Phó Mễ uống nước, mắt vừa nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc lộ liễu đang bước gần hướng này, người trước mặt đứng lại rồi đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống ghế, cô đặt ly nước xuống, nói: "Cô Linh là người hẹn tôi ra như vậy mà đã đến trễ."
"Thất lỗi, trên đường kẹt xe.", Linh Chư để túi xách đắt đỏ qua một bên, đôi môi được tô son tỉ mỉ cong lên: "Lần trước sự kiện tôi có mặt tại đó nên tôi cũng đã nắm được. Thật ra theo góc nhìn của tôi thì sợi dây chuyền của cô mới đạt giải nhất."
"Cô hẹn riêng tôi để nói những việc này?", Phó Mễ cũng khá kinh ngạc, cô cũng thừa nhận tài nghệ của cô không kém cỏi.
Mục đích đến đây đã vạch rõ, nên Linh Chư thản nhiên lắc đầu: "Cũng không hẳn."
"Để tôi đoán thử, cô Linh khi không lại hẹn tôi ra đây để nói vấn đề này, một là thật sự khen sợi dây chuyền của tôi hay là có ý đồ gì đến cô gái thiết kế bên Châu Tinh kia?"
Không ngờ người này cũng biết nhanh đấy: "Đều cả hai. Thật ra giải nhất đó đã đưa ra sẵn chính là cô, nhưng vì có người đưa tiền bịt miệng nên bọn người đó mới lật lọng đổi lại hạng của cô."
Phó Mễ nhíu mày khó tin: "Tại sao cô biết?"
"Cô không cần quan tâm, tôi chỉ có lòng mới nói cho cô biết thôi. Chắc cô cũng biết người đưa tiền bịt miệng là ai rồi nhỉ?"
"Đúng, nhưng cô ta không có khả năng."
Linh Chư cười một cách tà ác: "Là người đứng sau có thế lực lớn, hiện tại đang che chở cho cô ta cùng với việc cô ta làm ấm giường lại cho người đó."
"Cứ nói thẳng.", Phó Mễ cũng không thích nói lòng vòng.
"Chủ tịch tập đoàn Châu Tinh, người có địa lớn nhất thành phố này."
Phó Mễ nghe xong sắc mặt trầm xuống, trong đầu không ngừng đấu tranh quyết liệt không biết nên tin cô ta không, nhưng cuối cùng không tìm được cách gì nên đành tin tưởng cô ta một lần.
"Tôi phải làm gì tiếp theo?"
Linh Chư nghe được câu nói này, trong lòng liền đạt được mục đích, ánh mắt chứa đầy ý cười và sự thù địch ganh ghét bên trong đôi mắt không sáng đó.
...
Lục An Tràm nhếch môi, trước khi rời đi còn nhìn lại hai người họ một cái.
"Em làm sao vậy?"
"Chỉ mới gặp người người não tàn và một người bã đậu."
"Cái gì...", Nghe nói mà Cẩm Hồng Liên không hiểu.
"Thôi không gì, người đến rồi.", Lục An Tràm mỉm cười gặp đầu với bên phía làm ăn.
Người đàn ông này đã ba mươi mấy, hắn cũng rất giàu có, muốn đặt riêng một chiếc nhẫn để cầu hôn bạn gái của mình.
"Tôi rất tin tưởng năng lực nhân viên của Châu Tinh, mong cô có thể nhanh chóng hoàn thành nó."
Lục An Tràm nhìn rồi mới đưa qua cho Cẩm Hồng Liên: "Được, cảm ơn ngài đã tin tưởng chúng tôi, yên tâm tôi sẽ không làm ngài thất vọng."
Hắn cười, nhân viên của Châu Tinh đúng là có khác, người đẹp tuổi trẻ tài cũng cao, quả thật không hổ danh công ty đứng đầu trong thành phố này.
Kết thúc buổi bàn giao, hai người đi ra vô tình trên hành lang chạm mặt với hai người phụ nữ đối diện.
