Sẽ là ai đây?
Thực ra, từ rất lâu trước đây, anh đã sớm hoài nghi thân phận của Mộ Uyển Nhu.
Lúc Mộ Nhã Triết còn nhỏ, khi Mộ Thịnh đưa Mộ Uyển Nhu lúc đó chỉ mới chín tuổi đến trước mặt anh, nói cho anh biết, cô bé này là vợ chưa cưới tương lai của anh, mặc dù trên mặt anh tỏ vẻ không sao cả, nhưng trong lòng lại hết sức chống cự.
Mộ Uyển Nhu vừa đến nhà họ Mộ, tâm tình ông cụ nhà họ Mộ vô cùng vui vẻ, trước tiên cũng không có đi làm giám định thân quyền, chỉ thu thập mẫu máu, chậm chạp chưa đi làm giám định DNA.
Mãi đến khi Mộ Thịnh hậu tri hậu giác ý thức được, dường như dung mạo cô bé này có chút khác biệt cùng mẹ đẻ, bất luận là mặt mày hay đường nét ngũ quan, đều không hề giống.
Thế là, lúc này ông cụ nhà họ Mộ mới ôm tâm thái hoài nghi, đi làm so sánh DNA.
Về việc này, lúc đó Mộ Uyển Nhu còn nhỏ, căn bản không biết chuyện, cũng đừng nói tới ở cái tuổi đó của cô ta, có thể khuấy lên sóng gió gì.
Có được kết quả báo cáo giám định, lại hoàn toàn ăn khớp.
Cho dù trong lòng Mộ Thịnh thấy kỳ lạ, nhưng cũng không để trong lòng, chỉ cho là đứa bé còn nhỏ, ngũ quan vẫn chưa nẩy nở.
Cho đến khi Mộ Uyển Nhu trưởng thành, ngũ quan hoàn toàn nẩy nở, nhưng dung mạo lại khác người phụ nữ kia một trời một vực, lần thứ hai khiến ông cụ Mộ cảm thấy hoài nghi.
Mộ Khuynh Thành —— đây là tên người phụ nữ kia.
Bà là người mà Mộ Thịnh nhận làm con gái nuôi khi ông đã trung niên, không có quan hệ máu mủ cùng Mộ Thịnh.
Đối với người phụ nữ này, Mộ Nhã Triết cũng không biết quá nhiều, tài liệu liên quan tới bà, căn bản không tra được bản hoàn chỉnh, giống như có người cố ý phủ đầy bụi lên quá khứ của bà vậy.
Người này, chỉ sợ cũng là Mộ Thịnh.
Liên quan tới di vật của Mộ Khuynh Thành, phần lớn cũng được thu dọn sạch sẽ, chắc là ông cụ sợ thấy vật nhớ người, nêm đem những di vật kia niêm phong cất vào kho dưới tầng hầm, trên người, chỉ để lại một khối ngọc bội, lúc nào cũng lấy ra, nhìn xuất thần.
Nhưng mà, liên quan tới thân thế của bà, trái lại Mộ Nhã Triết tra ra một chút manh mối.
Năm đó, ở thủ đô, mới đầu Mộ Khuynh Thành chỉ là một nữ ca sĩ có thân phận thấp kém ở phòng ca múa nhạc Bách Nhạc Môn. Lúc đó bà vẫn chưa được nhà họ Mộ nhận nuôi, nghệ danh gọi là "Khuynh Thành", nghe nói, là một cô nhi, vô danh không họ.
Thủ đô khi đó, phồn vinh kém xa bây giờ, nhưng mà theo kinh tế đổi mới, lặng yên sinh ra rất nhiều gia đình phú quý.
Chỉ là cho dù như vậy, thủ đô khi đó, nhà họ Mộ với tư cách là nhà giàu trăm năm, lại là nhà độc đại.
Lúc đó, thủ đô có một khu chợ thương mại phồn hoa, bây giờ nhắc tới chính là một quán bar. Quán bar và quán ăn đêm khi đó còn chưa có hưng thịnh, phòng ca múa nhạc chính là nơi tiêu khiển thoải mái đứng đầu của bọn phú hào.
Còn ca thính Bách Nhạc Môn lại ở đoạn đường phồn hoa, là một trong rất nhiều sản nghiệp dưới danh nghĩa nhà họ Mộ.
Vốn phòng khiêu vũ Bách Nhạc Môn vì kinh doanh không tốt, sắp đóng cửa.
Sau đó, không biết ông chủ phòng khiêu vũ từ nơi nào khai thác ra được một bảo bối như Mộ Khuynh Thành về.
Trời sinh không chỉ có giọng hát hay, kỹ thuật khiêu vũ cũng vô cùng tốt, càng hiếm thấy hơn chính là, tên như người, bà có dung mạo mỹ lệ khuynh thành, phong nhã tài hoa, tên tuổi bắt đầu hưng thịnh.
Cũng bởi vì như thế, lâu ngày, dần dần, địa vị của bà ở phòng ca múa nhạc nước lên thì thuyền lên, phòng ca múa nhạc vốn từ từ suy sụp nay chuyện làm ăn bắt đầu phát đạt, thậm chí tranh đua nhau mở phòng khiêu vũ lúc đó cũng rất náo nhiệt.
Rất nhiều ông chủ lớn đều hướng về tên tuổi của Mộ Khuynh Thành, về sau người đến đều thành khách quen, thường xuyên đến thăm.
Các ông chủ phòng ca múa nhạc khác đều ngứa ngáy trong lòng, thậm chí đã từng ra giá cao, tiền hô hậu ủng muốn đào bảo bối về.
Đây chính là một cây rụng tiền vững chắc!
Vào lúc ấy, người thọc gậy bánh xe quả thực không ít.
Nhưng mà Mộ Khuynh Thành là một người phụ nữ cực kỳ nhớ tình cảm, dù cho các ông chủ khác đồng ý cho bà đãi ngộ lớn hơn nữa, bà vẫn không hề bị lay động.
Từ đó về sau, Mộ Khuynh Thành thành công nhận danh hiệu ca sĩ nữ hạng nhất, vì chính mình gây dựng địa vị không người nào có thể vượt qua.
Càng về sau, sinh ý của Bách Nhạc Môn càng thêm phát đạt, chuyện làm ăn của các phòng ca múa nhạc khác càng ngày càng vắng vẻ.
Cuối cùng, thực sự không còn cách nào, những phòng ca múa nhạc kia không thể không đóng cửa ngừng kinh doanh, chỉ còn lại Bách Nhạc Môn ở thủ đô xưng bá độc nhất, chuyện làm ăn ngày càng lớn mạnh.
Ông chủ phòng khiêu vũ đối đãi với bà vô cùng tốt, chưa từng bạc đãi bà.
Dù sao cũng là bề mặt của phòng ca múa nhạc, tự nhiên là phải cung phụng như Bồ Tát.
Nhưng mà tháng ngày lâu, ông ta chậm rãi động chạm tới một chút kế vặt.
Từ xưa đến nay, người đàn ông nào không thích người chưng diện? Huống chi lại là người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ như thế, người đàn ông nào có thể từ chối?
Khi đó Mộ Khuynh Thành đang ở độ tuổi như hoa, mười tám tuổi, còn ngây ngô vô cùng, cởi ra quần áo trên sàn nhảy, quả thực chính là một đóa phù dung trong trẻo, cả người tràn ngập hơi thở mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng.
Vào một lần khi đưa bà về nhà, trước cửa nhà bà, ông ta bỗng nhiên nhào tới.
Mộ Khuynh Thành không nghĩ tới ông ta sẽ động ý niệm như vậy, nhất thời bị dọa sợ.
Tuy bà là ca sĩ, nhưng tính tình cao ngạo, trong tình thế cấp bách bà giận dữ và xấu hổ liền ૮ɦếƭ chống cự, lúc đó ông ta không thể thực hiện được, phẫn nộ bỏ đi.
Nhưng mà, bà lại không biết, ngay lúc đó tình cảnh này đã bị phóng viên của một toà soạn nhỏ chụp trộm, đăng trên báo chí.
Thế là, lời đồn đãi về vũ nữ Khuynh Thành không trong sạch trong lúc nhất thời ồn ào xôn xao dư luận.
Trong một đêm, cuộc sống của bà gặp phải biến hóa long trời lở đất.
Vốn là trong lòng những khách nhân kia, bà là thần thánh cao quý, không thể xâm phạm, nhưng từ sau khi tin tức bê bối của bà truyền khắp thủ đô, hình tượng của bà bị hạ xuống cực thấp.
Những khách nhân kia bắt đầu động tay động chân với bà, động tác cũng càng lúc càng to gan, hơn nữa cách cư xử xấu xa. Mỗi khi bà tìm trưởng phòng giúp đỡ, bởi vì thù dai, lần nào trưởng phòng cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
Mộ Khuynh Thành cực kỳ oan ức, bỗng nhiên bà thấy chán ngán cuộc sống hừng hực thâm sâu này, cũng thấy chán ngán mình phải suốt ngày lạc lối bên trong những cuộc ăn chơi trác táng, thậm chí là chán ngán tính mạng của mình.
Những lời đồn đại càng ngày càng khó nghe, những khách nhân kia cũng càng ngày càng тһô Ьạᴏ không nói lý, thậm chí không tiếc sử dụng thủ đoạn đi tranh đoạt, lúc lâm vào giai đoạn gian nan nhất, Mộ Khuynh Thành bị bức ép không còn cách nào khác, chỉ có thể mặt dày đi thỉnh cầu một người đàn ông che chở.
Khi đó, ở thủ đô, cũng chỉ có người đàn ông này mới có đầy đủ năng lực bảo vệ bà, có đầy đủ năng lực khiến bà không bị ức Hi*p.
Người này, chính là Mộ Liên Thành.
Mộ Liên Thành, cha đẻ Mộ Nhã Triết, con vợ cả phòng lớn của Mộ Thịnh, cũng là đứa con trai được Mộ Thịnh coi trọng nhất. Mộ Liên Thành tuổi trẻ tài cao, tài hoa hơn người, hơn hai mươi tuổi, nhưng giá trị bản thân đã là ngàn tỉ.
Khi đó, ông đã có hôn ước cùng con gái thiên kim nhà họ Giang ở thủ đô.
Sau đó, cũng không biết rốt cuộc xảy ra bất ngờ gì, Mộ Khuynh Thành được nhà họ Mộ nhận nuôi, trở thành con gái nuôi của Mộ Thịnh, nói tới danh phận, có quan hệ anh em cùng Mộ Liên Thành, cho dù không có quan hệ máu mủ, nhưng miễn cưỡng Ϧóþ ૮ɦếƭ ý nghĩ của Mộ Liên Thành đối với Khuynh Thành.