Cung Kiệt vừa nhận súng vào trong tay, khí thế cả người liền khác, mang theo biểu cảm sắc bén bức người, anh nhắm một loạt quả bóng, Ϧóþ cò.
“Bụp - -!”
“Răng rắc!”
“Bụp - -!”
“Răng rắc!”
…
Thủ pháp của anh quen thuộc lại lưu loát rõ ràng, bắn ra một phát, cũng không thèm nhìn, nhanh chóng lên đạn bắn lần thứ hai.
Chỉ cần 30 giây, một hàng bóng bay đều bị bắn vỡ.
25 quả, không trượt phát nào.
Vân Thi Thi, “…”
Miệng cô giật giật mạnh một phen, hiển nhiên là bị kỹ thuật bắn súng của anh làm cho chấn kinh rồi.
Ông chủ quán trò chơi cũng chấn kinh như cô, vẻ mặt ông đầy mây đên trừng mắt nhìn Cung Kiệt, trên mặt đột nhiên có rất nhiều bi thương.
Bắn trúng toàn bộ rồi…
30 giây, bắn trúng toàn bộ rồi…
Không trượt phát nào.
Cung Kiệt có chút ghét bỏ để súng xuống, lạnh lùng nói, “Không có tính khiêu chiến.”
Ông chủ bị đả kích nghiêng đầu sang một bên, nhìn anh giống như người ngoài hành tinh vậy.
Giờ phút này, nhóm người qua đường đều hâm mộ, vây quanh quán trò chơi.
Rất lâu sau Vân Thi Thi mới phản ứng kịp, sững sờ đi đến bên cạnh Cung Kiệt, híp mắt đánh giá anh.
Cung Kiệt quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt cô có chút phức tạp, hơi ngớ ra.
“Làm sao vậy ạ?”
“Tiểu Kiệt?”
“Hả?”
“Em che dấu tài năng sao?”
Vân Thi Thi vẫn còn giống như đang nằm mơ.
Cung Kiệt, “…”
Kìm nén hồi lâu, hỏi một câu, “Che dấu tài năng là có ý gì.”
Vân Thi Thi, “… Ý là hình dung một người bùng nổ tỏa sáng ý.”
Cung Kiệt không để ý tới cô, đi thẳng đến chỗ lấy thưởng, cầm lấy con gấu mèo lớn trước ông chủ lệ rơi đầy mặt đưa cho cô.
“Cho chị.”
Vân Thi Thi ôm lấy con gấu, vẫn không phản ứng kịp.
Nhưng mà Cung Kiệt lại cảm thấy có hứng thú với những trò chơi khác, dưới ánh mắt khóc không ra nước mắt của ông chủ, anh chậm rãi đi đến trước quầy ném vòng, hiếu kỳ nói, “Đây là cái gì.”
“Trò ném vòng đó.”
Ánh mắt Vân Thi Thi đột nhiên sáng lên, giống như là thấy được thiên thần xuống trần, đi qua nói, “Ném trúng 10 cái vòng, có thể nhận được mô hình ô tô bản số lượng, đây là sản phẩm đồ chơi số lượng có hạn do Nhạc Trí sản xuất.”
Cung Kiệt vừa nghe đến đồ chơi của “Nhạc Trí”, lại nhìn thoáng qua ánh mắt vô cùng sùng bái của Vân Thi Thi, im lặng một phen.
Anh im lặng oán thầm, chị, chị cần gì phải tranh giành, rõ ràng con trai chị là người phụ trách của Nhạc Trí, món đồ chơi này chính là do thằng bé thiết kế đó.
“Trò chơi này hình như rất thú vị.”
Cung Kiệt không đùa, cảm thấy rất có tính khiêu chiến.
Trò chơi này đúng là khó.
Vân Thi Thi thanh toán tiền.
Một lần là mười đồng, từ khi Cung Kiệt liên tiếp thắng hai trò chơi, lúc ông chủ nhận tiền của bọn họ có chút không vui rồi.
Tha cho ông ta đi mà!
Việc buôn bán cũng không dễ dàng gì.
Cung Kiệt cầm trên tay mười cái vòng, trò chơi này đúng là khó, muốn đem vòng tay nhỏ bằng nắm tay ném vào cột mốc bằng nửa nắm tay, đúng là cực kỳ khó khăn.
Mới đầu chơi Cung Kiệt cũng có chút không bắt được trọng điểm, mười cái vòng chỉ trúng ba cái.
Anh không phục, yêu cầu chơi một vòng nữa.
Ông chủ thấy vậy vui hẳn lên, xem ra người đàn ông này cũng không am hiểu cách chơi!
Vừa lúc ít nhất kiếm lại chút tiền vốn!
Nhưng sau khi nghiền ngẫm một phen, lần thứ hai Cung Kiệt ném: Phát huy rất khá, trúng bảy vòng.
Vân Thi Thi tính toán, bảy vòng, tuy không được giải thưởng lớn, nhưng mà tốt xấu gì cũng có thể nhận được giải nhì rồi.
Chuyến đi này không tệ.
Cực kỳ siêu đáng giá.
Giải nhì là một món đồ chơi cực kỳ tinh xảo, ông chủ nước mắt ròng ròng nhìn giải thưởng Vân Thi Thi cầm trong tay, hận không thể cắn nát hàm răng.
Cung Kiệt nhìn về phía cửa hàng.
Bên trong có một cái nệm hơi, bên trong nệm hơi chứa đầy nước, nuôi rất nhiều cá vàng nhỏ.
Khi Cung Kiệt nhìn trúng trò chơi vớt cá vàng, ông chủ nhận tiền, khóc lóc cầu xin Vân Thi Thi, “Vị mỹ nữ này, thủ hạ lưu tình! Chúng tôi đều làm ăn buôn bán nhỏ, hiện giờ thị trường không tốt, kiếm được chút tiền cũng không dễ dàng! Tôi còn dựa vào bốn cửa hàng này để nuôi sống một nhà già trẻ! Cô xem, hai người đã thắng nhiều giải thưởng như vậy rồi, cũng đáng giá rồi mà? Đừng chơi đùa nữa!”
Nếu tiếp tục chơi nữa, một ao cá vàng này có phải bị bọn họ vớt sạch không!
Năm đồng tiền một cái vợt, chỉ cần vợt không thủng, vớt được một con cá xong, còn có thể vớt được tiếp.
Chỉ dựa vào thiên phú chơi trò chơi của người đàn ông này, có thể làm ông ta táng gia bại sản mất!
Vân Thi Thi đột nhiên cảm thấy ông chủ này cực kỳ đáng thương, nhưng mà Cung Kiệt không cảm kích.
“Ông chủ, nếu buôn bán, phải xem trọng quy tắc trò chơi, chúng tôi một không làm bừa, hai không quấy rối, dựa vào năng lực của mình mà thắng, vì sao lại không thể chơi?”
Ông chủ không phản bác được, ấm ức nói, “Nhưng anh rất giỏi chơi mấy trò này mà? Anh xem, năm đồng ném bóng rổ, anh thắng tôi con gấu hơn một trăm, mười đồng chơi trò chơi bắn súng, anh thắng tôi con gấu mèo lớn hơn ba trăm, ném vòng hai lần 20 đồng, anh thắng tôi đồ chơi một trăm đồng, lãi được rất nhiều rồi!”
Cung Kiệt cũng không nghe, mở tay ra, “Cho tôi vợt.”
Ông chủ tiếp tục tận tình khuyên bảo, “Tôi mua cá vàng này một đồng một con, nếu anh vớt đi hết, tôi còn buôn bán thế nào được?”
Vân Thi Thi có chút không vui nói, “Người ta có thể vớt, vì sao chúng tôi lại không thể? Mở cửa buôn bán, phải có quy củ.”
“Haizz, mỹ nữ, soái ca, coi như tôi cầu xin hai người, đừng đùa nữa! Tôi trả lại hết tiền hai người vừa chơi có được không?”
Còn kém chút nữa là quỳ xuống cầu xin bọn họ rồi.
Cung Kiệt cũng rất tùy hứng, “Để cho tôi chơi, nếu không thì tôi phá sập tiệm của ông.”
Ông chủ vừa nghe thì sợ hãi.
Vân Thi Thi, “…”
Tiểu Kiệt, em quá bá đạo rồi!
Không cho em chơi thì em phá sập tiệm.
Nhưng mà lời nói này, tính trẻ con mười phần, làm người ta dở khóc dở cười, hơn nữa những lời anh nói ra khỏi miệng, lại có vài phần đáng yêu.
Quần chúng vây xem chỉ trỏ, nhao nhao bình luận.
Ông chủ lập tức hướng người qua đường xin giúp đỡ, “Mọi người nghe mà xem, vị soái ca này không hiểu đạo lý, muốn phá sập tiệm tôi đó! Tôi là người làm ăn thành thật, buôn bán nhỏ kiếm tiền, kiếm không được nhiều tiền, anh ta lại còn làm tôi khó xử như vậy…”
“Ông chủ, rõ ràng là ông không đúng rồi! Tôi nhìn từ nãy đến bây giờ, vị soái ca này không làm bừa cũng không chơi xấu, đều dựa vào quy tắc trò chơi mà làm, người ta lấy phần thưởng, cũng dựa vào năng lực, ông không cho người ta chơi, ông là người làm ăn mà không tuân thủ theo quy tắc sao?”
Một học sinh nam đứng bên cạnh đứng ra kháng nghị.
Lập tức, những người khác cũng lên án nói, “Thì ra là ông chỉ muốn kiếm tiền của những người chơi đúng không? Người nào chơi giỏi, ông liền không cho người ta chơi, ông làm ăn như vậy à! Rõ ràng là không muốn lỗ thì có!”
“Đúng vậy! Đây là quy tắc buôn bán rồi! Soái ca muốn chơi, cũng không phải không trả tiền, cứ dựa theo quy tắc mà chơi thôi!”
“Bây giờ mấy người bán hàng rong đúng là không hiểu đạo lý, chính mình kiếm được tiền thì không nói, lỗ vốn thì chơi xấu, tôi sẽ khiếu nại với người quản lý đô thị.”
“…”
Ông chủ vừa nghe khiếu nại với quản lý đô thị, nháy mắt kinh sợ rồi.
Quản lý đô thị đến, cũng không phải chỉ là chuyện đóng cửa hàng đơn giản rồi.