"Chẳng phải thiết kế Lục đây sao.", Phó Mễ bĩu môi nói.
Còn bên Linh Chư lại giữ thái độ bình thường: "Bạn giường của Mai tổng?"
"Ừ, hai người nói rất đúng, là tôi đây, Lục An Tràm xin chào hai vị."
Cẩm Hồng Liên ᴆụng nhẹ khuỷu tay Lục An Tràm, nói nhỏ: "Sao lại gây thù với hai người họ?"
"Là bọn họ kiếm chuyện với em trước, người vô tội là em."
"Em có biết đúng hai người này rắc rối lắm không? Là hai tiểu thư của nhà họ Phó và nhà họ Linh đấy, đắc tội một thì đã đành nhưng em lại là cả hai.", Cẩm Hồng Liên không được tự nhiên mà nói nhỏ tránh bị bọn họ nghe.
Lục An Tràm cười như không cười: "Tiểu thư nhà ai thì mặc xác họ, em không quan tâm. Chị đừng quên tin đồn trên trang mạng hiện nay, "em chính là phụ nữ làm ấm giường của ông chủ Châu Tinh" nếu vậy hiện tại em cũng có tiếng nói, cho nên em cũng không sợ hai cô ta xuất thân giàu có cỡ nào."
Cô cười nhẹ: "Làm phiền trách qua một bên, hai vị cản hết đường đi của tôi rồi."
Phó Mễ và Linh Chư nhìn nhau, cũng chung một suy nghĩ, liền bước lên phía trước không hề có ý một tránh đường cho bọn họ đi.
Bên đây cô và Cẩm Hồng Liên cũng chẳng thua kém gì, cùng một hướng song song với nhau, cả bốn người đôi co qua lại. Lục An Tràm hất vào vai cô ta một cái thành công đẩy người qua một bên.
"Omg! Sorry honey nha.", Lục An Tràm nhướng mày, cong môi cười đắc ý, sau đó kéo tay Cẩm Hồng Liên rời đi.
Linh Chư chống đỡ tay lên tường, nhìn đôi chân mang cao gót giờ đã trẹo qua một bên, cô nhăn mặt: "Cô đứng nhìn làm gì, còn không mau dìu tôi."
Bị kéo đi, Cẩm Hồng Liên ngoái nhìn lại, có chút bất đắc dĩ: "Bọn họ có trả thù chúng ta không?"
"Tất nhiên là có.", Lục An Tràm không sợ hãi gì, vừa rồi cũng nghe một số kế hoạch của hai người bọn họ. Một người thì muốn đè bẹp cô còn người kia thì muốn ςướק người đàn ông của cô, hừ! Để tôi xem hai người sẽ hành động ra sao.
"Em không sợ?"
Lục An Tràm lắc đầu: "Không sợ, có bạn giường là chủ tịch em cần gì phải sợ."
Cô không biết Cẩm Hồng Liên có nghĩ cô là người tùy tiện không.
"An Tràm nếu đã lỡ thì em nên dừng lại đi, trực tiếp làm sáng tỏ vạch ra ranh giới đối phương, về sau những chuyện đó cũng sẽ tốt với em một phần nào."
Lục An Tràm khựng bước, ánh mắt có chút bất ngờ: "Chị không thấy em lẳng lơ sao?"
"Theo như tiếp xúc với em thì chị biết em không phải là người như vậy, ai cũng có bí mật riêng của mình, chị cũng chỉ khuyên nhủ em thế thôi, quyến định như nào thì em là người quyết định."
Nghe Cẩm Hồng Liên nói, cô cũng không nói gì, trầm ngâm gật đầu.
Đối với những con mắt đánh giá của mọi người trong công ty tuyệt đối không thể nào khiến cho cô rung rinh.
"Chủ tịch đang họp, ngài có dặn không có việc gì liên quan đến công ty thì sẽ không tiếp ai cả."
Lục An Tràm nhướng mày: "Tôi tìm chủ tịch vì công việc."
Hai cô nhân viên nhìn nhau không đáp lại, còn một cách là gọi cho chủ tịch: "Thiết kế Lục muốn gặp ngài."
Cô đứng một bên đợi một họ nói xong rồi hỏi: "Ngài ấy nói thế nào?"
"Vào đi."
Ừm, mọi người hiện giờ cũng không mấy là tình nguyện với cô lắm, cũng đúng đùng một cái chủ tịch có tiếng là thủ thân như ngọc ấy mà lại bị cô thiết kế như cô dụ dỗ.
"Sao chủ tịch còn chưa đuổi việc cô ta?"
Lục An Tràm bỏ ngoài tai những lời bàn tán phía sau, trực tiếp bước vào phòng làm việc của anh.
"Tìm anh?"
Lúc này cô mới lộ ra vẻ mệt mỏi gật đầu, lê bước chân đến cạnh sofa qua, ngồi bên cạnh anh, ngửa đầu lên nhìn cái trần trắng tinh phía trên, miệng lầu bầu: "Cô ta vậy mà không tha cho anh, đã thế còn bày ra trận tà ma ghê gớm muốn làm anh mang thai với cô ta nữa chứ."
Mai Cẩn Nghiêu để xấp văn kiện lên bàn, xoay người qua nhẹ nhàng nắm đôi chân cô đặt lên đùi mình, mới đưa mắt sủng nịch mà nhìn cô: "Hửm? Em đang nói ai?"
"Hừ! Là cái cô người mẫu chân dài Linh Chư kia rồi.", Nhớ lại lời nói và kế hoạch cô ta vạch ra từng chi tiết, cô cười một tiếng khinh thường: "Phụ nữ này thật là xấu xa, ấu trĩ..."
Nghe cô bên cạnh lẩm bẩm mắng người, anh hơi cong môi nói: "Em muốn anh xử lý cô ta thế nào?"
"Không, em đang đợi cô ta hành động, xem cô ta muốn anh theo cô ta bằng cách nào.", Nói rồi mới nhớ lại lời của Cẩm Hồng Liên.
"Nhà cô ta rất có địa vị sao?"
Mai Cẩn Nghiêu Ϧóþ bắp chân cô, ôn tồn nói: "Ở thành phố này ngoài anh ra thì những người địa vị gì đó không là cái thá gì."
"Em thích thì qua ngày sau không ai biết gì đến người nhà họ Linh."
Lục An Tràm đang mệt nghe một cái như 乃úa gõ lên đầu, cũng tỉnh ngủ hẳn: "Thôi như vậy quá ác."
"Do em quá tốt còn bọn họ quá xấu.", Mai Cẩn Nghiêu nhìn cô thành thật nói.
"Nhưng cô ta đang có ý định xấu với chồng em, em định làm gì?", Mắt nhìn cô, tay nhẹ nhàng vuốt đôi chân thon thả trên đùi mình.
Lục An Tràm trầm tư lúc lâu, mới nói: "Hiện giờ em phải đóng vai con hồ ly tinh này cái đã.", Cô mới dứt lời thì đã được anh đặt ngồi trên đùi.
"Vậy thì quyến rũ anh đi.", Mai Cẩn Nghiêu cưng chiều gãi cằm cô.
Cô vươn bàn tay trắng nõn áp lên mặt anh, ngón tay di chuyển vuốt xuống: "Là như thế này.", Ngón tay dừng lại ổ yết hầu anh, cô nhướng mày: "Ồ, nó thật là mê người."
Yết hầu liền lăn lên hạ xuống, anh nhìn cô hứng thú nhếch môi: "Tiếp theo."
Lục An Tràm rụt tay lại, gương mặt cũng trở lại bình thường, ánh mắt quyến rũ vừa rồi cũng long lanh trở lại: "Không, không có tiếp theo."
Thấy cô tránh né, anh nâng tay ân cần vuốt tóc cô, nói: "Không được đi trêu ghẹo đàn ông bên ngoài."
"Em không có."
"Nhưng bọn giống đực nhìn em đều có ý đồ."
