Cẩm Như hất tay của Thần Tư ra, rồi ngồi lùi lại phía thành giường. Đôi mắt lẩn tránh không dám nhìn thẳng vào mặt của anh. Thần Tư lùi lại đứng phía cuối đuôi giường.
"Không phải"
"Vậy em không biết là những lúc em nói dối thì tay sẽ bị run à?"
Quả thực rằng cô biết điều đó nhưng đời nào cô lại đi thú nhận là cô sợ anh chứ. Cẩm Như chỉ im lặng.
Thần Tư mỉm cười, anh cười cho sự ngây ngốc của Cẩm Như, cười cho ánh mắt lo âu đầy sợ hãi.
"Sao, không dám nhìn thẳng vào tôi à?"
Giọng nói giễu cợt, khiêu khích Cẩm Như. Cô không nhịn được cục tức này liền quay ra hét vào mặt Thần Tư.
"CÚT"
Trên gương mặt tuấn tú kia nở ra một nụ cười gian tà, đầy âm mưu. Anh đi từng bước chậm rãi về phía cô.
Cẩm Như co người lại, mặt hiện lên rõ vẻ sợ hãi hơn. Cô sợ hắn lại làm ra những chuyện dơ bẩn với cô.
"Anh định làm gì?"
"Em nghĩ tôi định làm gì đây?"
Ánh mắt của Thần Tư di chuyển khắp người của Cẩm Như. Càng khiến cho cô sợ hãi hơn.
"Em chưa phát triển hết nhỉ?"
Anh vừa nói xong, cô nhanh chóng lấy tay che иgự¢ của mình lại. Anh nói cũng có phần đúng, иgự¢ cô chỉ to hơn quả cam một tí thôi, thật sự cô cũng nhỏ hơn các bạn cùng tuổi.
Người cô cũng hơi nhỏ bé, đi ra ngoài đường thì người ta cũng tưởng là trẻ con thật. Kể cả cách ăn mặc cũng vậy, quá là trẻ con.
"Đừng lại gần tôi, dừng lại đi"
Giọng nói của Cẩm Như càng dồn dập hơn. Nhưng Thần Tư đâu có nghe, anh vẫn tiếp tục bước về phía cô.
"Đi ra chỗ khác đi"
"Tôi sẽ làm cho nó to lên"
Cẩm Như rùng mình sợ hãi, cô đứng dậy nhảy xuống giường để chạy thoát khỏi tên ác ma kia. Vừa chạy được vài bước chân thì cô ngã ra nền đất lạnh lẽo.
"Aaa"
"Bịch"
Cẩm Như bị ngã sấp mặt xuống đất, khuỷu tay đập thẳng xuống nền nhà.
Không phải là cô bị vấp ngã mà là do sợ dây xích ở chân kéo lại. Cẩm Như gượng dậy, loay hoay, cố gắng làm sao để mở được cái xích ở cổ chân ra. Nhưng không tài nào mở được nó ra.
Càng ngày, Thần Tư càng tiến gần Cẩm Như hơn, cô sợ hãi lùi lại phía sau. Bất lực vì không mở được khóa ở chân. Còn mỗi cách là kêu cứu thôi.
"Cứu tôi với"
"Cứu tôi"
"Có ai không?"
Thần Tư cúi xuống, anh nắm lấy dây xích chân của Cẩm Như giật thật mạnh về phía của mình. Vì bất ngờ bị kéo như vậy nên Cẩm Như bị người người ra đằng sau.
"Cứu tôi"
Cả hai bây giờ đều đối mặt với nhau.
"Em nghĩ cái gì vậy hả?"
"Tôi chỉ cởi bỏ xích ở chân cho em thôi mà"
Thần Tư lấy ngón tay trỏ của mình đẩy nhẹ đầu của Cẩm Như, cô chỉ biết im lặng. Là do cô nghĩ nhiều rồi.
Nghe vậy Cẩm Như bớt sợ hãi đi phần nào. Cô ngồi im để cho Thần Tư cởi bỏ dây xích kia.
Thần Tư cầm chiếc chìa khóa cho vào ổ rồi mở ra cho Cẩm Như. Anh nhìn vào chân cô, đôi mắt khẽ ủ xuống.
Hóa ra là do cô nhiều lần tìm cách tháo khóa để thoát ra ngoài nên khóa cọ vào chân cô hằn lên vết thương như vậy.
Anh lấy trong tủ ra một hộp cứu thương, mở ra lấy mọt lọ thuốc nhỏ bôi vào chân của cô. Anh cố gắng làm sao bôi nhẹ nhàng nhất để cô không bị đau.
"A"
Cẩm Như rụt chân mình lại vì cô cảm thấy rất đau. Khiến cho Thần Tư hơi sót trong lòng.
"Đau?"
Cô gật đầu nhìn Thần Tư. Anh lại kéo chân cô lại về phía mình.
"Tôi sẽ nhẹ hơn"
Rồi cứ thế bôi thuốc tiếp vào vết thương ở chân cô.