Giang Khởi Mộng nở nụ cười, tận tình khuyên nhủ: “Mặc dù không phải gia chủ nhưng gả cho Mộ Yến Thừa cũng không thiệt thòi.”
Dừng một chút, bà ta lại từng bước dụ dỗ: “Con à, mặc dù cậu ta là con thứ, nhưng nhà họ Mộ lớn như vậy, sao lại cứ vừa ý mỗi Mộ Lâm Phong chứ?! Nói rõ ràng ra thì Mộ Yến Thừa chẳng có tiếng tăm gì nhưng có thể ở cái nơi đầm rồng hang hổ ấy mà nổi lên được, coi như cũng có chút bản lĩnh! Chỉ là cho tới nay, còn có Mộ Nhã Triết kia, Mộ Yến Thừa có ưu tú đến mấy cũng chỉ làm nền mà thôi, vầng sáng bị che lấp cả đời! Mộ Yến Thừa tuy có chút bản lĩnh, mặc dù không thể trở thành gia chủ nhưng chỉ cần có thể nhảy vào cửa lớn nhà họ Mộ, vinh hoa phú quý kia cũng là điều chắc chắn!”
Tống Ân Nhã nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu.
“Nha đầu ngốc của mẹ, con an tâm đi! Chỉ cần làm như điều mẹ nói, còn lại không phải lo nghĩ gì cả! Mẹ tất nhiên hy vọng con sẽ được sung sướng rồi.”
Nghe Giang Khởi Mộng nói như thế, một chút lo lắng của Tống Ân Nhã coi như đã được giải quyết, lên giường, đắp chăn.
Giang Khởi Mộng thấy liền bước vào: “Ngủ ngoan nhé! Tối hôm qua mệt lắm hả?”
“Ừm! Một đêm không ngủ...”
“Nhanh nghỉ ngơi đi.”
Giang Khởi Mộng nói xong liền đi tới bên cửa sổ và kéo rèm cửa sổ lại rồi lùi ra ngoài cửa.
Tống Ân Nhã nằm trên giường suy nghĩ lúc lâu xong ngủ thi*p đi rất nhanh.
...
Maldives, bốn mùa ấm áp.
Bởi vì ở gần xích đạo nên khí hậu nơi đây chủ yếu là nhiệt đới, mặc dù là một quốc đảo nhưng cũng không hoàn toàn mang khí hậu đại dương, mà là khí hậu nhiệt đới ẩm, đặc biệt còn có hiện tượng nơi đây chỉ có mùa hạ còn ba mùa kia căn bản không xuất hiện, thế nhưng mùa hạ nơi đây cũng không đến nỗi nóng bức, duy trì ở mức 30 độ C mà thôi.
Bởi vậy, sau khi mưa, bầu không khí càng thêm mát mẻ, nơi này lượng mưa hàng năm đều là 1900 mm, cảnh trong mưa nơi đây cũng cực kỳ phong tình.
Thời khắc này, Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết đang tận hưởng giây phút ngọt ngào ở nơi đây.
Có điều, lúc đó, Cung Kiệt còn phải kéo theo hai tến nhóc, khổ không thể tả, nhưng mà Hữu Hữu lại nói: Sớm thích ứng cuộc sống này đi!
Sáng sớm.
Cung Kiệt gặp ác mộng, nửa mê nửa tỉnh, nhìn thấy từ trời cao giáng xuống một ngọn núi to lớn.
Trong lúc đó, Cung Kiệt cảm giác bị một vật đè nặng lên, thỉnh thoảng lại cử động, không chịu nổi, anh từ trong mộng bừng tỉnh, mắt mở to liền thấy một đôi mắt chớp chớp nhìn với một nụ cười: “Rốt cục cậu đã tỉnh rồi”.
Bờ môi Cung Kiệt giật giật.
A...
Anh nghỉ phép.
Thực sự là một tai nạn mà.
Mang theo hai người này không biết tốt hay xấu.
Về mặt tốt, mang theo hai đứa trẻ này thì không có phụ nữ nào đến làm phiền anh.
Anh không phải không thích phụ nữ.
Chỉ là không có hứng thú.
Có hai tên nhóc cực kì ***** này, những người phụ nữ kia rất thức thời, tránh xa anh.
*do bản tiếng Trung bị lỗi.
Có điều, cái xấu là...
“Cậu, bụng cháu đói quá, cậu muốn ngủ tới khi nào mới cho chúng cháu ăn đây?”
“Cậu, bụng cháu đói quá, cậu tính ngủ đến bao giờ mới cho chúng cháu ăn đây?”
