Trong phòng bày biện rất đơn giản, một chiếc giường dài khoảng 2 thước, một chiếc tủ quần áo 5 ngăn, một chiếc bàn, cùng một chiếc ti vi LCD.
Cô đi đến nhà vệ sinh, nhà vệ sinh tuy không lớn nhưng cũng đầy đủ mọi thứ.
Vòi hoa sen, bồn cầu, bồn rửa tay.
Cô vặn vòi nước nóng, lập tức liền có nước ấm để dùng.
Mạnh Tinh Tuyết cầm quần áo treo vào tủ, quần áo cô mang theo cũng không nhiều, lúc sắp xếp quần áo, một tấm hình bỗng rơi ra, cô nhặt lên nhìn thoáng qua, là một tấm ánh chụp chung của cô và Mộ Yến Thừa.
Tấm hình này là cô lôi kéo Mộ Yến Thừa đi chụp.
Mới đầu anh ta không muốn nhưng cô dùng mọi cách để làm nũng cuối cùng mới được đi.
Cô một tay kéo một người đàn ông thân cao 1m8 chen vào một cửa hàng chụp ảnh nho nhỏ, anh ta rất không tình nguyện chụp ảnh với cô.
Chụp được một tấm là không cho chụp nữa.
Trong ảnh chụp, Mộ Yến Thừa phụng phịu, cố nhếch khóe môi, có vẻ không vui vẻ gì cho cam.
Mạnh Tinh Tuyết yên lặng nhìn chằm chằm tấm ảnh một lúc lâu, bất tri bất giác, đôi mắt đã ửng hồng, từng giọt nước mắt trong suốt rơi trên tấm ảnh, lăn xuống đất.
Cô mím môi, kìm chế, yên lặng lau nước mắt, sau đó cắn chăt răng, trong cơn tức giận đã nhẫn tâm xé rách tấm ảnh.
Nhẫn tâm, rồi lại nhẫn tâm, ép chính bản thân mình không được để ý đến nó nữa, sau đó nhặt hết những mảnh vụn bị xé vo thành một cục rồi ném vào sọt rác.
Mạnh Tinh Tuyết lúc trước ở khách sạn cũng đã tắm qua, bởi vậy cô chỉ rửa mặt, đánh răng sau đó liền đi ngủ.
Hôm sau, lúc cô tỉnh dậy, Sở Hà đã sớm thức giấc, đưa Sở Tiểu Bảo đi nhà trẻ sau đó quay về....
Mạnh Tinh Tuyết đưa tiền cho chị ấy: "Chỗ này có hơn 3 nghìn, có lẽ em phải ở chỗ này một thời gian dài, thật sự làm phiền chị rồi."
Sở Hà ngược lại cũng không có đưa đẩy, trực tiếp nhận lấy.
Chỉ ở cùng cô 1 buổi tối, nhưng cô đã hiểu rõ tính tình Mạnh Tinh Tuyết, cô sống rất nguyên tắc, tính cách mạnh mẽ, đôi lúc cũng thật giống cô, nếu cô nhất định không lấy, cô sẽ cảm thấy mất tự nhiên.
Cầm số tiền nhà này, Sở Hà yên lặng ghi nhớ, cô có thể dùng một phần tiền để mua thuốc bổ cho cô.
Cô nhận ra thể chất Mạnh Tinh Tuyết cũng không được tốt, cần phải điều dưỡng một phen.
May mà Yển Thành tuy nhỏ, nhưng cũng là nơi non xanh nước biếc, rất thích hợp cho việc dưỡng thai.
Mỗi nhà đều có đồng ruộng, bởi vậy cư dân nơi đây đa phần đều là tự cung tự cấp, đồ ăn hay gạo đều là từ vườn nhà mình mà ra, vô cùng an toàn.
Mạnh Tinh Tuyết bỗng nhiên nói: "Trong thôn có công việc gì không? Tiền trong người em cũng không nhiều nên muốn tìm một chút việc làm kiếm sống qua ngày."
"Em có thể làm công không?"
"Từ bé tôi đã làm rồi."
Gia cảnh nhà Mạnh Tinh Tuyết từ nhỏ đã không giàu có gì, bởi vậy, ngay từ khi còn bé cô đã phải giúp đỡ gia đình làm thêm, đi làm thuê cho người ta, may vá quần áo, đan len, dệt khăn quàng cổ,...
Sở Hà suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Trên thôn có một phường thủ công, chuyên làm đèn Ⱡồ₦g."
"Đèn Ⱡồ₦g?"
"Ừ! Làm đèn Ⱡồ₦g, tạo hình các loại động vật khác nhau, sau đó mang ra chợ bán, làm một cái đèn Ⱡồ₦g được 15 đồng. Nếu tốc độ của em nhanh, một ngày làm mười cái cũng đã có thể kiếm hơn 100 đồng, em xem thử đi!"
Hơn một trăm đồng?
Mạnh Tinh Tuyết đã cực kỳ thỏa mãn rồi.
"Có thể nhé! Em làm đồ thủ công rất tỉ mỉ!" Mạnh Tinh Tuyết cảm thấy vô cùng phấn chấn, "Có thể giới thiệu giúp em một chút không?"
"Đương nhiên!"
"Đúng rồi, buổi chiều chị có phải đi làm không?"
"Hôm nay chị trực đêm, bảy giờ tối đi làm, buổi chiều chị có thể đi hỏi thăm rồi quay lại báo cho em biết."
"Được."
Buổi chiều, lúc Sở Hà về đến nhà, có vẻ cực kỳ vui vẻ: "Tinh Tuyết, chị đã nghe ngóng giúp em rồi, phường thủ công này cũng không xa, cách đây mấy trăm mét thôi, nhưng mà làm 1 cái đèn Ⱡồ₦g chỉ có 10 đồng thôi, em có thể làm không?"
"10 đồng cũng được! Rất nhiều rồi."
"Em không cần miễn cưỡng bản thân mình, dù sao hiện tại cô đang mang thai, có thường xuyên nôn nghén không?"
"Có một chút."
Sở Hà nói: "Nếu thân thể thật sự không thoải mái cũng không cần phải miễn cưỡng, lát nữa chị sẽ giúp em liên lạc thử, ngày mai là có thể đi làm rồi. Bên kia đang cần người!"
"Ừm, được!"
Như vậy cô đã có thể sống ổn định ở đây rồi.
8 rưỡi sáng mỗi ngày, Mạnh Tinh Tuyết đúng giờ tới xưởng đi làm, tạm thời bầu không khí trong xưởng tương đối thoải mái, không giống những lục ᴆục tranh đấu nhau nơi đô thị, người dân trong thôn đều chất phác thật thà, hết lòng giúp đỡ người mới như cô.
Cô lên tay rất nhanh, mới đầu làm 1 chiếc đèn Ⱡồ₦g cần 2 giờ đồng hồ, nhưng khi đã nắm rõ bí quyết, tới trưa cô đã làm xong 5 cái rồi.
Buổi tối bảy giờ cơm nước xong liền về nhà.
...
"Còn không tìm thấy tung tích cô ấy sao?!"
Trong văn phòng, ánh mắt Mộ Yến Thừa âm ngoan nhìn một hàng người đứng trước bàn, vẻ mặt không vui.
Trên bàn là một chồng tư liệu dày về Mạnh Tinh Tuyết.
Theo tư liệu, từ bối cảnh thậm chí cả DNA, không thiếu bất cứ cái gì, tài liệu về cô toàn bộ đều nằm ở đây.
Đã nửa tháng qua, anh ta phái vô số người đi tìm nhưng đến 1 cọng tóc cũng không tìm thấy.
Người phụ nữ này thực sự quá quyết tuyệt!
Rời đi không để lại một chút dấu vết, thật giống như cô chưa từng xuất hiện trên thế gian này!
Mộ Yến Thần hận cô, hận đến nghiến răng nghiến lợi!
Đối với người phụ nữ này, anh ta yêu bao nhiêu giờ liền hận bấy nhiêu!
Cô vì sao phải đi?!
Để lại một tin nhắn, không nói một tiếng liền đi giống như anh ta đuổi cô đi vậy!
Vì sao lại phải làm vậy?!
Là ai cho phép cô làm như vậy?!
Mộ Yến Thừa càng nghĩ càng giận, sắc mặt lạnh lùng, cầm đống giấy tờ trên bàn quăng hết xuống đất.
"Tổng giám đốc Mộ, xin bớt giận! Chúng tôi đã phái rất nhiều người đi tìm rồi. Có điều tìm một người ở nhiều thành phố như vậy có chút khó giải quyết! Nhưng nếu cứ tiếp tục tìm, nhất định có thể tìm ra chỗ cô ấy ở! Ngài trước đừng gấp, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra cô ấy!"
Sở dĩ gọi anh ta một tiếng "tổng giám đốc Mộ" là vì sáng sớm nay, tin tức Mộ Yến Thừa lên chức tổng giám đốc tập đoàn tài chính Đế Thăng đã được công bố khắp các phương tiện truyền thông đại chúng.
Lúc Mộ Yến Thừa đi vào tòa cao ốc Mộ thị, nhân viên trên dưới công ty đều sửa miệng thành “tổng giám đốc Mộ”!
Về nghi thức kế thừa, đại khái trong vòng một tuần sau sẽ được tổ chức.
Ngoài cửa bỗng nhiên có người gõ cửa.
"Vào đi!"
Một nữ thư ký đi vào, trên mặt nở nụ cười chuyên nghiệp, nói: "Tổng giám đốc Mộ, cô Tống tìm anh! Chúng tôi đã sắp xếp cô ấy đến phòng khách chờ anh rồi!"
"Cô Tống? Cô Tống nào?"