"Yến Thừa, em yêu anh, em vì cố gắng mà yêu anh, đồ vật mà anh chán ghét, không thích, em đều chưa từng nhìn nữa! Em cố gắng làm công, kiêm chức, kiếm tiền, muốn tay làm hàm nhai, đã nghĩ để anh biết, em là người phụ nữ độc lập, không phải ham muốn vinh hoa phú quý của anh! Nhưng... Điều kiện nhà em không tốt, không có đọc sách xong đã đi ra xã hội, hiện thực tàn khốc, căn bản không tìm được công việc vẻ vang! Nhưng dù cho như thế, em vẫn cứ ảo tưởng, có thể trở nên ưu tú hơn. Có lúc, em thật sự tình nguyện anh là một người đàn ông bình thường, gia cảnh không cần ưu việt, chí ít khi em dâng ra tấm lòng thành, anh không cần dùng ý nghĩ độc ác như vậy đến phỏng đoán em!"
Mạnh Tinh Tuyết vừa nói lời thật lòng, vừa rơi nước mắt như mưa.
Cuối cùng Mộ Yến Thừa vẫn mềm lòng.
Nhưng trong lòng anh ta không rõ, nếu không phải ham muốn vinh hoa phú quý của anh ta, rốt cuộc anh ta có điểm nào tốt, đáng giá cô móc tim móc phổi?
Lớn lên trong gia tộc như vậy, cùng mọi người giống nhau, trong lòng anh ta cũng vô cùng thiếu thốn cảm giác an toàn, bởi vậy, anh ta mới dùng mọi thủ đoạn leo lên trên.
Do đó anh ta rất rõ, chỉ có quyền thế cùng của cải mới có thể cho anh ta một chút cảm giác an toàn đáng thương!
Mạnh Tinh Tuyết nói: "Số tiền anh chuyển vào tài khoản cho em, ngoại trừ chi tiêu cơ bản hằng ngày, em chưa từng sử dụng quá nhiều! Đương nhiên, anh cũng không cần lo lắng em hư tình giả ý, thả dây dài câu cá lớn... Anh có thể tưởng tượng em rất tham lam, nhưng em không có! Cũng không có... Van cầu anh, không nên nói lời làm tổn thương người như vậy nữa, em chỉ muốn ở chung cùng anh, lẽ nào đó cũng là sai sao?!"
Câu nói sau cùng, gần như là điên cuồng mà rống lên.
Mộ Yến Thừa hít sâu một hơi khí lạnh, ôm lấy cô.
"Tình Tuyết, xin lỗi, đừng nói, anh biết rồi..."
Dừng một lát, anh ta đỡ cô ngồi lên ghế salon, chờ sau khi bình tĩnh hòa nhã lại, anh ta tiện tay cầm lấy quả táo trên bàn, vừa gọt vỏ cho cô, vừa nói: "Thật ra, tối nay đến đây, lẽ ra anh có một việc muốn nói với em."
Mạnh Tinh Tuyết bị tổn thương thấu tim, như nghẹn ở cổ họng, một câu nói cũng không nói được, chẳng qua vẫn còn khóc thút thít.
Lại nghe được anh ta khẽ nói: "Gia tộc chuẩn bị sắp xếp cho anh một nhà thông gia, chú hai ra lệnh cho anh, muốn anh cắt đứt sạch sẽ với em, chuẩn bị tiếp nhận thông gia. Lần này anh đến, chính là muốn nói chia tay cùng em!"
Mạnh Tinh Tuyết nghe vậy, trong lòng cứng lại, phát ra một tiếng bi thương, nước mắt rơi càng mãnh liệt.
Mộ Yến Thừa ở một bên tự thuật lại chuyện Mộ Lâm Phong căn dặn, lập tức, chuyển đề tài, lại bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà... Trên thực tế, anh đối với em không phải là không có cảm tình, trên đường tới, thề son sắt nghĩ, lần này nhất định phải cùng em một đao cắt đứt. Nhưng khi đến nơi, nhìn thấy em... Cuối cùng anh vẫn không có cách nào tàn nhẫn mà hạ quyết tâm."
...
Mạnh Tinh Tuyết nghe đến đó, trong lòng không khỏi ấm áp, trên mặt vừa mới xán lạn một chút như hoa mặt trời, câu nói tiếp theo của Mộ Yến Thừa, lại lập tức đánh cô rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng.
"Còn như em nói, muốn kết hôn cùng anh, chỉ sợ là không thể được! Thân là đời sau của nhà họ Mộ, việc kết hôn, từ trước đến giờ đều là theo lệnh cha mẹ, với thân phận của em, một đời nghèo nàn, đều không thể vượt qua rồi tiến vào địa phương như vậy! Chẳng qua, em mang thai, cũng không cần suy nghĩ lung tung! Em bé, nếu như em muốn sinh, sinh ra cũng không sao! Đứa bé này, chỉ cần là của Mộ Yến Thừa anh, thì anh sẽ nhận. Sau khi sinh ra, anh sẽ tận tâm tận lực nuôi nấng lớn lên. Nếu, là con trai của anh, khẳng định anh sẽ coi như con đẻ, đối xử thật tốt."
“Nếu tương lai đứa nhỏ có tiền đồ, thì anh sẽ mang đứa nhỏ về nhà họ Mộ. Chẳng qua là, em có thể mãi mãi không có danh phận, thế nhưng, em cũng không cần lo lắng anh sẽ đối xử tệ bạc với em, vinh hoa phú quý nên thuộc về em, anh vẫn đồng ý cho em!"
"..."
"Lần sắp xếp thông gia này, dụng ý của chú hai, là muốn thông qua đó làm lớn mạnh thế lực của anh, nâng đỡ anh ngồi trên vị trí gia chủ nhà họ Mộ! Chờ sau khi anh lên làm gia chủ, đừng nói là một đứa bé, cho dù em lại sinh thêm cho anh mấy đứa, anh vẫn đảm đương như thường! Em yên tâm, ngoại trừ danh phận, anh sẽ cho em tất cả!"
Mạnh Tinh Tuyết lạc lõng dựa vào anh ta, nghe anh ta miêu tả kế hoạch tương lai của bản thân.
Mộ Yến Thừa lập tức bình tĩnh lại, đối với chuyện mang thai, anh ta cũng không phải không có dự liệu.
Không phải anh ta không nuôi nổi đứa trẻ, vừa rồi kích động như vậy, chỉ vì chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt mà thôi!
Từ trước đến giờ, nhà họ Mộ luôn chú trọng hương hỏa, Mộ Lâm Phong vốn yêu cầu anh ta cùng Mạnh Tinh Tuyết cắt đứt sạch sẽ, nhưng nếu có đứa nhỏ, có lẽ chuyện đó sẽ khác, anh ta có thể nghĩ trăm phương ngàn kế thu xếp cho Mạnh Tinh Tuyết một tiểu khu xa hoa yên tĩnh, dùng để dưỡng thai, khi đứa nhỏ được sinh ra, anh ta lại sai vài bà thím cùng bảo mẫu đến nuôi nấng đứa nhỏ.
Có vài người phụ nữ ở bên ngoài, cũng không tính là gì.
Không phải nhà họ Mộ không cho phép tồn tại tình huống như vậy, hơn nữa, chỉ cần là hương hỏa nhà họ Mộ, năng lực đầy đủ ưu tú, đều sẽ thừa nhận.
Đừng xem dáng vẻ kia của Mộ Lâm Phong, ở bên ngoài cũng có con riêng, chỉ có điều, đứa nhỏ đó không mấy lanh lợi, cho nên, không mang vào gia tộc mà thôi.
Chỉ là, anh ta không hy vọng sự tồn tại Mạnh Tinh Tuyết, đối với dã tâm tương lai của anh ta, sinh ra bất kỳ phiền toái nào!
Mộ Yến Thừa còn bảo đảm với cô, tuy cô không cách nào thay thế được thân phận vợ chưa cưới của anh ta, nhưng cũng hứa hẹn, chỉ cần đứa nhỏ được sinh ra, anh ta cùng cô vẫn sẽ giống như bây giờ, anh ta sẽ thường xuyên đến nơi này của cô, ở cùng cô và đứa nhỏ, đồng thời, hứa hẹn rằng cô có thể nắm giữ vinh hoa phú quý hưởng không bao giờ hết. Cũng sẽ rất hạnh phúc, không cần phải tiếp tục đi ra ngoài làm công cho người ta, bị người ta chèn ép, không cần sống trong căn phòng cho thuê chật hẹp.
Cô sẽ dời vào khu nhà trọ xa hoa, giống như những người phụ nữ quý phái kia, được nhiều người hầu hạ, chăm sóc.
Ngoại trừ hưởng thụ cùng mang thai đứa nhỏ, cô căn bản không cần làm bất cứ chuyện gì, lại càng không cần lo lắng không làm việc sẽ không có tiền chi tiêu!
Có thể nói, ngoại trừ danh phận, cô hầu như không có gì khác với những mợ chủ nhà giàu kia!
Nếu cô biết an phận, có thể ở chung hòa thuận cùng vợ cả, cũng không phải chuyện rất khó.
Đối với danh phận, không cần ôm ấp suy nghĩ không nên có!
Nếu như sau khi anh ta lên làm gia chủ, có chút năng lực, dành cho cô cuộc sống tốt hơn, những hình thức bị vướng ở mặt ngoài, dưới cái nhìn của anh ta, căn bản không hề quan trọng!
Mộ Yến Thừa nghĩ thầm, anh ta đã nói nhiều như vậy, thậm chí đưa ra rất rất nhiều điều kiện mê người, phụ nữ thức thời một chút, sớm nên trong lòng vui nở hoa rồi, ôm cánh tay của anh ta, thẹn thùng hiến ân cần!
Chí ít, anh ta nghĩ như thế!
Nhưng anh ta nói hồi lâu, trong không khí vắng lặng, Mạnh Tinh Tuyết vẫn cứ cúi đầu, không bày tỏ bất kỳ thái độ gì, chỉ là sắc mặt vốn đang cao hứng, lập tức trở nên cực kỳ ảm đạm, mắt thấy nước mắt lại muốn rơi xuống, anh ta không khỏi nổi giận, không nhịn được chất vấn: "Rốt cuộc cô* muốn thế nào?!"
*Lúc này hai người họ cãi nhau, xưng hô sẽ được đổi để phù hợp
Rốt cuộc cô muốn thế nào...?
Đường hoàng chất vấn cỡ nào!
Lại mở miệng hỏi rốt cuộc cô ta muốn thế nào!?
Lẽ nào yêu cầu của cô ta quá mức hà khắc sao?!