Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 111

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Dung mạo của Mộ Khuynh Thành bất kể là quá khứ hay là hiện tại, cũng có thể nói là quốc sắc thiên thành, nhưng mà gương mặt của Mộ Uyển Nhu lại cách biệt rất xa với bà, thậm chí ngay cả một ngón út của bà cũng không sánh được.
Vì thế, lúc Mộ Uyển Nhu trưởng thành, Mộ Thịnh làm giám định cho cô ta lần thứ hai.
Cũng không biết Mộ Uyển Nhu biết được chuyện này từ đâu, cuống quít mua chuộc người ở khoa di truyền, lén lút Ϧóþ méo báo cáo giám định, Mộ Thịnh lại bị chẳng hay biết gì, chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối vì không có người nối nghiệp gương mặt xinh đẹp của Mộ Khuynh Thành.
Nhưng mà chuyện này lại bị Mộ Nhã Triết biết được, anh ra tay trước Mộ Uyển Nhu, thần không biết quỷ không hay lấy được bản báo cáo giám định, cũng đã sớm biết Mộ Uyển Nhu giả tạo thân phận.
Đáng thương cho Mộ Uyển Nhu, thông minh nhất thời, nhưng hồ đồ một đời.
Cô ta chỉ biết, thông qua đơn giản Ϧóþ méo, liền tự cho là có thể lừa dối, giấu kín được thân phận của mình, tiếp tục mặt mày rạng rỡ làm thiên kim nhà giàu của cô ta.
Nhưng căn bản cô ta không biết, Mộ Nhã Triết là người nào, từ lúc anh sinh ra, đã từng bước đi trên con đường gió tanh mưa máu đáng sợ của giới nhà giàu.
Quyền lợi, của cải, tranh ςướק, đấu đá nhau, anh đã từng trải qua âm mưu quỷ kế, e rằng ngay cả da lông Mộ Uyển Nhu cũng không học được.
Mộ Thịnh đã già, tuy nói đa mưu túc trí, gừng càng già càng cay, nhưng gừng già đến tuổi như ông, cũng không thể nào tiếp tục cay được nữa, cây khô mục nát, khó tránh khỏi già thì hồ đồ.
Nhưng anh không có già. Mộ Uyển Nhu có thể tính toán kéo Mộ Thịnh vào, nhưng không thể nào tính toán tới trên đầu Mộ Nhã Triết anh.
Chỉ là một Mộ Uyển Nhu, còn chưa đủ để anh ra tay.
Anh vẫn hoài nghi, sau lưng Mộ Uyển Nhu, còn giấu kín một âm mưu to lớn, đó cũng là nguyên nhân anh án binh bất động.
Ông cụ Mộ tuổi đã cao, mặc dù trên danh nghĩa anh là chủ tịch tập đoàn tài chính Đế Thăng, trong tay nắm cổ quyền lớn nhất, bây giờ coi như toàn thân trở ra, đem tập đoàn tài chính giao tất cả cho đứa cháu ruột coi trọng nhất, an tâm bảo dưỡng tuổi thọ.
Nhưng chung quy đã lớn tuổi, thời gian cũng không còn bao lâu, bởi vậy, khó tránh khỏi sẽ có người, nhìn chằm chằm quyền thừa kế tập đoàn tài chính trong tay anh.
Tuy nói, Mộ Nhã Triết danh chính ngôn thuận là người thừa kế, do ông cụ Mộ chỉ định làm ông chủ tương lai của nhà họ Mộ, được ông cụ Mộ cho phép, nhưng những người khác trong nhà họ Mộ không hẳn sẽ ngồi xem mặc kệ.
Ông cụ Mộ có ba bà vợ, phòng lớn chỉ có một đứa con trai là Mộ Liên Thành, mà Mộ Nhã Triết là con trai độc nhất của Mộ Liên Thành và Giang Ý San, từ trên xuống dưới nhà họ Mộ, ngoại trừ anh, không phải không có người nối nghiệp!
Mấy năm gần đây, tình hình thân thể ông cụ Mộ càng không tốt, những người mơ ước vị trí thừa kế, chỉ sợ cũng ngồi không yên!
Trong giới nhà giàu, xưa nay phụ nữ đều là vật hi sinh tranh đấu quyền thế.
Lúc đó khi Mộ Nhã Triết cầm bản giám định báo cáo của Vân Thi Thi, quả thực đã có động một ít tâm tư.
Nếu như cô mới là thiên kim chân chính lưu lạc bên ngoài của nhà họ Mộ, thân phận Mộ Uyển Nhu là giả, thân phận của cô mới là thật, như vậy tất cả những thứ này, lẽ ra nên vật quy nguyên chủ mới phải.
Nói như vậy, Vân Thi Thi mới là vợ chưa cưới danh xứng với thực của anh, anh đã nhìn thấy ảnh chụp lúc xưa của Mộ Khuynh Thành, bất luận là dung mạo hay khí chất thanh lệ thoát tục, đều cực kỳ ăn khớp.
Thậm chí không cần nghiệm chứng khác, chỉ cần dẫn người đến trước mặt ông cụ Mộ, nhìn qua, ai thật ai giả, căn bản không cần giải thích dư thừa cùng biện bạch.
Vân Thi Thi hoàn mỹ kế thừa gương mặt xinh đẹp cùng phong thái phi phàm của Mộ Khuynh Thành, tất cả những thứ này chính là chứng cứ tốt nhất.
Nhưng mà, anh lại không làm như thế.
Đối với, cuối cùng anh vẫn có một phần lòng thương tiếc.
Cô gái trong sáng lương thiện như cô, nên giao phó cho một người tốt hơn, đối với anh mà nói, phụ nữ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, vợ, bất quá chỉ là danh nghĩa.
Phụ nữ không phải đều giống nhau sao, anh nhắc nhở chính mình, sẽ không tiếp tục bày tỏ tình cảm chân thật.
Đối với anh, động tình sẽ chỉ làm cho anh có thêm một uy Hi*p, đó mới là đòn trí mạng thật sự.
Ở một nơi thị phi như giới nhà giàu, không thích hợp cho cô gái thuần trắng như tờ giấy như cô.
Chỉ là, bây giờ, anh biết được, anh còn có một đứa con trai, hơn nữa, được người phụ nữ ngốc này tỉ mỉ nuôi dưỡng, vô cùng xuất sắc.
Lúc này, anh không thể không tốn chút thời gian suy nghĩ.
Ngồi ở giường bên, Mộ Nhã Triết yên tĩnh nhìn chăm chú vào gương mặt nằm nghiêng của Vân Thi Thi, rơi vào trầm tư!
...
Đêm khuya, Vân Thiên Hữu lại không cảm thấy buồn ngủ.
Mặc áo ngủ từ trên giường ngồi dậy, nhàn rỗi không có việc gì làm, trong lòng nhớ đến Vân Thi Thi lại trằn trọc trở mình khó có thể ngủ, bèn đi tới trước bàn đọc sách, quyết tâm làm một quyển bài tập có độ khó cao.
Mở máy vi tính ra, hòm thư "Tích tích" vang vọng. Click mở ra, chính là tài liệu lúc trước cậu căn dặn Lý Hàn Lâm điều tra.
Lục Cảnh Điềm, cái tên thật là êm tai, nhưng mà tại sao lòng dạ lại ác độc như vậy.
Hữu Hữu yên lặng nhìn, đầu ngón tay trắng nõn rất quy luật gõ lên bàn, hình như đang nghiêm túc tính toán cái gì đó.
Lúc trước ở chỗ Mộ Nhã Triết, cậu nín một bụng uất ức, bây giờ không thấy tin tức của mẹ, cậu càng thêm cực kì buồn bực.
Do đó, tạm thời không có tâm tư hỏi đến người phụ nữ này.
Nhưng mà ngay khi cậu vừa muốn đóng hòm thư lại, Lý Hàn Lâm lại gửi đến mấy bưu kiện, lần này, là mấy đoạn video tiệc rượu ở khách sạn.
Những nơi như khách sạn thế này, máy theo dõi quay chụp video đều được bảo quản bí mật, nếu như không có cảnh sát đích thân tới hiện trường, người bình thường căn bản không có quyền hạn lấy được.
Cũng không biết rốt cuộc Lý Hàn Lâm dựa vào bản lãnh gì đoạt tới tay.
Vừa mở video ra nhìn, là hành lang trong khách sạn, cảnh tượng Lục Cảnh Điềm đánh đập một người phụ nữ.
Sở dĩ có thể nhận ra đó là Lục Cảnh Điềm, là bởi vì Vân Thiên Hữu nhớ kỹ quần áo mà cô ta mặc trong tiệc rượu, lễ phục của cô ta cực kỳ đắt, bởi vậy không khó phân biệt ra.
Máy thu hình ở khách sạn Đế Cung được bố trí cực kỳ bí mật, nhưng mà dựa theo góc độ quay chụp khuếch đại lớn nhất, là ở đối diện hành lang và cửa thang máy.
Người quen thuộc khách sạn đều biết, hai nơi này vẫn luôn là nơi trọng điểm được quan tâm để đặt máy theo dõi, cũng bởi vậy, mới có hai video được quay lại với góc độ khác nhau.
Không biết tới chữ ૮ɦếƭ, Lục Cảnh Điềm cũng coi như là "Người gây án", nhất thời nóng nảy, nên quên chọn nơi bí mật, trực tiếp đi tới trước mặt Vân Na quyền đấm cước đá, ỷ vào chuyện mình có cha là người quyền thế, không hề e dè nhiều.
Mở ra video thứ nhất, hơi không được rõ ràng, từ góc độ này xem ra, chỉ có thể mơ hồ nhận ra bóng lưng Lục Cảnh Điềm.
Ngũ quan người bị cô ta đánh đập, nhất thời mơ hồ không rõ, căn bản không nhận ra.
Video thứ hai, được quay chính diện hai người, góc độ chuẩn xác, dễ dàng nhận ra ngũ quan của từng người, vừa nhìn đã nhận ra Lục Cảnh Điềm, còn người phụ nữ bị cô ta ra sức đánh, dung mạo cũng hiện lên rõ ràng.
... Vân Na?
Lông mày Vân Thiên Hữu cau lại.
Đêm nay cô ta cũng đi tham gia tiệc rượu? Tại sao cậu lại không nhìn thấy?
Lẽ nào, là do cậu tới quá muộn?
Hình ảnh trong video, có thời gian là năm phút đồng hồ, Lục Cảnh Điềm kéo Vân Na vào trong hành lang, qua rất lâu, mãi đến tận mười phút sau, mới thấy cô ta mang vẻ mặt hoang mang đi ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc