Cẩm Như được Thần Tư đặt nằm lên giường. Phía trên đầu toàn là những máy móc vô tình. Thần Tư ngồi bên cạnh nắm chặt tay cô, còn bên này thì có một cô bác sĩ.
Cô ấy ấn nhẹ vào mảng xương sườn của Cẩm Như sau đó nhanh chóng cho ống thở vào miệng Cẩm Như cho thông suốt đường hô hấp đảm bảo lượng oxy và khí trao đổi trong phổi.
Lấy một túi nước cắm kim tiêm vào mu bàn tay của Cẩm Như rồi truyền dịch vào người để phục hồi khối lượng máu lưu hành. Dùng kim tiêm rút nước trong một cái lo nhỏ để tiêm vào người cô.
Thần Tư nhăn mặt suy nghĩ. Không phải chỉ đập nhẹ người vào tủ thôi sao lại thành thế này.
"Thế nào?"
"Tiểu thư bị gãy ba cái xương sườn ạ" cô bác sĩ sợ hãi đáp.
Chiếc xe cấp cứu rất nhanh đã đến trước cổng bệnh viện. Họ nhanh tay chuyển cô sang giường khác rồi đẩy cô vào thẳng trong phòng phẫu thuật.
Cuộc phẫu thuật này diễn ra rất thành công, do có sự góp mặt của nhiều bác sĩ giỏi ở khoa này.
Phẫu thuật xong cho Cẩm Như thì ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu mà Cẩm Như mà có truyện bất chắc gì thì họ khó có thể sống nổi.
Cẩm Như được Thần Tư đưa về nhà luôn, anh thật sự không muốn cô tiếp súc với thế giới bên ngoài. Anh muốn cô phải ở bên cạnh mình mãi mãi. Căn bệnh chiếm hữu của anh ngày một cao.
[...]
Cẩm Như mơ màng tỉnh giấc, cô cảm thấy chỗ mảng xương sườn của mình đau nhói. Cô sờ xuống thì thấy được băng bó cẩn thận.
Đúng lúc này thì Thần Tư mở cửa đi xuống. Anh nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm.
"Đừng cử động, em bị gãy xương sườn rồi, nằm im không lại động đến vết thương đấy"
Đôi mắt Cẩm Như sáng rực lên như có ngọn lửa đang cháy ở bên trong vậy. Trong lòng cô đầy oán hận, căm thù cái người đang đứng ở trước mắt mình.
"Đồ khốn"
Thần Tư khựng người rồi lại đi tiếp về phía Cẩm Như. Anh ngồi xuống bên cạnh cô.
"Độc ác"
Anh mặc kệ cho cô chửi mình. Anh đưa bàn tay to lớn lên vuốt ve ngươi mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia. Điều này khiến cho Cẩm Như rất kinh tởm, cô ngoảnh mặt sang bên khác không muốn Thần Tư động vào mặt mình.
"Thâm độc...tàn bạo..."
Thần Tư cúi mặt xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng nhỏ nhắn kia. Anh muốn chặn cái miệng nhỏ của cô lại.
"Anh...ưm ưm...tôi...ưm ưm..."
Cẩm Như lấy tay đẩy vào иgự¢ của Thần Tư nhưng lại bị anh nắm chặt lấy cổ tay cô định ở hai bên trên đầu.
"Thả...ưm ưm...tôi...ưm..."
Anh dùng lưỡi của mình đi sâu vào bên trong miệng cô mà khuấy đảo, chơi đùa với lưỡi của cô đang rụt rè trốn tránh ở sâu tít bên trong. ʍúŧ đi ʍúŧ lại đôi môi kia, ăn hết mật ngọt trong đó. Đến nỗi Cẩm Như sắp hết hơi thở anh mới chịu buông tha cho cô.
"Hộc...hộc...hộc...hộc" Cẩm Như thở dốc
Thần Tư cười cho sự đáng yêu của thú cưng nhỏ này của anh. Thật ra trước đây anh chưa từng hôn cô kiểu như này, chỉ hôn nhẹ vào môi rồi thôi. Bây giờ Cẩm Như ngỡ ngàng cũng là lẽ đương nhiên.
"Anh bị điên à?"
"Đồ thần kinh"
Cẩm Như tức giận ngồi thẳng dậy rồi cô lại cúi xuống ôm vào bụng mình vì đau đớn. Cô vừa mới gãy xương chưa kịp lành đã ngồi dậy.
"Aaa"
Thần Tư mặt sửng sốt, hoảng loạn đỡ Cẩm Như nằm xuống. Nhưng cô nào có chịu nghe, những việc anh bắt cô làm cô sẽ làm trái lại, căn bản cô là một người cứng đầu cứng cổ.
"Thả ra"
Cẩm Như vẫy tay, đạp chân vùng dậy nhưng anh không cho cô ngồi. Thần Tư nằm chèn lên người Cẩm Như, một tay giữ chặt cố định hai tay cô trên đầu. Tay kia mở ngăn kéo tủ cạnh giường lấy ra một ống kim tiêm có thuốc ở bên trong.
"Anh làm gì vậy?"
Anh lấy kim tiêm chọc vào tay của cô, dần dần đẩy hết thuốc vào trong người cô.
"Tôi muốn tự do"
"Tiểu Như, ngoan nào, ngủ đi"
"Tôi...muốn..."
Giọng nói ngày một yếu đi, cũng không còn giãy đạp nữa, đôi mắt dần nhắm lại. Cẩm Như dần mất đi ý thức và chìm vào trong giấc ngủ.
"Tiểu Như, em ngủ thì rất ngoan đó"
Thần Tư xoa nhẹ đầu Cẩm Như rồi hôn lên đôi mắt của cô.
"Lúc em thức như thế này thì tốt"