẹ nhõm không ít.
Vậy là được rồi, chỉ cần tên Cao Nam kia không tới, tình huống sẽ dễ khống chế hơn, cô cũng có thể thoải mái nói ra những lời trong lòng, nếu như tên khốn kia cũng đến thì chưa biết sẽ làm chuyện này loạn lên thế nào nữa!
Tiếu Tuyết chạy đến ôm cô một cái.
"Thi Thi! Tớ rất nhớ cậu!"
Vân Thi Thi ghét bỏ đẩy ra, không khỏi trêu chọc: "Nhớ tớ mà lại còn mất tích lâu như vậy? Một chút tin tức cũng không có, rốt cuộc là đã đi đâu hả!"
"Ai da, trong lòng tớ yên lặng nhớ cậu thôi!"
Tiếu Tuyết vừa nói, vừa ngồi xuống vị trí đối diện.
Phục vụ đi tới đưa menu, Tiếu Tuyết gọi một cốc cà phê và một chút đồ ngọt, Vân Thi Thi thấy cô ấy gọi hơi nhiều, vội vàng nói với phục vụ: "Cho tôi một ly trà hoa nhài là được rồi, không cần cà phê Blue Mountain."
Tiếu Tuyết kinh ngạc, cô ấy là dựa theo khẩu vị của Vân Thi Thi mà gọi, vì sao bây giờ Thi Thi lại đổi thành uống trà hoa nhài?
Vân Thi Thi giải thích: "Gần đây ngủ không được ngon, Hữu Hữu nói tớ nên uống ít cà phê hơn, cho nên gần đây tớ hay uống trà hoa nhài."
"À... là như vậy sao!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc