“Đủ rồi!”
Kỷ Nhan không nhịn nổi nữa, gương mặt trắng bệch nói: "Đừng ai nói gì nữa! Tôi không biết rốt cuộc các người đánh nhau vì mâu thuẫn hay là hiểu lầm! Nhưng việc cấp bách trước mắt, chính là xử lý vết thương đi rồi có chuyện gì từ từ nói! Lỡ bị thương đến gân cốt thì phải làm sao bây giờ!"
Cao Nam còn định nói cái gì, nhưng Kỷ Nhan đã nhanh chóng nói: "Cao Nam, anh đừng quá đáng, chừa cho em chút thể diện có được không? Bây giờ em đưa anh đến bệnh viện, xử lý vết thương đi đã!"
Mọi người sợ tới nỗi thở cũng không dám thở mạnh, biểu cảm khác nhau đánh giá hai người.
Cao Nam nghiến răng, hung hăng liếc Hoa Cẩm, lại quay đầu nhìn thấy vẻ mặt khẩn cầu của Kỷ Nhan, hít sâu một hơi, lúc này mới ngồi xổm xuống, nhặt áo khoác và điện thoại di động rơi dưới đất lên, xoay người đi ra ngoài.
Kỷ Nhan nhanh chóng đưa tay đỡ, Cao Nam vẫn còn tức giận, phớt lờ cô ta, hung hăng ném lại một câu: "Đừng chạm vào tôi!"
Kỷ Nhan uất ức cắn cắn môi, giật mình, quay đầu lại liếc nhìn Vân Thi Thi và Hoa Cẩm, nói: "Hoa Cẩm phải nhờ cô chăm sóc rồi!"
Nói xong, cô ta vội vàng đuổi theo Cao Nam.
Vân Thi Thi phẫn nộ, trừng mắt nhìn Cao Nam, mãi đến khi thấy Kỷ Nhan kéo Cao Nam ra khỏi cửa, cô mới thu hồi ánh mắt.
"Thi Thi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
Đạo diễn lo lắng hỏi.
"Không có gì! Chỉ là gặp phải một tên khốn nạn mà thôi!"
Một nhân viên công tác quan tâm hỏi: "Lúc nãy Hoa Cẩm nói... Có phải Cao Nam động tay động chân với cô hay không?"
Vân Thi Thi không nói gì, bây giờ cô chỉ cảm thấy thật túng quẫn, đôi mắt hơi đỏ cúi đầu xuống, giống như đứa bé làm sai chuyện.
Hoa Cẩm nhìn cô, vươn tay vuốt ve tóc cô: "Có sao không, hửm? Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em!"
Anh ta nhẹ nhàng ôm Vân Thi Thi vào lòng, muốn an ủi cô.
Vân Thi Thi càng thêm áy náy!
Vì cô mà Hoa Cảm phải bị thương chồng chất, vậy mà còn không thèm quan tâm tới vết thương của mình, chỉ lo đi an ủi cô!
Trong lòng cô vô cùng tự trách!
Chuyện xảy ra tới nước này, cái gọi là tiệc sinh nhật, cũng phải tan rã trong sự không vui!
Vân Thi Thi muốn đưa Hoa Cẩm đến bệnh viện, nhưng Hoa Cẩm lại kiên quyết không đi.
"Chỉ là mấy vết thương nhỏ thôi!"
Rời khỏi quán bar, đi trên đường, Hoa Cẩm không chút để ý lau khóe môi, vươn lưỡi liếm bên ngoài vết thương, "chậc" một tiếng: "Tên khốn này ra tay thật độc ác!"
Nói xong, anh ta có chút khẩn trương nhìn Vân Thi Thi, lo lắng hỏi: "Thi Thi, miệng tôi bị rách có nghiêm trọng không?"
Vân Thi Thi vừa tức giận vừa buồn cười!
Tới bây giờ mà anh ta chỉ lo quan tâm xem nhan sắc của mình có bị ảnh hưởng hay không thôi sao?
"Không có nghiêm trọng lắm, chỉ có điều... Để cho an toàn, có muốn đi may lại hay không?"
"Có cần không?"
Hoa Cẩm hoài nghi sờ sờ: "Không cần phải may lại đâu! Chắc là sẽ không để lại sẹo, bị thương có chút xíu may làm gì!"
"Vậy trên người anh..."
"Không có gãy xương."
"Sao anh biết là không gãy?"
Vân Thi Thi sẳng giọng: "Lỡ bị gãy rồi thì sao?"
"Tôi cũng bị gãy xương vài lần rồi."
Hoa Cẩm nói bâng quơ: "Hồi trước thường xuyên bị thương, đã quen rồi. Chỉ cần nhan sắc không bị ảnh hưởng là tốt rồi..."
Nói xong, anh ta làm ra vẻ thoải mái nói đùa: "Nếu như mặt mũi xấu xí, tôi sẽ khóc đó! Diện mạo tôi đẹp trai như vậy, nhan sắc bị phá hủy là rất đáng tiếc!"
Vân Thi Thi nghe vậy, tâm trạng đột nhiên trở nên nặng nề, cô chợt dừng bước chân, đứng yên tại chỗ, khổ sở cắn môi, hốc mắt trở nên ẩm ướt.
Người này trước đây rất thường xuyên bị thương sao?
Tại sao trong mắt anh ta, bị thương như vậy mà vẫn coi là chuyện bình thường.
Hoa Cẩm thấy cô khác thường, quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt cố nén nước mắt của cô, không khỏi cảm thấy bối rối, anh ta đi đến trước mặt cô, hơi cúi người, nhìn mặt cô, cuống quít hỏi: "Sao vậy? Có phải tôi nói gì làm em giận không?... Đừng khóc..."
Anh ta bối rối lau nước mắt cho cô.
Vân Thi Thi lại đẩy tay anh ta ra, rưng rưng trợn mắt nhìn anh ta: "Ngu ngốc!"
"...?"
Hoa Cẩm mờ mịt: "Ngu ngốc sao?"
"Cực kỳ ngốc nghếch!"
Hoa Cẩm nhất thời dở khóc dở cười, trên mặt lộ ra sự sủng nịch bất đắc dĩ cười: "Là làm sao vậy!"
"Khiến cả người bị thương như vậy, đáng sao?"
Cô liếc anh ta một cái, thấy trên áo sơ mi trắng của anh ta dính đầy vết dơ, có vết máu, có dấu giày, cổ tay áo còn bị xé rách, làm cô cảm thấy đau lòng không thôi!
Hoa Cẩm nghe vậy, ngẩn người, yên lặng nhìn cô một hồi, khóe môi hơi nhếch lên, nâng thành một vòng cung quyến rũ, nhàn nhạt nói: "Sao lại không đáng chứ?"
Vân Thi Thi ngây người.
"Tôi đã nói rồi, tôi muốn bảo vệ em."
Hoa Cẩm vụng về biểu đạt, làm cho Vân Thi Thi nín khóc mà mỉm cười, nước mắt lại rơi xuống nhiều hơn: "Bảo vệ cái gì mà bảo vệ? Anh làm bản thân mình bị thương, tôi sẽ rất đau lòng!"
- - tôi sẽ rất đau lòng!
Hoa Cẩm nghe xong, tim ngừng đập mấy giây, anh ta ngẩn người thật lâu, gương mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ thẹn thùng, có chút xấu hổ, nhẹ nhàng nói bâng quơ: "Em thật sự sẽ đau lòng sao?"
"Ừ!" Vân Thi Thi nặng nề gật đầu.
"Được rồi... Tôi biết rồi..." Hoa Cẩm dỗ dành cô: "Sau này tôi sẽ không lỗ mãng như vậy nữa!"
"Chỉ được cái miệng thôi, lần sau còn dám kích động như vậy nữa không!"
Hoa Cẩm bất đắc dĩ chu miệng: "Ai kêu tôi gặp phải chuyện này làm gì, cho nên mới không khống chế nổi."
Vân Thi Thi nhịn không được 乃úng lên trán anh ta một cái.
"A..." Hoa Cẩm bị đau nhíu mày: "Đau lắm đó nha! Thi Thi, em thật là tàn nhẫn! Tôi đã bị thương thành ra như vậy rồi!"
"Anh cũng biết bản thân mình bị thương rất nghiêm trọng sao!"
Vân Thi Thi nhanh chóng nói: "Tôi đưa anh về nhà."
"Ừ được."
"Nhà anh có hộp cứu thương không?"
"Lúc nào cũng có."
Vân Thi Thi lại cảm thấy đau lòng, cô nói: "Tốt lắm, tôi giúp anh xử lý vết thương."
"Thật ra, tự tôi có thể..."
"Không cho phép nói không!"
Ngữ khí mạnh mẽ, không cho người ta từ chối.
Trong lòng Hoa Cẩm cảm thấy ấm áp, lặng lẽ nói: "Được thôi."
Vì Vân Thi Thi đã gọi điện thoại báo trước cho Mộ Nhã Triết biết là ở đoàn làm phim có tổ chức tiệc, có thể cô sẽ về trễ, cho nên bây giờ cô không cần phải gọi điện thoại báo lại nữa, cô lái xe đưa Hoa Cẩm về nhà, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy căn nhà hiện tại anh đang thuê.
Tiểu khu nằm ở ngoài trung tâm thành phố, căn nhà đơn giản, nhỏ hẹp thậm chí là vô cùng chật chội, vào đến phòng ngủ, cô thật sự không biết phải đặt chân ở đâu.
Hoa Cẩm thấy vậy, lúng túng nói: "Ừm... Với thực lực của tôi, căn bản chỉ có thể thuê được căn nhà như thế này."
"Tiền thuê mỗi tháng là bao nhiêu?"
"Hơn bảy ngàn."
"Mắc như vậy sao?"
"Ừ! Ở trung tâm thành phố còn mắc hơn."
"Anh cũng phải còn ít tiền gửi ngân hàng chứ."
Hoa Cẩm xấu hổ ho một tiếng: "Lên sóng truyền hình, quay phim chụp hình, đều rất chú trọng đến vẻ bề ngoài, cho nên phải chi tiêu vào quần áo không ít."
Đúng là như vậy.
Làm nghệ sĩ phải chạy theo xu hướng.
Làm nghệ sĩ phải chạy theo xu hướng.
Nếu lên màn ảnh mà mặc một bộ trang phục hai lần, sẽ hạ thấp giá trị của mình.
Hộp cứu thương được đặt ở chỗ rất dễ nhìn thấy, ngay bên cạnh ti vi, bởi vì thật sự không còn chỗ nào để đặt nữa.
Vân Thi Thi để cái hộp cứu thương lên giường, vừa mở ra đã thấy các loại thuốc trị thương cần thiết đều có đủ.
Cô lấy thuốc sát trùng ra, nói với Hoa Cẩm: "Đừng lộn xộn."
"Nhẹ tay thôi nha, tôi sợ đau lắm." Hoa Cẩm liên tục dặn dò.
"Sợ đau vậy sao còn đánh nhau?"
"Lúc đánh nhau không có đau."
Vân Thi Thi không chó là đúng: "Vậy bị gãy xương có đau không?"
"Lúc đó không có cảm giác."
"Vậy không đi bệnh viện là vì sợ đau sao?"
Hoa Cẩm nhất thời xấu hổ xoay mặt đi, hàm hồ nói: "Ừm... xem như là vậy đi!"
"Đừng lộn xộn nữa, tôi xử lý vết thương cho anh."
Vân Thi Thi tẩm thuốc vào bông gòn, tỉ mỉ chấm lên vết thương ngay khóe môi anh ta, Hoa Cẩm bị đau "suýt" một tiếng, kêu lên: "Đau!"
"Haizzz, không phải đã nói là đừng lộn xộn sao!"
"Tôi không có lộn xộn mà!"
Hoa Cẩm ủy khuất nói: "Tôi chỉ hừ một cái thôi không được sao?"
"Không được! Chịu đựng!"
Gương mặt Hoa Cẩm tức khắc tỏ vẻ không sợ ૮ɦếƭ.
Vân Thi Thi dở khóc dở cười: "Tôi chỉ giúp anh bôi thuốc thôi, chứ có kề dao lên cổ anh đâu!"
"Rất đau đó!"
Hoa Cẩm làm nũng như đứa bé: "Lúc bôi thuốc lên, giống như có vô số con vi trùng xông lên cắn vậy."
"Thì ra anh yếu ớt như vậy sao?" Vân Thi Thi hiếu kỳ nói: "Vậy lúc trước anh làm sao mà bôi thuốc được?"
"Tự bôi,"
"Không đau sao?"
"..."
Hoa Cẩm đột nhiên không nói gì.
Anh ta thật sự có cảm thấy đau, nhưng cũng không có khoa trương như vậy, hiếm khi có người quan tâm tới anh ta, đích thân bôi thuốc cho anh ta, anh ta liền không tự chủ mà làm nũng với cô.
Có lẽ, từ trước giờ anh ta luôn chỉ có một thân một mình, cho dù có đau khổ, có mệt mỏi, cũng chỉ có thể cuộn mình ở trong góc tự liếm vết thương. Nhưng bây giờ không còn như vậy nữa rồi.
Có người quan tâm tới anh ta.
Trong lòng anh ta cảm thấy ấm áp, nhịn không được lại muốn nhiều thêm một chút!
Có lẽ là do nghĩ như vậy, cũng có chút tham lam sự dịu dàng của cô, cho nên anh ta mới khó có thể tự khống chế mà tham luyến.
Vân Thi Thi tiếp tục bôi thuốc cho anh ta, Hoa Cẩm cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô, từ đầu đến cuối, cô cực kỳ chuyên chú, cẩn thận bôi thuốc, gương mặt tỉ mỉ, sợ sẽ làm đau anh ta!
Nhìn gương mặt ngưng trọng của cô như vậy, Hoa Cẩm có chút buồn cười, hơi hơi nhếch khóe miệng, không cẩn thận làm động đến vết thương, đau nên hít vào một hơi.
Vân Thi Thi nhịn không được sẳng giọng: "Thật không hiểu nổi, ngây ngô cười cái gì?"
"Không có gì." Gương mặt Hoa Cẩm đỏ hồng kỳ quái, nói qua loa.
Hoa Cẩm nhịn cười, lại cứ như vậy nhìn cô, bất tri bất giác, ánh mắt trở nên ngây ngốc.
Nhìn cô ở khoảng cách gần, thật là xinh đẹp!
Ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, giống như con 乃úp bê sứ!
"Được rồi!"
Vân Thi Thi vỗ tay một cái, Hoa Cẩm rốt cuộc cũng hoàn hồn lại.
"Suy nghĩ cái gì? Anh ngẩn người từ nãy giờ."
"Không có gì!"
Hoa Cẩm giải thích: "Lần đầu tiên có người bôi thuốc cho tôi, cảm thấy hơi thẹn thùng."
"Anh cũng có lúc xấu hổ sao?"
"..."
Vân Thi Thi liếc nhìn người anh, sau đó nói: "Anh ϲởí áօ sơ mi ra đi, tôi giúp anh nhìn xem trên người có chỗ nào bị thương hay không."
Hoa Cẩm ngay lập tức lắc đầu: "Không cần đâu!"
"Tôi nhớ anh ta đánh lên lưng anh rất nhiều lần."
"Không sao đâu mà..."
"Hoa Cẩm!"
Vân Thi Thi kiên quyết: "Tôi đưa anh đến bệnh viện, hoặc là tôi bôi thuốc cho anh, anh phải chọn một cái!"