Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1180

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mình đúng là quá ngây thơ rồi!
Nhưng mà, có cách nào đâu?
Sao cô lại sống bất lực như vậy?
Ngay cả việc oanh oanh liệt liệt đi yêu người đàn ông mà mình yêu, cũng đã thành hy vọng xa vời!
Từ nhỏ, sống trong căn nhà như vậy, từ khi cô sinh ra, thì đã nhận được muôn ngàn cưng chiều của mọi người.
Danh môn vọng tộc*, đều có xã giao thuộc về mình.
*Danh môn vọng tộc: danh gia và vọng tộc (nói khái quát); gia đình, dòng họ có danh tiếng, được trọng vọng trong xã hội.
Bên cạnh cô ta, không thiếu bạn thân và bạn bè cũng có xuất thân cao quý, dù là như vậy, cô ta vẫn như cũ người danh giá nhất được chú ý nhiều nhất!
Bao nhiêu người hâm mộ cô ta.
Nhưng làm sao cô ta lại không hâm mộ những cô gái xuất thân bình thường kia!
Ít nhất, có quyền lợi lựa chọn hôn nhân của mình, không phải sao?!
Môn đăng hộ đối*, môn đăng hộ đối...
*Môn đăng hộ đối là câu thành ngữ chỉ việc 2 gia đình trong quan hệ thông gia, nhà trai và nhà gái là tương xứng với nhau về mặt địa vị xã hội và tài sản, đều là những gia đình quyền quý, giàu có, theo quan niệm hôn nhân thời phong kiến. Ý nói Từ ngoài cửa cho đến trong nhà đều tương xứng
Đi mẹ nó môn đăng hộ đối!
Vì sao tình yêu lại phải thành lập trên những điều không công bằng như vậy?
Nhìn lại vẻ mặt chân thành khuyên bảo của người lớn trong nhà, trên miệng treo câu, "Tuyết Nhã, chúng ta cũng chỉ muốn tốt cho cháu! Suy nghĩ cho cháu!"
"Lấy thân phận của cháu, tự nhiên phải chọn một đối tượng kết hôn xứng đôi!"
"Chuyện hôn nhân của cháu là chuyện của cả dòng họ, chứ không phải việc riêng tư của bản thân cháu! Chuyện này liên quan đến mặt mũi dòng họ, là chuyện lớn của dòng họ, không tới phiên cháu một mình quyết định!"
Những tiếng vụn vặt không ngừng vọng bên tai.
Lâm Tuyết Nhã mới vừa đi tới cửa, cuối cùng không đứng nổi, dưới chân mềm nhũn, dựa vào cửa ngồi bệt trên đất.
Phòng riêng to như vậy, chỉ còn một mình cô.
Hoàn cảnh như vậy, không thể khống chế bản thân nữa, Lâm Tuyết Nhã ôm mặt, làm càn khóc rống lên.
"Hu hu hu - -!"
Cô ta thật sự không muốn cuộc hôn nhân như vậy!!
Có tiếng mà không có miếng, ở mặt ngoài thì tôn trọng nhau như khách, nhưng kết quả thì thế nào?!
Cô ta muốn tự do thích một người người đàn ông, chứ không muốn bị ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ nhận cuộc hôn nhân sắp xếp thế này.
...
Cô ta không cần ai cả.
Trừ Hoa Cẩm, ai cũng không cần!
Nhưng mà...
Thật khó khăn!
Lâm Tuyết Nhã ôm đầu gối, cuộn mình trong góc, thất thanh khóc lên.
Phục vụ đi ngang qua cửa nghe thấy trong cửa có tiếng động khác thường, tò mò, đẩy cửa đi vào, lại nghe thấy trong cửa truyền đến tiếng khóc, trong lòng cả kinh, vòng qua nhìn thoáng qua.
Thì thấy một cô gái ăn mặc thời thượng cuộn mình trong góc, che miệng đau khổ, nước mắt không ngừng rơi xuống, lập tức ngồi xổm xuống, muốn đỡ cô ta dậy.
Lâm Tuyết Nhã lại mạnh mẽ tránh khỏi."Đừng ᴆụng vào tôi! Hu hu hu... Tránh ra... Đều tránh ra đi! Ai cũng đừng ᴆụng vào tôi..."
"Cô gái này, cô làm sao vậy? Bị thương chỗ nào rồi sao?"
"Cút ngay..."
Lâm Tuyết Nhã khóc không thành tiếng, "Chẳng lẽ ngay cả quyền lợi khóc tôi cũng không có sao?!"
Phục vụ xấu hổ một phen, đứng tại chỗ, lại khó có thể từ bỏ, đành phải gọi quản lí giải quyết chuyện này.
Đương nhiên, những chuyện này đều nói sau.
...
Rời khỏi nhà hàng, Mộ Yến Thừa cũng không về nhà ngay.
Giờ phút này, tâm trạng anh ta hết sức phiền muộn, Mộ Yến Thừa càng nghĩ, vốn muốn đi chỗ Mạnh Tinh Tuyết, nhưng mà, đi tới đó, chẳng lẽ phải đối mặt với khuôn mặt u sầu kia sao?
Vừa nghĩ đã sinh lòng chán ghét.
Thôi!
Tâm trạng phiền muộn, đi uống chút rượu đi!
...
Quán bar Quần Lâm Thiên Hạ.
Quán bar này là do một cậu con nhà giàu trong vòng tròn này đầu tư, rất nhiều nhân vật cậu ấm cô chiêu nổi tiếng đều từng đến thăm nơi này, Mộ Yến Thừa cũng thường tới chỗ này uống rượu.
