Thần Tư lấy một chiếc dây thừng quấn ngang người Cẩm Như rồi cho hai tay cô vong ra sau trói lại.
Anh lấy chiếc áo khoác đen của mình mặc ngược vào cho cô. Rồi nhẹ nhàng bế cô ra ngoài vì người cô nhỏ bé hơn anh rất nhiều.
Thần Tư mở cửa xe, đặt Cẩm Như ngồi vào trong thắt dây an toàn cho cô. Xong xuôi anh quay ra ngồi vào ghế lái của mình.
"Cùng về nhà của chúng ta nhé!" Giọng nói trầm ấm của anh vang lên.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc dài óng mượt kia. Một lúc thì anh mới bắt đầu nổ máy.
[...]
Để vào được bên trong ngôi nhà, trước tiên là phải đi qua một cái cánh cổng lớn cao tầm ba mét. Hàng rào xung quanh cao hơn ba mét được xây dựng rất là kiên cố.
Tiếp đến là phải đi qua một khu vườn, nó được trồng các loài hoa. Không phải vì Thần Tư thích hoa mà là Cẩm Như thích nên anh đã sai người trồng nó lên.
Hồi trước, vào ngày lễ tình nhân, anh mua tặng cho cô một bó hoa hồng đỏ để tặng cho cô. Ngoài miệng thì nói tốn tiền nhưng thật ra anh biết cô rất thích chúng. Chỉ qua là cô sợ anh không có tiền mà lại mua cho cô nhưng thứ xa sỉ đó.
Đi tiếp vào bên trong lại là một sân bóng đá, một hồ cá và một bể bơi. Toàn bộ đều là những sở thích của Cẩm Như. Cô thích cái gì là anh lại về xây cho cô cái đó.
Đến trước hiên nhà, à không nó là một căn biệt thự rộng lớn. Do anh lên ý tưởng và kiến trúc sư Frank Lloyd Wright thiết kế.
Bên cạnh là nhà để xe của Thần Tư, chứa hơn hai trăm xe ô tô lớn nhỏ, màu sắc khác nhau.
"Chúng ta về nhà rồi"
Nói rồi Thần Tư xuống xe, mở cửa bế cô xuống. Thấy anh về, mọi người giúp việc trong nhà đều ra đứng xếp thành hai hàng để chào anh.
"Chào mừng thiếu gia chở về" họ cúi gập người xuống kính cẩn chào anh.
Họ cũng vô cùng ngạc nhiên vì trên tay anh đang bế một người phụ nữ về nhà. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ đưa người phụ nữ nào về nhà cả.
"Đây là thiếu phụ nhân"
Mắt Thần Tư nhìn thẳng về phía trước mặt, chân bước đều. Giọng lạnh nhạt nói với những người giúp việc.
"Chào thiếu phu nhân"
Thần Tư bế Cẩm Như đi xuống dưới cầu thang qua một cánh cửa nằm ở dưới đất ở trong căn phòng của anh. Nếu không nhầm thì đây chính là tầng hầm của căn biệt thự này.
[...]
Khi tỉnh dậy, Cẩm Như thấy đầu của mình nằng nặng, chân tay tê mỏi. Cô đưa tay lên đập vào đầu mình nhưng lại không được.
Cô giật mình, mở to mắt. Nghếch đầu nhìn lên người cửa mình. Cô thấy mình bị trói nên cô sức giãy giụa để thoái ra nhưng vô ích.
Cô nhắm mắt lại, nghĩ xem truyện gì đã sảy ra. Trong đầu coi bây giờ chỉ nhớ Thần Tư đến nhà mình, rồi sau đó hắn bịt miệng cô bằng một chiếc khăn. Còn lại thì cô không nhớ gì cả, khi tỉnh giậy thì là ở đây.
Cô mở mắt nhìn xung quanh qua ánh đèn ngủ mờ ảo. Căn phòng này rất lớn kết hợp với gam màu lạnh khiến nó trở nên u ám lạ thường.
Đồ đạc cũng không có gì nhiều, giữa phòng là một chiếc giường lớn, phía tay phải là một cái tủ đựng quần áo, trước mặt là một cái tủ kê tivi, góc đằng kia là bậc cầu thang, nhà tắm và nhà vệ sinh.
Cẩm Như cố ngồi giậy rồi đứng lên đi đến chỗ bậc cầu thang. Cô bước lai gần cái cánh cửa ở trên nóc rồi hét to.
"CÓ AI KHÔNG?"
"CỨU TÔI VỚI"
"CỨU TÔI"
"Mở cửa ra"