Tiểu Dịch Thần nằm nhoài trên giường, miệng lầm bầm.
Hóa ra là chúng nó muốn anh dẫn đi ăn.
Cung Kiệt bất đắc dĩ che mặt, gân xanh nổi lên.
Xin tha...
Hiện tại mấy giờ rồi?
Huống hồ, trong khách sạn có thức ăn mà, cứ đi đến phòng ăn là được.
Hữu Hữu lườm anh một cái, dường như đoán được suy nghĩ trong lòng anh, mặt không hề cảm xúc, nói một câu: “Cậu! Nơi này không có món cháu thích!”
“Mấy giờ rồi?”
Hữu Hữu nhắc nhở: “Mười rưỡi rồi.”
“A...”
“Còn không mau rời giường! Đưa bọn cháu đi ăn!”
Hữu Hữu nện gối lên mặt anh, đến đẩy cái gối ra Cung Kiệt cũng không có sức.
Làm sao anh lại luôn cảm giác bản thân như một con chim ưng già, vào một buổi sáng sớm, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần là hai con chim ưng nhỏ, vây quanh ở bên cạnh anh, líu ra líu ríu ầm ĩ đòi anh đi kiếm ăn.
Ai...
Tưởng tượng được tay trong tay cũng Vân Thi Thi đi trên bờ cát dài, chơi thỏa thích, đến giờ không còn nữa.
Cung Kiệt nhíu mày, nằm ở trên giường,không có chút tinh thần nào.
Ngày hôm qua, vất vả lắm anh mới khiến hai thằng nhóc đi ngủ, anh hiếm khi lại có hứng thú, đi bộ dọc bờ biển, uống vài ly, rồi trở về khách sạn, ngủ thẳng một giấc tới giờ.
Tửu lượng của anh không cao, uống vài ly cũng ngủ rất lâu rồi.
Lại còn bị sai vặt liên tục, nên buồn ngủ cũng không có gì là lạ.
Mang hai tên nhóc bên mình đã khổ, đằng này lại còn là hai tên nhóc hoạt bát, lém lỉnh, chơi mãi không thấy mệt, đi chơi với chúng nó cả ngày rồi, mệt đến rã rời tay chân mà chúng nó vẫn không tha cho, quả thực là khóc không ra nước mắt.
Cung Kiệt bắt đầu tính toán, nếu bỏ hai tên nhóc này trên đảo, rồi chạy trốn...
A...
Không được, nếu như vậy, chắc chắn sẽ bị chị cán thành bột mất.
Ngẫm lại cảnh tượng đó, Cung Kiệt không rét mà run.
Quá phiền muộn...
“Oa... Tiểu Dịch Thần, cậu mau đến xem!”
Ngay lúc anh đang buồn ngủ, Hữu Hữu đột nhiên gào lên.
Tiểu Dịch Thần bò lên giường, hỏi: “cái gì cái gì? Món đồ gì vậy?”
“Anh xem này...Oa, thật lớn.”
“Đâu?...Wow!”
Cung Kiệt mơ hồ nghe được, ôm gối ngủ, không thấy rõ hướng Hữu Hữu đang xem là chỗ nào, nhưng mà lúc sau, tự nhiên bất thình lình có một đôi bàn tay nhỏ bé kéo quần anh, làm lộ nơi nào đó ra không khí, ngay lập tức nghe được âm thanh kinh ngạc của Hữu Hữu: “Uây! Thật là lợi hại!”
Tiểu Dịch Thần hâm mộ nói: “Cậu cũng lớn đấy chứ!”
“Có lớn như của cha không?”
“A...Chắc cũng được như thế. Thậm chí còn lớn hơn so với anh...”
“Cậu cứng quá...”
Cung Kiệt cuối cùng cũng ý thức được vấn đề, hai thằng nhóc này ngồi trên giường đang nghiên cứu cái gì rồi, vừa định ngồi dậy thế nhưng cái ௱ôЛƓ của Tiểu Dịch Thần đã đè ép иgự¢ anh, khiến anh không thể đứng dậy được.
“Hữu Hữu, em nói xem, sau này chúng ta lớn lên có lớn bằng của cậu và cha không?”
Hữu Hữu nhẹ nhàng nói: “Em làm sao biết được của anh chứ?”
Cung Kiệt bỗng nhiên cảm giác có đôi tay nho nhỏ động chạm nơi đó, nhanh chóng bắt được, lại nghe được âm thanh kinh ngạc của Hữu Hữu: “Cảm giác không tồi!”