Bỗng trong đầu của Cẩm Như lóe lên một suy nghĩ. Cô đạp chiếc chăn ở trên người ra, cô ngồi dậy.
Căn bản là cô bị trói hai tay ra đằng sau nên ngồi dậy sẽ gặp nhiều trở ngại. Quay qua quay lại một lúc, khó khăn lắm cô mới gượng dậy được.
Cẩm Như đứng dậy, bước thẳng đến trước cửa nhà vệ sinh. Quay ngược người lại, cô kì chiếc dây thừng kia và khía cạnh của tường.
Tuy nó không được sắc nhọn như dao kéo nhưng cô cứ mài đi mài lại như thế thì một lúc nào đó nó sẽ bị đứt.
Cô cứ đứng lên ngồi xuống kì dây vào tường, khiến cho nó đứt dần ra. Trong đầu cô nghĩ sự tự do của mình sẽ đến nhanh thôi.
"Sắp được rồi"
"Cố lên, thêm một chút nữa"
Bỗng cánh cửa được mở ra, Thần Tư bước dần xuống cầu thang.
"Cạnh"
Tiếng mở cửa làm cho Cẩm Như giật nảy mình, cô trợn tròn đôi mắt nhìn anh từng bước đi xuống. Cẩm Như càng cô gắng cưa dây nhanh hơn nữa.
Thần Tư cầm khay đồ ăn đi xuống, trên mặt điển trai kia nở nụ cười tươi. Vì tấy cả đồ ăn trên tay là do một mình anh nấu. Ngày trước cô rất thích ăn đồ anh nấu, cô buồn thì ăn xong sẽ trở nên vui vẻ.
"Tiểu Như, tôi..."
Nhưng anh không ngờ rằng, Cẩm Như lại không chịu ngoan ngoãn nghe lời anh mà lại cố gắng nghĩ cách để thoát ra ngoài.
Anh cô như vậy thì lại càng điên tiết hơn. Nụ cười trên đôi môi căng mọng kia nhạt dần, mặt tối sầm lại.
Anh đặt chiếc khay đựng đồ ăn xuống chiếc bàn nhỏ, mặt hằm hằm đi về phía Cẩm Như.
"Tôi nói em không nghe sao?"
Thần Tư càng lúc càng tiến gần lại Cẩm Như, khiến cô càng sợ hãi lo lắng hơn. Cô sợ không nhanh thì anh sẽ trói cô bằng cái dây khác chắc chắn hơn, mọi thứ lúc này cô làm sẽ bằng không.
"Tại sao không nghe lời?"
Đứt rồi, cuối cùng nó cũng bị đứt rồi. Cẩm Như gỡ chiếc dây đang quấn quanh người mình ra. Cô nhảy lên giường chạy ra ngoài.
Nhưng cô không thể nào ngờ được là tay của Thần Tư lại dài đến vậy. Anh đã chụp lấy tay cô kéo lại, ôm chặt cô từ đằng sau.
Cẩm Như giãy giụa, muốn thoát ra ngoài để đi tìm sự tự do của mình. Cô không muốn cả đời phải ở dưới tầng hầm như này.
"Thả ra"
"Tôi muốn về nhà"
"Nhà em ở đây, đi đâu nữa"
"Tôi muốn được tự do, tôi muốn ra ngoài"
Cẩm Như cắn vào tay của Thần Tư, nghiến răng để bắt anh phải bỏ mình ra. Cô cắn Thần Tư đến nỗi chảy máu thì cô mới buông ra.
Thần Tư vì đau nên anh nới lỏng tay ra, nhân lúc đó Cẩm Như đẩy anh ra rồi chạy. Nhưng anh vẫn nhanh tay hơn, nắm chặt lấy áo cô kéo lại.
Cẩm Như không phục, cô cứ kháng cự, đạp chân để thoát ra. Nếu cô mà bị bắt thì lần sau khó mà có thể thoát ra được.
"Thấy tôi hiền nên em được đà đúng không?"
"Cứu tôi...thả ra..."
"Được, tôi cho em toại nguyện"
Vừa nói dứt lời, Thần Tư cầm cổ tay của Cẩm Như nhấc bổng cô lên. Anh dùng sức ném thẳng Cẩm Như vào kệ giá sách.
"Rầm...cộp..."
Khiến cho người và đầu của Cẩm Như đập mạnh vào nó. Sách trên kệ lần lượt rơi xuống người cô.
"Aaaaa"
Cẩm Như kêu lên rồi nằm bất động, cô ngất lịm đi vì quá đau đớn.
"Chỉ trách em quá cứng đầu thôi"
Thần Tư rút chiếc điện thoại trong túi quần ra, gọi điện cho bệnh viện lớn nhất thành phố này. Nó là một trong nhiều bệnh viện lớn nhất cả nước mà anh đầu tư vào.
"Đến nhà tôi" giọng nói lanh lùng của anh vang lên. Khiến cho những người ở bên đầu dây bên kia nghe thấy cũng rùng mình sợ hãi.
Thần Tư cúi xuống, nhẹ nhàng bế Cẩm Như, anh bế cô đi lên cầu thang. Rồi đi ra ngoài.
Không lâu sau, chiếc xe cấp cứu đã đỗ trước cửa biệt thự. Chỉ đợi anh và cô lên xe là bắt đầu xuất phát.