Do cô trẻ đẹp, lại rất có sức hút với người khác giới, ngọt ngào nhỏ nhắn mềm mại, nhìn thấy liền muốn ôm ngay vào lòng.
Cô liền hỏi anh: "Vậy anh có ý đồ với em không?"
"Anh là chồng em, em thử đoán xem.", Mai Cẩn Nghiêu nhéo má cô, cười một cái lộ ra hàm răng trắng đều đặn.
Lục An Tràm to mắt, thở không dám thở mạnh, nhìn nụ cười tỏ nắng của anh không thể rời mắt. Có một sự thật là chồng cô bình thường đã rất đẹp rồi, như khi cười một cái thôi khiến bao nhiều người phải gục ngã.
Thấy cô đờ đẫn nhìn chăm chú, ngón tay chọc chọc vào má cô: "Làm sao? Bị anh quyền rũ rồi à?"
Nhất thời cô gật đầu: "Đúng, đẹp... Thật đẹp.", Nói rồi cô hoàn toàn lại, giật mình gãi đầu đầu che đi sự ngại ngùng của mình.
Mai Cẩn Nghiêu cười nhẹ, hôn vào má cô một cái: "Trốn cái gì?", Còn hôn chụt vào môi cô, cắn căn vài cái mới buông ra.
Sau khi bước ra khỏi phòng, Lục An Tràm giả vờ bước chân nhanh hơn, còn lấy tay che miệng lại.
Hai người nhân viên bên ngoài thấy được, mặt đỏ bừng: "Môi cô ta sưng!", Hồ Ly Tinh ban ngày ban mặt dám lên tận đây để quyến rũ người khác, hừ! Chỉ có cô ta chủ động chứ chưa bao giờ thấy chủ tịch làm gì với cô ta bên ngoài.
Cẩm Hồng Liên chưa hỏi Lục An Tràm đi đâu mới về, thì đã thấy cái môi ai đó sưng tấy lên: "Môi em?"
Cô ngồi xuống ghế lấy gương soi, tay xoa nhẹ, không ngờ anh lại làm mạnh với cô như vậy.
"Em với chủ tịch?"
Lục An Tràm để gương nhỏ xuống bàn, rồi thở hắt ra một hơi: "Chính xác, chủ tịch vừa ђàภђ ђạ môi em!"
Cẩm Hồng Liên cũng khó tin, trước đây chủ tịch là người cấm dục không có nổi tai tiếng qua lại với người khác giới, ấy vậy mà lại mạnh bạo đến vậy.
"Có khi nào ngài ấy thích em không?"
Cô gật đầu: "Ngài ấy thích em mà, thích với hôn em đó."
Cẩm Hồng Liên lắc đầu còn vội muốn giải thích thì tiếng chuông điện thoại reo lên.
"Xin lỗi, em nghe điện thoại.", Lục An Tràm đứng lên thấy tên trên màn hình nhanh bắt máy.
"Mẹ, có muốn ăn gì không, con và anh sẽ mang đến cho mẹ."
Lục An Tràm từ chối: "Thôi đi hai ông, tha cho mẹ hai con mà đến sẽ gây rắc rối cho công ty."
Mai Cẩn Thừa đã ngồi ở bên ngoài sảnh, ngó nhìn xung quanh, nói: "Con và anh đang ở dưới công ty."
"Mẹ nói sao?"
"Chắc đang xuống.", Mai Cẩn Thừa thấy vài cô nhân viên chỉ trỏ nói nhỏ gì đó: "Anh bọn người đó hình như đang bàn về chúng ta."
Mai Cẩn Đồ liếc qua: "Chúng ta đẹp và còn giống với một người nữa."
"Hai đứa nhóc đó thật đẹp trai, nhưng gương mặt này sao lại giống với chủ tịch thế nhỉ?"
"Trên đời này người giống người rất nhiều, cô có cái gì mà thắc mắc chứ. Ôi trắng trẻo thật đáng yêu, công nhận gương mặt rất giống chủ tịch chúng ta."