Mỗi khi tâm trạng anh ta phiền muộn, sẽ tới nơi này, chọn mấy bình rượu, một người ngồi trong góc, yên lặng uống.
Rượu mạnh phối hợp với âm nhạc đinh tai nhức óc, có thể xua đi hết những chuyện phiền lòng!
Đây là cách trực tiếp nhất anh ta có thể nghĩ ra.
Mộ Yến Thừa mới vừa bước vào quán bar, âm nhạc lớn ầm ĩ mà sống động đổ ập xuống màng nhĩ.
Chọn mấy chai rượu tây như thường lệ, anh ta ngồi xuống ghế, chờ rượu được bưng lên, do bartender pha chế sẫn, rót một ly trước, trực tiếp uống một hơi cạn sạch.
Một ly rượu mạnh vào bụng, tâm trạng phiền muộn của anh ta, lúc này mới thoải mái một chút!
Sảng khoái!
Mộ Yến Thừa mới vừa dịu đi một chút cảm xúc,gương mặt khiến người chán ghét của Lâm Tuyết Nhã, lại chạy vào đầu của anh ta!
- - Mộ Yến Thừa, kết hôn với anh, là ý của người lớn trong nhà. Nhưng anh muốn ᴆụng vào tôi, cũng phải xem tôi có bằng lòng không, mấu chốt còn phải xem, anh có xứng không!
... Người phụ nữ hạ tiện!...
- - Cuộc hôn nhân này, một khi kết hôn, cũng chỉ là có tiếng không có miếng thôi. Cho dù anh lấy lòng tôi, tôi cũng không cười với anh. Dù sao, không có bất kì ai có thể miễn cưỡng tôi, cùng cùng giường chung gối với một người đàn ông mà mình không thích, thậm chí có phần chán ghét.
Thấp hèn!
Thấp hèn!!
- - Nếu người tới lần này, người đàn ông ngồi trước mặt tôi, là Mộ Nhã Triết, có lẽ, tôi còn bằng liếm chân anh!
- - Còn anh thì, dù nhìn từ điểm nào, cũng không sánh kịp người anh đó của anh, về năng lực, anh kém anh ấy, về tài hoa, cũng không thể so sánh. Khuôn mặt tuy cũng không tệ, nhưng vẫn kém rất xa.
...
- - Mộ Yến Thừa, anh cho rằng anh là ai? Anh nói tôi đừng quá tự cho là đúng, còn anh thì sao? Cũng đừng dát vàng lên mặt mình nữa! Làm bộ làm tịch thì cũng miễn đi, làm như vậy anh có vẻ càng dối trá!
Thấp hèn! Thấp hèn!
Đáy lòng Mộ Yến Thừa tức giận mắng, một ly lại một ly uống rượu vào bụng.
Trước kia, sau khi anh ta vào quán bar, có lẽ còn có chút tâm trạng đi một vòng xung quanh, tìm kiếm con mồi, nhưng mà lúc này, anh ta không có tâm trạng nổi, cả đầu đều là những lời khiến người thẹn quá thành giận của Lâm Tuyết Nhã, mỗi khi anh ta nhớ lại vẻ mặt hung hăng kiêu ngạo của cô ta, thì hận không thể hung hăng xé nát khuôn mặt đó ra!
Thấp hèn!
...
"Anh Yến Thừa?"
Tiếng nhạc lớn ầm ĩ ồn ào, giọng nói phụ nữ mảnh mai bỗng nhiên rót vào trong tai anh ta.
Lúc đó, Mộ Yến Thừa đã là đổ một chai rượu vào bao tử.
Tửu lượng của anh ta chưa tới mức kém cỏi, nhưng cũng tuyệt đối không thể nói là ngàn chén không say, một chai rượu tây, cực kỳ mạnh, cồn độ cao, vào bụng xong, từ dạ dày đến suy nghĩ, đều bắt đầu nóng lên.
Anh ta híp híp mắt, ngẩng đầu, tầm mắt không ngừng lung lay, một cô gái mặt mũi trang nhã đi vào phòng bao, hướng tới anh ta đã đi tới.
Mộ Yến Thừa hít một hơi khí lạnh, tập trung nhìn, gương mặt này, không hề xa lạ, vô cùng quen thuộc.
Anh ta vốn là giật mình, rồi sau đó hơi hơi mở to hai mắt nhìn, nhìn rõ gương mặt này hơn một chút, mãi đến lúc cô gái đi đến gần, thấy càng rõ ràng, anh ta say mê say mê cười, thấy ngoài ý muốn, "Ân Nhã?"
Trên người Tống Ân Nhã mặc váy dài màu đỏ chiết eo, khuôn mặt mềm mại, mặt mày như vẽ, trang điểm xinh đẹp, nhất là đôi lông mi dài cong lên, xinh đẹp quyến rũ, vô cùng động lòng người.
"Khéo như vậy?!"
Mộ Yến Thừa cười, "Sao em cũng tới quán bar này?"
Tống Ân Nhã mỉm cười, lập tức tại ngồi xuống bên cạnh anh ta, cố ý ngồi vào rất gần anh ta, tóc dài cuộn sóng, ở ngay bên người của anh ta, hương thơm lan ra, trêu chọc lòng người.
Có lẽ là mũi khá thính, Mộ Yến Thừa hơi hơi nhắm hai mắt lại, có chút tham lam ngửi ngửi.
Thật là thơm!
Âm nhạc ồn ào bỗng nhiên yên lặng trong một khắc này, DJ mở một đoạn âm nhạc lãng mạn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc