Mộ Nhã Triết không rảnh để quan tâm khó chịu của Vân Thi Thi. Anh cũng chẳng kiêng nể gì người phụ nữ này. Đối với anh mà nói, đây chẳng qua cũng chỉ là công việc, không có một người đàn ông nào thích lãng phí thời gian vào mấy chuyện thế này, nhất là với một người phụ nữ mà anh không hề có tình cảm.
Thương hoa tiếc học sao?
Anh là người thuê cô, hơn nữa còn trả thù lao hậu đãi như thế, cái đau này, là cô phải chịu đựng, là thứ mà cô phải nhận.
Đau đớn lập tức ập đến dữ dội hơn, uất ức cùng đau khổ trong lòng cũng theo đó ùa đến, nước mắt của cô chảy không ngừng, cô không ngừng kêu đau, mắt đỏ sưng húp, nhưng cô lại quật cường cắn chặt môi dưới, không muốn làm bộ mặt yếu ớt trước mặt tên đàn ông này, nhưng cô lại không chịu được đau đớn kịch liệt như thế, nên càng về sau, cô càng nhịn không được, phải thút thít khóc lên từng tiếng đứt quãng.
“Oa oa oa…” Cuối cùng, cô như một con mèo đáng thương, oà khóc nức nở.
Xâm nhập, va chạm, gần như đã đoạt đi tất cả những gì cô có.
Đau đớn như từng đợt sóng biển dâng lên, dần dần đau đớn qua đi, cơ thể cô như bay bổng chìm nổi lên xuống giữa không trung.
Rơi vào cảm giác thích thú, ánh mắt cô dần xa xăm, năm ngón tay run rẩy mở ra, lại không thể nắm được thứ gì ở phía trước, trước mắt là một màu đen xám hỗn độn, đầu óc cô như rối bù.
Sự phối hợp hoàn mỹ, mồ hôi của cả hai cùng chảy xuống thân thể của nhau, năm ngón tay của Mộ Nhã Triết hung hăng ôm chặt lấy cô, chỉ muốn tận hưởng cô càng sâu càng tốt.
Thần trí cô mơ hồ, cơ thể đung đưa theo ý của Mộ Nhã Triết, bên trong như khuấy động, Mộ Nhã Triết cảm nhận được cơ thể đã đến giới hạn, anh cau mày, cô cắn chặt môi, cả hai cùng kết thúc.
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Nhã Triết ngẩn ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không hiểu sao anh lại cúi đầu, nặng nè hôn lên môi cô, đầu lưỡi xâm nhập vào trong khoang miệng ẩm ướt của cô, như một con rắn nhỏ, không ngừng khuấy động bên trong, tiến rồi lùi, nuốt hết những tiếng nấc nghẹn ngào của cô.
Hôn, đối với anh là một điều cấm kỵ…
Hôm môi, chỉ mang ý nghĩa kinh doanh…
Với anh, anh sẽ không bao giờ hôn môi một nữ nhân, vì trong mắt anh, môi của phụ nữ vô cùng dơ bẩn, những người phụ nữ đã từng lưu luyến bên cạnh anh không rời, hầu hết đều mang danh thiên kim, nhưng mấy người đó cũng chỉ đáng để anh trêu đùa, nhưng người phụ nữ trước mắt anh bây giờ, không hiểu sao, anh lại muốn hôn cô.
Chính xác thì đây là người phụ nữ đầu tiên mà anh hôn, anh cũng không biết, hôn mang tư vị gì, mùi vị thế nào?
Mộ Nhã Triết ngừng lại, đè cô xuống, hít sâu một hơi, nhanh chóng đi vào, tiếp tục làm lần hai…
Trên giường, lại một hồi triền miên…
Rơi vào trầm luân không dứt…
… …
Vân Thi Thi mở to hai mắt trong bóng đêm, cái bịt mắt sớm đã được gỡ ra, mồ hôi đã ướt đầy người cô.
Bên tai truyền đến tiếng nước vòi sen ào ào truyền ra.
Cô giật mình, nhưng các đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, cô nhớ ra những chuyện vừa xảy ra, cô thật muốn biết đây là thực hay mơ, cô dùng đầu ngón tay bấm mạnh vào tay mình, a… đau.
Cô thờ phào trấn an bản thân, tất cả đã qua rồi, xong hết rồi… Lúc này đây, cô chỉ mong mình thụ thai thành công.
Cô sẽ sinh cho đàn ông đó một đứa nhỏ, lấy tiền rời khỏi chỗ này, trở về cuộc sống bình thường của cô.
Giờ phút này đây, cô cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Mộ Nhã Triết tắm rửa xong, thay một bộ quần áo mới, thân hình cao lớn đứng lặng đi trong phòng, cảm giác áp bách bao trùm lấy anh. Ánh mắt anh lạnh băng nhìn ánh trăng và người phụ nữ nằm trong chăn, cơ thể không chỉ mềm mại, trên đó còn lưu lại đầy những dấu vết do anh để lại.
Mà trên giường, là một vệt máu dài, như vệt máu trong nền tuyết trắng xoá, nhìn thấy mà rợn cả người.
Vân Thi Thi nằm yên trên giường không nhúc nhích, đưa lưng về phía anh, run rẩy cuộn mình lại, cơ thể cứng ngắc như hòn đá không sinh mệnh. Anh nhìn mái tóc đẫm mồ hôi có chút hỗn độn của cô, không nói gì.
Anh lạnh lùng nhìn cô một cái, đứng lặng yên một lát, rồi trực tiếp xoay người rời đi.
“Cạch…”
Nghe được tiếng đóng cửa, Vân Thi Thi ôm lấy bả vai mình, nhìn những dấu đỏ đáng sợ trên cổ tay, hốc mắt cay cay, nhưng lại không dám phát ra tiếng khóc nào, dù chỉ một tiếng nấc.
Không lâu sau, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xe chạy đi.
Chiếc xe sang trọng vừa rời đi, tiếng xe mỗi lúc một xa, đến khi không còn nghe được gì, cuối cùng cô nhắm chặt hai mắt mình lại, oà khóc ra tiếng.
Một căn biệt thự sang trọng nằm gần biển, cô sống trong đó, mỗi ngày chỉ ngơ ngác ngồi nhìn, hoàn toàn không biết chút gì về người đàn ông đêm đó.
Cô cũng từng đoán lý do tại sao người kia lại chọn cô? Về sau ngẫm lại, có lẽ do cô có một thân phận bình thường, nên đối với mấy đứa nhỏ, cô sẽ không có sức uy Hi*p về quyền nhận nuôi chúng.
Cô không biết đến tột cùng thì chuyện cô quyết định lần này là đúng hay sai, cũng không biết cô phải gạt cha cô bao lâu. Nhưng cô đã đến bước đường cùng, cô không còn sự lựa chọn nào khác nữa, cô cũng không cảm thấy hối hận, dù về sau có bị đuổi ra đường không chốn nương thân, cô cũng không cảm thấy hối hận về chuyện này.
Đối với một người nuôi sống bản thân còn không nổi như cô, thì cái thứ gọi là tôn nghiêm thật quá xa xỉ, hiện tại cô chỉ có một lựa chọn duy nhất này mà thôi.
Huống hồ, cô được cha nhận làm con nuôi, mấy năm qua cũng đều do ông chăm sóc cô, đối xử với cô rất tốt, xem cô như con ruột của ông vậy. Tuy mẹ nuôi và chị không chấp nhận cô nhưng cuộc sống tính ra cũng đầy đủ, trong lòng cô cũng đã thầm mang ơn cha. Hiện tại cha đang gặp khó khăn, trong nhà vô cùng nguy nan, dù là thế nào, phần ân tình này cô phải trả lại cho gia đình họ.
Những chuyện khác, tạm thời cô cũng không nghĩ nhiều.
Mộ Nhã Triết không biết, chuyện đêm nay đã quyết định số phận cả đời của cô, để lại trong cô một vết thương không thể phai mờ. Anh càng không biết, sau này, chính người phụ này lại là người luôn ở bên cạnh anh.
…
Bình minh, ánh nắng ban mai chiếu vào phòng.
Vân Thi Thi từ từ mở mắt, chậm rãi ngồi dậy, quấn chiếc chăn trắng quanh người, đi đến bên cửa sổ, kéo bức màn ra, nhìn cảnh vật bên ngoài.
Nhưng dù ánh nắng có ấm, có sáng cũng không thể chiếu đến lòng cô.
Cùng lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Cửa từ từ mở ra.
Vân Thi Thi giật mình, quay đầu lại, cô nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng khuôn mặt lại toát lên vẻ giận dữ vô cùng, từ từ tiến về phía cô, đi phía sau chính là thư kí đã kí hợp đồng với cô, nhưng thư kí đó chỉ cúi đầu đi bên cạnh không nói gì.
Người phụ nữ đó đi đến trước mặt Vân Thi Thi, dừng lại, nhìn cô từ đầu tới chân đánh giá, sau đó nhìn cô đầy chán ghét, ánh mắt cô ta dừng trên mấy dấu hôn trên người cô, lạnh lùng nở nụ cười khinh miệt.
Vân Thi Thi nhanh chóng lấy chăn quấn chặt cơ thể mình hơn, nhưng lại không che hết dấu hôn trên cổ cô.
Sắc mặt người phụ nữ kia biến đổi không ngừng, từ đau đớn sang hờn dỗi, rồi chuyển thành giận dữ, hung tợn nói: “Cô chính là… người phụ nữ trong hợp đồng đó?”
Vân Thi Thi nuốt nước miếng: “… Đúng vậy, là…”
“Chát…”
Đáp lại câu hỏi của cô chính là một cái bạt tai đầy tàn nhẫn!
“Đúng là tiện nhân không biết xấu hổ! Cô… Cô nói đi, cô dựa vào đâu… mà dám… dám…” Người phụ nữ kia vừa hổn hển nói, vừa lấy tay nắm lấy tóc cô, vẻ mặt tái nhợt hét to: “Cô đừng tưởng là sinh cho anh ấy một đứa con thì có thể lên mặt với tôi! Tôi cảnh cáo cô, anh ấy là chồng chưa cưới của tôi, cô chỉ là một kẻ đẻ mướn không hơn không kém! Đừng có ôm vọng tưởng quá xa vời, rõ chưa, rõ chưa hả?!”
Vân Thi Thi ngạc nhiên, mờ mịt hỏi: “Tôi chỉ kí hợp đồng, tôi chỉ làm theo những điều khoản có trên đó, tôi biết thân phận của tôi ở mức nào, vậy nên…”
“Hiểu là tốt!” иgự¢ của người phụ nữ kia phập phồng do tức giận, cô ta hơi thở dốc. Bản thân cô ta tự hiểu, chính mình không có khả năng sinh con nên Mộ Nhã Triết mới phải thuê người thay cô sinh người thừa kế tương lai. Nhưng cứ nghĩ đến việc người đàn ông mình yêu đêm hôm lại đi ra ngoài làm chuyện đó với người khác, khiến trong lòng cô ta nổi lên ghen tị điên cuồng!