Lục An Tràm chạy xuống nghe không ít những lời đó, thấy hai bóng dáng nhỏ ngoan ngoãn ngồi đó, cô thở dài bước đến.
"Chị!"
Mai Cẩn Đồ nhìn qua thằng em mình, rồi nhìn lại mẹ: "Chị em ở đây!"
Cô hết hồn đi nhanh đến đó: "Gọi bậy bà gì?"
"Sợ mẹ bị nói đó, nên cô đành gọi thế thôi.", Mai Cẩn Thừa lí nhí nói.
"Hai người đừng nói nữa, mẹ ngồi xuống ăn đi.", Mai Cẩn Đồ bày biện đồ ăn ra, còn mở hộp bánh ra: "Đồ ăn con dặn đầu bếp làm những muốn mẹ thích, còn bánh này con vừa tiểu Thừa làm."
Lục An Tràm kinh ngạc: "Hai đứa làm?", Cô cầm lên một cái ăn rồi chợt mắt khi*p sợ: "Ngon hơn cả mẹ làm nữa."
Không ngờ là em của Lục An Tràm, hiện giờ cái tên này trong công ty ai ai cũng rõ, tuổi trẻ đã biết tìm cách leo lên vị trí cao rồi. Sự thật là cô ta xinh đẹp, đến hai đứa em trai cũng xuất sắc, thế mà nhân cách cô ta lại xấu xa.
Mai Cẩn Nghiêu bước xuống sảnh cũng làm cho cho nhân viên mở to mắt kinh sợ như gặp ma.
"Thật ngon."
Hai cậu nhìn mẹ ăn khen hết lời, lòng vui vẻ không thôi, sau đó thấy bóng người đứng phía sau mẹ, mắt đồng thời ngước lên.
Mai Cẩn Thừa nhanh mồm nhanh miệng: "Chú có muốn ăn không ạ, ngồi ăn với chị con đi.", Cậu vội kéo ghế bên cạnh ra.
Lục An Tràm ngoái đầu nhìn lên liền bị sặc: "Hai đứa... Khụ... Khụ."
Mai Cẩn Nghiêu nhướng mày nhìn hai đứa con, tay vươn ra đặt lên lưng cô nhẹ vuốt: "Uống chậm lại."
Chứng kiến cảnh chủ tịch vuốt lưng Lục An Tràm mọi người nhìn muốn rớt con mắt xuống đất, rốt cuộc cái này là sao?
Mai Cẩn Nghiêu kéo ghế ngồi bên cạnh cô, nhìn hộp bánh hỏi: "Hai đứa làm?"
Hai cậu gật đầu, trông chờ ba ăn thử.
Anh cắn một miếng: "Ừm, khá được, nhưng ba không thích ăn ngọt nên để mẹ con ăn.", Cầm qua một nửa đút cô ăn.
Lục An Tràm tự nhiên há miệng ngậm lấy, sau khi nhai mới sựng người xoay đầu nhìn lại thấy bọn người nhìn chằm chằm ở đây, cô thích thú nhướng mày.
Sau đó cầm miếng bánh cắn một nửa còn một nửa đưa đến môi anh: "Mau há miệng."
Hai cậu thấy ba há miệng liền bĩu môi, lúc này mới nói là không ăn nữa mẹ đút một cái là ăn liền.
Cô cười, hỏi: "Ngon không?"
Mai Cẩn Nghiêu gật đầu: "Ngon."
Lục An Tràm thấy anh ngoan ngoãn như thế gật đầu, rất tốt, hiện giờ ai cũng thấy cô với anh ngồi ăn thế này ngày càng nhìn khi*p sợ không thôi.
Thật sự chủ tịch coi trọng cô gái này sao, nếu không coi trọng tại sao lại lặn lội đích thân đi xuống tận đây, đã vậy còn em đút anh rồi anh đút em chứ. Thật sự coi chừng cô gái này sẽ là bà chủ tương lai sau hay không? Nhưng không đúng chủ tịch bị cô ta yểm bùa quá nặng rồi, ma nữ!