Giam Cầm Sinh Mệnh - Chương 22

Tác giả: Khắc Kinh

Lục An Tràm cũng ở đây được hai tuần, chuyện về thân thế ba mẹ ruột cô cũng đã sáng tỏ.
"Hai người đó chính là ba mẹ ruột của cô."
Cô nhìn hai tấm hình trên bịa mộ, thật sự mới thấy cô xinh đẹp giống mẹ mình.
"Ta là bạn thân của ba con, năm đó do ba mẹ con là bác sĩ rất ưu tú, hai người họ nhận lệnh đi cứu trợ những nơi sạt lở, cũng vì trận động đất đó mà họ đã ra đi. Khi đó ta đem con về lúc ấy con chỉ mới hai tuổi thôi vẫn còn chưa biết nói.", Ông Lục cười niềm nở: "Nhưng giờ đã trưởng thành rồi."
Lục An Tràm khom người đặt bó hoa xuống mộ, giọng chua xót: "Ba mẹ.", Cô không biết nói gì hơn: "Hiện tại con rất tốt nên ba mẹ ở trên kia không cần phải lo cho con đâu, con gái ba mẹ đã lớn rồi."
Sau khi ra khỏi nghĩa trang ông Lục mới cất lời: "Cậu kia đối xử tốt với con không?", Dù sao nghe chuyện kết hôn ông cũng rất tức giận nhưng con gái đã trưởng thành rồi, kết hôn cùng đã làm ông có thể làm gì được nữa.
Nhắc đến anh, cô tự giác nở nụ cười: "Rất tốt ạ."
Thấy nụ cười hạnh phúc của con gái mình ông cũng đã an tâm hơn nhiều: "Sao không đem cậu ta về đây?", Ông phải tìm rõ coi thành ranh phương nào lại bắt con gái ông đi.
"Thật ra thì con không cho anh ấy về, công việc của anh ấy rất bận rộn."
"Làm gì mà bận đến nỗi không thể về đây gặp mặt ba vợ được sao?"
Lục An Tràm cười lắc đầu: "Ba đừng trách anh ấy, thật sự công việc rất nhiều."
Ông Lục hừ một tiếng, nghe con gái một câu cũng bênh mà hai câu cũng bênh, làm cho ông đây thật muốn xem cậu ta là thần thánh phương nào.
"Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, con thật sự bỏ nhà đi theo người khác?"
Lục An Tràm dừng bước, đôi mắt nhìn hướng đối diện trở nên sâu xa khó đoán, mắt khẽ chuyển sang ba mình: "Con không bỏ nhà theo ai hết, chuyện này đến lúc ba sẽ biết rõ."
Ông Lục không thể đoán được ánh mắt của con gái mình, rồi nhíu mày mặt trầm ngâm, một lúc sau mới gật đầu.
Còn chuyện hai đứa nhỏ cô vẫn chưa nhắc với ông, nghĩ lại lần sau về đem hai đứa về đây cũng không muộn.
Chuyện cô đã giải quyết được một nửa, con một nửa báo thù lại cho bản thân cô nhưng còn chưa lên kế hoạch lại hay tin anh ngã bệnh.
"Trợ lý Từ đặt vé máy bay chúng ta tranh thủ trở về."
Trong lúc cô thu dọn đồ đạc rời khỏi khách sạn, thì lại gặp được người đang đứng ngoài sảnh. Lục An Tràm cũng không để mắt gì nhiều đến, liền nhanh chân lướt ngang qua hai người.
Bỗng Trương Kỳ buông tay cô người tình, xoay bước chân đuổi theo sau.
Lục An Tràm đứng bên ngoài đợi xe trợ lý Từ đến đón, cô lo lắng cầm điện thoại muốn gọi cho anh nhưng sợ anh đang nghỉ ngơi, cuối cùng cô nén lại mà bỏ điện thoại vào túi.
"Xin chào."
Cô theo bản năng mà lùi bước chân lại, khẽ đưa mắt nhìn vào thấy cô gái kia đứng đó giận dỗi giậm chân, Lục An Tràm nheo mắt rồi nhìn người đối diện: "Có chuyện gì?"
Ngữ khí không lạnh không nóng, nhưng tạo cho Trương Kỳ một cái gì đó rất hứng thú, trong lòng không ngừng muốn chinh phục cô gái trước mặt này. Nếu như năm đó được chắc hiện giờ cô gái này chính là người của mình rồi.
"Em đi đâu có cần tôi đưa đi không?"
"Không cần, tôi không dám làm lỡ chuyện tốt của anh đâu.", Cô dứt khoát lên tiếng từ chối.
Trương Kỳ cười phong tình, vẫn không từ bỏ lấy lòng: "Không sao, chúng ta đều là người một nhà."
Người một nhà?
Lục An Tràm cười lạnh, không hiểu tại sao cô chị gái kia lại mê muội một người lăng nhăng như thế này, mắt đều đặt lên chân mày mà.
Bỗng bàn tay cô bị nắm lại, Lục An Tràm nhíu mày giọng cứng ngắc: "Buông ra."
Lục Anh được người khác gửi tin nhắc nói Trương Kỳ lại vào khách sạn với người khác, cô nghe xong đùng đùng nổi giận liền tự mình lái xe đến để bắt quả tang. Nhìn đôi nam nữ giành co trước khách sạn, tay lái nắm chặt lại nhìn rõ cô mới thấy gương mặt cô gái kia, chính là nó! Biết ngay thế nào nó cũng như vậy, Lục Anh siết chặt vô lăng, chân đạp ga tăng tốc xông thẳng đến phía trước.
Ầm!
Chiếc xe đâm vào cột đèn, Lục Anh mở cửa xe bước ra, trên người cô vẫn không xảy ra chuyện gì.
Trương Kỳ vì né chiếc xe điên kia mà ngã xuống đường, cậu ngồi dậy nhìn cô gái đang nằm bên kia, hình như không cử động, cậu hốt hoảng đứng dậy chạy đến.
"An Tràm!"
Lục Anh chạy đến kéo tay Trương Kỳ: "Anh đã làm gì với nó!"
Lục An Tràm né được xe nhưng lúc ngã xuống không may đầu đập vào đá liền mất ý thức.
"Tôi là vị hôn thê của anh đó, anh lại dám đi khách sạn với em vợ mình, làm như thế coi được sao!"
Trợ lý Từ lấy xe, khi đến đã thấy màn này, lòng nhảy dựng lên.
"Bà chủ!"
Gia đình hay tin xảy ra chuyện liền ào một cái kéo nhau đến bệnh viện.
Bên ngoài có ông bà Lục, còn có gia đình ba mẹ của Trương Kỳ, Lục Anh gọi điện khóc lóc với họ nói Trương Kỳ đi khách sạn với em gái mình, vì thế hai nhà kéo hết đến đây.
"Chuyện này là sao?", Ông Trương hỏi.
"Vô tình thấy."
Nhìn thái độ trả lời của anh, Lục Anh tức giận chỉ tay: "Rõ ràng hai người lôi lôi kéo kéo trước cửa khách sạn mà còn chối."
Trợ lý Từ không biết bà chủ hiện tại đang ở bên trong như thế nào, nghe mọi người mở miệng là nói những điều không hay về bà chủ, vội giải thích: "Cô ngậm miệng lại đi, bà chủ tôi ở khách sạn nghỉ ngơi vừa trả phòng muốn trở về thì không may gặp phải cậu ta, mắt không thấy thì miệng đừng vội lên tiếng phát đoán coi như mình hay. Cô mà còn mở miệng ăn nói bậy bạ làm tổn hại đến bà chủ tôi, thì tôi sẽ cắt cái lưỡi cô."
Lục Anh thì người kia trừng mắt, mặt hung tợn cảnh cáo mình, nhưng cô chẳng hề sợ: "Bênh vực cái gì chứ, anh chắc cũng đã lên giường với nó rồi chứ nhỉ."
Trợ lý Từ nắm chặt tay, răng nghiến đến phát ra tiếng: "Bà chủ tôi có chuyện gì thì cái mạng tôi cũng không giữ được, kể cả mạnh cô cũng không thể giữ."
Nhất thời hành lang yên tĩnh, hai bên trầm mặc không ai lên tiếng, trong lúc đang ngồi ngoài hành lang chờ đợi thì nghe rất nhiều tiếng bước chân dồn dập ngày càng nặng nề phát ra, âm thanh càng nghe càng khiến trái tim người khác không tự chủ được đập mạnh hơn.
Một đoàn khoảng mười người mặc đồ đen đang bước gần đến đây, điểm chú ý nhất là người đàn ông đang đi dẫn đầu, đường nét gương mặt sắc sảo lạnh lùng, đôi mắt hẹp như chim ưng, trên người mặc cái áo len cổ lọ màu đen, bên ngoài thì mặc thêm một chiếc áo khoác măng tô lớn màu đen, đôi chân dài phía dưới được phủ chiếc quần tây đen, giày da, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo khó mà gần gũi được, khí chất như thế thật không ai dám đến gần.
Vài người đi trên hành lang bị một thế lực áp bức sợ hãi liền né một bên để nhường đường cho họ, trợ lý Từ giật mình đứng nghiêm túc, tay chắp ra phía sau lưng đầu cúi thấp.
"Ông chủ."
Nhìn đám người mặc đồ đen dừng chân chỗ này, làm mấy người ở đây cũng sợ hãi không kém.
Mai Cẩn Nghiêu giọng lạnh lùng phun ra: "Trước khi đi tôi đã dặn cậu như thế nào?"
"Phải bảo vệ an toàn cho bà chủ."
"Vậy bây giờ thì sao?"
Trợ lý Từ nhận sai: "Là lỗi của thần, thần chịu phạt."
Mai Cẩn Nghiêu móc súng lục ra, nghiềm vào trán trợ lý Từ, ánh mắt bén lên như có ngọn lửa, lời nói lại lạnh như băng: "Bà chủ có mệnh hệ gì tôi sẽ Gi*t cậu!", Anh chậm rãi nói răng thì nghiến lại.
"Này, bỏ súng xuống.", Ông Lục đứng lên: "Đây là bệnh viện, với lại người thường không thể sử dụng súng bừa bãi thế này đâu, sẽ phạm pháp bị kết án khá nặng.", Do ông chưa nghe rõ cuộc thoại vừa rồi nên không biết những người này là ai.
Mai Cẩn Nghiêu liếc mắt qua, anh thu súng lại.
"Cậu trợ lý này, cậu thiếu tiền xã hội đen thì đừng đứng ở đây làm ảnh hưởng bệnh viện, còn nữa không thể ảnh hưởng đến con gái tôi."
Ông Lục nói hết những gì đã nói, thì bắt gặp ánh mắt sắc bén sâu xa kia ông giật mình, đây là lần đầu ông đứng trước cái áp lực đang dồn dập vào người ông.
Người này hết sức không tầm thường.
Lục An Tràm đã tỉnh lại, cô đợi bác sĩ khám một lượt không vấn đề gì đáng ngại cô mới yên tâm rời khỏi giường, khi mở cửa ra liền bị một màn trước mặt làm cho choáng đầu.
"Khoan...", Cô giơ tay chặn bước chân anh đang tiến lại gần, rất là bất ngờ khi anh xuất hiện ở đây, nhưng mà phía sau lại kéo thêm một đoàn thật sự rất giống đi đánh nhau.
Nhìn trợ lý Từ đang cúi đầu, mắt dời xuống bàn tay đan cầm khẩu súng đen kia, rồi di chuyển từ từ lên gương mặt anh.
"Vị đại ca này cho tôi mượn khẩu súng này một lát.", Cô lật ngửa lòng bàn tay trắng nõn đến trước mặt anh.
Mai Cẩn Nghiêu không nói gì rũ mắt xuống, đặt súng vào lòng bàn tay cô, chờ đợi màn kịch tiếp theo.
Chợt cảm nhận lòng bàn tay được ai gãi nhẹ, cô cầm súng rút tay lại, mắt nhìn nhìn anh đầy ẩn ý.
Ông Lục còn chưa hỏi thăm thì thấy con gái mình mở miệng mượn súng của người lạ.
Lục An Tràm nhìn súng trong tay mình, cô xoay người qua bên cạnh bước đến hai bước sau đó dừng chân lại.
Thấy thế, Lục Anh sợ hãi co người lại, sau đó mũi súng đặt vào giữa trán cô, cả người cô ngồi thẳng lên lặp tức toát mồ hồi lạnh.
Lục An Tràm nghiêng đầu qua tuỳ tiện hỏi: "Anh, trong đây có bao nhiêu viên đạn?"
"Sáu viên.", Mai Cẩn Nghiêu phối hợp trả lời.
Cô xoay mặt qua: "Ồ, là sáu viên lận đó."
Bà Lục ngồi kế bên cô gái mình cũng không dám động đậy, run rẩy lên tiếng: "Mày... Mày định làm gì?"
Đôi môi hồng cong nhẹ lên vô cùng tà mị: "Cầm súng thì còn có thể làm gì, đương nhiên là thử đạn rồi."
Mai Cẩn Nghiêu thấy miếng dán trên trán cô, nhìn cô gái vẫn còn đứng đó pha trò, anh có chút bất đắc dĩ, khẽ gọi: "Tràm Tràm đừng nghịch nữa, mau lại đây."
Nghe giọng nói thân mật của người đàn ông, mọi người hô lên sự kinh ngạc.
Thấy gương mặt cô ta đã xanh như tàu lá, Lục An Tràm mới hả giận trong người một chút mà thu súng về, cô bước đến đưa súng trả lời cho anh.
Mai Cẩn Nghiêu kéo cô lại, tay ôm mặt cô nhìn xuống vết thương trên trán: "Choáng đầu không?"
"Một chút.", Nói rồi cô mới nhớ đến, bỗng kiễng chân lên, tay sờ lên trán anh: "Trong người anh đã khoẻ chưa?"
Mấy người xung quanh như là đồ trang trí, Mai Cẩn Nghiêu cũng không nhìn đến, vòng tay ôm cơ thể nhỏ vào lòng, mặt liền vùi vào cổ cô cọ cọ da thịt, thủ thỉ: "Chưa khỏe, nhưng ôm em thì đã đỡ hơn nhiều."
Biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn hai người, đối với thuộc hạ của Mai Cẩn Nghiêu nhìn thấy chỉ rời mắt đi, bọn họ không có gì xa lạ chuyện ông bà chủ thân mật.
"Tiểu Tràm con..."
Nghe tiếng ông Lục cô mới thất tỉnh lại, liền đẩy đầu anh ra, sau đó bàn tay nhỏ nắm lấy tay anh kéo đi đến trước mặt ông Lục.
"Đây là chồng con, Mai Cẩn Nghiêu.", Cô gãi gãi lòng bàn tay anh, ra hiệu kêu anh gọi ba, nhưng mãi anh vẫn im lặng, cô xoay mặt qua: "Gọi ba."
Mai Cẩn Nghiêu mím môi, không muốn gọi nhưng vì cô nên anh nhắm mắt, miễn cưỡng hé môi: "Ba."
Ông Lục nhìn ra người này có thái độ rõ ràng với mình, khẽ liếc nhìn con gái mình sau đó lại nhìn đám người mặc đồ đen kia.
"Trên đời này hết người rồi sao? Cô lại đi làm vợ của xã hội đen?", Ông Lục cũng không kiêng nể gì mà nói thẳng ra.
???
Lục An Tràm ngơ ra một lát, ba nói cũng phải, thật sự nhìn thấy thế ai cũng rất dễ hiểu lầm.
Cô định lên tiếng giải thích cho ông hiểu thì đã bị người bên cạnh ςướק mất lời.
"Phiền ông Lục về dạy lại con gái ông, còn để cô ta ᴆụng đến vợ tôi, tôi sẽ chặt cô ta ra từng khúc ném cho cá sấu ăn.", Để lại lời cảnh cáo, Mai Cẩn Nghiêu trực tiếp bế người bên cạnh lên, rồi xoay người rời đi.
"Ơi... Em còn chưa nói chuyện với ba mà..."
Mai Cẩn Nghiêu không dừng bước, ung dung nói: "Đừng nói chuyện với ông ta, hãy nói chuyện với chồng em đi."
Trước khi ngước mắt lên, Trương Kỳ bị ánh mắt sắc nhọn kia liếc qua, cậu há miệng vội xoay mặt tránh né ánh mắt đáng sợ kia. Đó chính là ánh mắt cảnh cáo dành cho cậu, Trương Kỳ nhìn có thể hiểu được.
Trên hành lang nhìn đám người đã khuất bóng ở chỗ ngã rẽ, bên Trương gia thở nhẹ một hơi, sau đó cũng chẳng muốn ở lại đây chút nào, nhanh chóng rời đi.
Ông Lục nhíu mày chỉ biết đứng nhìn con gái mình bị mang đi, ông nhìn qua hai mẹ con này: "Còn không mau đi về."
"Ông lớn tiếng cái gì, con nhỏ đó lại kết hôn với xã hội đen, vừa rồi còn hăm doạ đòi Gi*t tiểu Anh nữa. Ông thấy chưa nuôi nó làm gì chứ? Tốn cơm tốn áo..."
"Câm miệng lại.", Ông Lục có hơi giận dữ: "Bà có nuôi ngày nào không? Tiền cơm áo của tôi hay của bà?"
Nghe xong bà Lục cũng không dám cãi lại, giận dữ kèo cô gái đang run rẩy kia: "Như vậy con đã sợ? Nó nói thế dám Gi*t con mẹ đi bằng đầu, nó chỉ đang hù doạ con thôi không có dám Gi*t người đâu."
Lục Anh nước bọt, nghe vậy cũng đã hết sợ hãi, nhớ lại biểu hiện cô sợ hãi trước mặt mọi người, thật là mất hết mặt mũi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc