Một ngày sau khi xuất viện
“Dựa vào cái gì tôi hai ngày các người bốn ngày? Không công bằng!” Lạp Phi Nhĩ giận dữ kháng nghị.
“Xin anh nghe cho rõ ràng, là mỗi người hai ngày! Một tuần bảy ngày, mỗi người hai ngày không phải thực công bằng sao?” Nhi*p Nhân Toàn khinh bỉ mà trả lời.
“Anh cho tôi là ngu ngốc chắc? Hai người các ngươi kỳ thật đều cùng tiến lên, trên thực tế còn không phải là bốn ngày?” Khi dễ hắn là ngu ngốc sao?
Hắn làm sao có thể không biết hai cái hỗn đản kia đánh chủ ý gì.
Khuynh Tâm vừa nghe lời này, hận không thể lập tức Ϧóþ miệng Lạp Phi Nhĩ, cái gì cùng nhau lên thật thô tục!
Cho cô là "Uông uông" sao?
“Mặc kệ anh có đồng ý hay không, chúng tôi quyết định rồi!” Ai thèm để ý hắn!
Nhi*p Nhân Toàn bộ dáng dứt khoát mặc kệ không thèm để ý Lạp Phi Nhĩ, nhìn xem Lạp Phi Nhĩ tức giận mà không thể nói cười nham nhở.
“Cho anh hai ngày anh nên mừng mới phải ở đó mà còn lí sự” Ngay cả Nhi*p Nhân Khải cũng là bộ dáng muốn hay không tùy ngươi, giọng điệu rõ ràng là bố thí.
Lạp Phi Nhĩ cảm thấy chính mình muốn điên rồi!
“Vậy ngày cuối tuần thì sao?” Hắn miễn cưỡng nhịn xuống tức giận hỏi. Người tại dưới mái hiên, không thể không cúi đầu nha!
Hắn hiện tại chính là ăn nhờ ở đậu bị người khi dễ còn có thể như thế nào?
Nếu hắn có thể buông tay, hắn đã sớm quay đầu rời khỏi, cố tình tâm bị trói ૮ɦếƭ ở nơi này, thân thể kia ở nơi nào lại có cái gì phân biệt đâu?
“Nếu không để ý thì cùng nhau?” Nhi*p Nhân Khải đề nghị, kỳ thật cá nhân hắn càng hy vọng Lạp Phi Nhĩ để ý.
“Cùng…. cái gì?” Khuynh Tâm thiếu chút nữa bị sặc ૮ɦếƭ bởi nước miếng của mình.
Chắc không phải bọn họ đang nói tới cái mà cô đang nghĩ đi?
“Để ý? Tôi còn để ý tôi chính là ngốc tử!” Nói giỡn, để ý không phải chính là lại thiếu một ngày phúc lợi? Đánh ૮ɦếƭ hắn cũng không làm!
“Ai, vậy như vậy định rồi!” Lạp Phi Nhĩ không ngại thật sự khiến Nhi*p Nhân Khải có chút thất vọng.
“Hôm nay là ngày cuối tuần...” Nhi*p Nhân Toàn đột nhiên thốt ra một câu.
“Nói cách khác...” Lạp Phi Nhĩ ánh mắt ái muội dừng ở Khuynh Tâm trên người, nhìn đến Khuynh Tâm trong lòng chợt sợ hãi.
“Em... Em có chút mệt, muốn đi ngủ, các anh tiếp tục tán gẫu đi “
Nói xong đã muốn chạy lên lầu, hôm nay ngủ say nhất định phải khóa cửa nha!
“A...” Chạy vài bước đã bị Nhi*p Nhân Khải đang ngồi bỗng chồm qua ôm cô lại.
“Không cần... Em không cần rồi...”
Nói giỡn sao, ba người? Cô còn có thể sống sao?
“Ngoan, anh khuyên em không bằng để dành sức lực. Đợi lát nữa ở trên giường còn có sức cho em"Kêu"!”
Nhi*p Nhân Toàn vừa cười xấu xa vừa nói với Khuynh Tâm.
“Chán ghét, em không muốn mà...” Mặc cho cô giãy dụa như thế nào vẫn là bị ba “con sói đói” mang vào phòng.
Ném Khuynh Tâm trên giường, ba nam nhân vuốt cằm, tất cả đều mê đắm mà từ đầu đánh giá đến chân, sau đó lại từ chân đánh giá đến đầu, giống như là đang tự hỏi bắt đầu “ăn” từ nơi nào sẽ tốt đây?
Khuynh Tâm nhìn ba người đàn ông vạm vỡ trước mắt biết hôm nay cô là "Chạy trời không khỏi nắng" đành giống như đà điểu mà vùi đầu vào gối đầu.
Ba nam nhân nhìn nhau cười, Nhi*p Nhân Khải đi đầu, sờ đôi chân trắng nộn lõa lồ bên ngoài của Khuynh Tâm.
Ngón tay chậm rãi hướng về phía trước, nhẹ nhàng chậm chạp mà nắn Ϧóþ trên đùi.
“A...” Khuynh Tâm co rúm lại một chút, rốt cục tựa đầu từ gối đầu dưới duỗi đi ra, “Anh đừng... Ô...”
Còn không kịp kháng nghị, môi đỏ mọng đã bị ngăn chặn.
Nhi*p Nhân Khải hôn đến say đắm, không ngừng mà hút lấy lưỡi Khuynh Tâm, bàn tay to chiếm cứ trước иgự¢ đẫy đà, đè nén nắn Ϧóþ đủ dạng.
Lạp Phi Nhĩ bò lên giường, đi tới sau lưng Khuynh Tâm.
Hai tay vừa nhấc đem cả thân váy Khuynh Tâm từ cổ áo xé mở toàn bộ, kéo bỏ áo Bra màu trắng khiến cho Khuynh Tâm toàn thân không hề che lấp mà hiện ra trước mắt ba nam nhân.
“A...” Tuy rằng cùng bọn họ đều từng có qua da thịt chi thân, nhưng Khuynh Tâm vẫn là xấu hổ đỏ mặt.
Vừa định dùng tay che lấp đi nụ hoa phấn nộn đã bị Lạp Phi Nhĩ từ phía sau bắt lấy, Nhi*p Nhân Khải nhân cơ hội nắm ở hông của Cô, cúi đầu ngậm vào nụ hoa!
Lạp Phi Nhĩ hôn liên tiếp lưng rồi dần hạ thấp xuống tại xương sống ʍúŧ mạnh một cái mãnh liệt lưu lại một cái dấu vết tình cảm.
“Ân...” Khuynh Tâm kêu lên một tiếng đau đớn.
Nhi*p Nhân Toàn giữ chặt đầu cô điên cuồng mà hôn môi, đầu lưỡi Nhi*p Nhân Toàn linh hoạt càn quấy trong miệng cô không ngừng, bắt chước động tác ɠเασ ɦợρ, ra vào cái miệng nhỏ thơm ngọt của Khuynh Tâm.
“Ô...” Khuynh Tâm cảm giác bụng dưới một trận ấm áp, một cổ nhiệt lưu vọt tới đi ra ngoài, lúc này Nhi*p Nhân Khải hai tay dùng lực giữ đùi Khuynh Tâm, chân dài cường tráng đem hai chân Khuynh Tâm tách ra rộng nhất có thể.
Nhi*p Nhân Khải để Dụς ∀ọηg đã phồng lên thành đỉnh lều nhỏ cách lớp ҨЦầЛ ŁóŤ mà chậm rãi ma sát tại nơi địa phương ướƭ áƭ.
“Ngô... Ân...” Khuynh Tâm ՐêՈ Րỉ, иgự¢ đẫy đà lần hai bị Nhi*p Nhân Khải cho vào miệng. Lần này không ôn tồn như lúc trước, Nhi*p Nhân Khải thô lỗ dùng răng nanh gặm cắn trở nên đỏ thẩm, có khi há miệng thật lớn hơn nữa, cường lực mà hút.
Nhi*p Nhân Toàn cúi đầu, ngậm lấy nụ hoa run rẩy, kéo tay Khuynh Tâm qua đem kìm tại bừng bừng phấn chấn Dụς ∀ọηg.
“Không... A... A... Các người...” Âm thanh mềm mại của cô như động lực làm ba người đàn ông kia động tác càng thêm làm càn đứng lên.
Nhi*p Nhân Khải không kiên nhẫn mà đem ҨЦầЛ ŁóŤ xé mở, sau đó rất nhanh mà đem một căn thô cứng Dụς ∀ọηg không có chút nào tạm dừng liền bay nhanh mà trừu sáp đứng lên.
“A a a... Không cần... Đau...” Xé rách đau đớn làm Khuynh Tâm thét chói tai ra tiếng, thân thể của cô trong nháy mắt cứng ngắc.
Nhưng mà khoái cảm rất nhanh ập đến lại để thân thể của cô mềm nhũn đi xuống, cô hạ eo, nghênh hợp Nhi*p Nhân Khải động tác.
Nhi*p Nhân Toàn cũng xoay chuyển động tác nhanh chóng đem quần cởi bỏ, kéo tay Khuynh Tâm cầm lấy cực đại Dụς ∀ọηg, bàn tay to nắm lấy tay cô kịch liệt mà kéo lên xuống.
Nhi*p Nhân Khải lại nhập thêm một lóng tay, đem hoa kính nho nhỏ mở ra.
Ngọt ngào mật dịch không ngừng vọt ra làm ướt nhẹp đùi của hai người.
Lạp Phi Nhĩ phía sau nhanh chóng cởi hết quần áo trên người, cự long muốn bùng nổ cọ xát phía sau Khuynh Tâm.
Ngón tay dính mật dịch không ngừng chảy ra, tách ra tiểu cúc huyệt rồi bôi lên đó. Ngón tay không ngừng mà xoay tròn, khuếch trương mặt sau chặt chẽ.
“Không, đau...” Khuynh Tâm hé mắt mở miệng than. Thật sự rất đau, cúc hoa đã muốn thật lâu không bị người chiếm hữu bởi vậy chỉ là ngón tay tiến vào đã khiến cho cô chịu nhiều đau khổ.
Cô vặn vẹo thân mình muốn tách rời khỏi.
Nhưng mà Dụς ∀ọηg lâm đầu, những tên đàn ông này căn bản không đếm xỉa tới cô.
Giãy dụa, vặn vẹo sẽ chỉ làm nam nhân càng thêm hưng phấn.
“Tiểu yêu tinh!” Lạp Phi Nhĩ thấp giọng mắng một tiếng rút ra ngón tay, cầm lấy bờ ௱ôЛƓ trắng như tuyết trắng hướng hai bên banh ra.
Cự long ngẩng đầu để ở hồng nộn cúc tâm, thắt lưng anh ta dùng một chút lực đẩy tới, cự long cực đại liền đem khe hở cúc tâm nho nhỏ nhăn điệp mở ra.
“Không... Không cần... Đau... Ô...” Khuynh Tâm khóc nức nở né tránh, chính là hạ thân lại bị nam nhân gắt gao mà cố định trụ.
Cô cắn răng thừa nhận đau đớn bị cự long xâm nhập xé rách đau đến hôn mê bất tỉnh.
Lạp Phi Nhĩ trên trán không ngừng mà toát ra mồ hôi, tiến cũng không được lùi cũng không xong!
Nhi*p Nhân Khải thấy thế rút ra ngón tay, phóng xuất ra Dụς ∀ọηg sau cầm lấy thắt lưng Khuynh Tâm động thân một cái, rốt cuộc cắm xuống.
Khuynh Tâm nức nở thét chói tai ra tiếng.
Bị xỏ xuyên qua từ trước ra sau đem đến cho cô cảm giác phong phú cực độ.
Nhi*p Nhân Khải nắm chặt đùi Khuynh Tâm mạnh mẽ ra vào, Dụς ∀ọηg cực đại đâm sâu đến gần cửa țử çɥñğ, khoái cảm trí mạng để Khuynh Tâm nhất thời quên đau đớn phía sau.
Lạp Phi Nhĩ nắm chắc thời cơ mạnh thẳng lưng, đem cự long sáp nhập tận gốc.
Khuynh Tâm cảm giác bị cực độ đau đớn cùng cực độ vui thích thay phiên qua lại thay thế, toàn bộ linh hồn tựa hồ cũng muốn bay ra bên ngoài cơ thể.
“Không... Em không được... A...” Cao trào đánh úp lại, Khuynh Tâm trong đầu nhất thời trống rỗng.
Nhi*p Nhân Toàn nhìn xem miệng khô lưỡi khô: “Anh, em cũng muốn...”
Nhi*p Nhân Khải nghe vậy nằm ở trên giường, Khuynh Tâm nằm trên người Nhi*p Nhân Khải, cao thấp qua lại lay động, trắng nõn tuyết nhũ trên không trung họa xuất xinh đẹp đường cong.
Lạp Phi Nhĩ như lâm vào mộng, cự long lửa nóng một chút một chút uy tiến cái miệng nhỏ đỏ bừng phía sau.
Hắn ngửa đầu, tại cơ hồ đau đớn bao vây cự vật vẫn mạnh mẽ rút ta đâm vào thật sâu và tận hưởng khoái cảm bị hút chặt bao vây.
Thân thể va chạm phát ra tiếng phạch phạch dâm mỹ vang triệt toàn bộ phòng.
Nhi*p Nhân Toàn kéo xuống Khuynh Tâm đầu, mở miệng của cô, đem Dụς ∀ọηg cho vào miệng cô, ấn cái ót cô một trận cuồng liệt mà tiến lên.
“Ngô... Ngô...” Khuynh Tâm trên mặt hỗn tạp thống khổ cùng vui thích vẻ mặt, cực độ yêu diễm, Nhi*p Nhân Toàn khống chế không được lực đạo của mình, cơ hồ để Khuynh Tâm hít thở không thông.
Nhi*p Nhân Khải tiến lên đã đến cực hạn, hung hăng mà ra vào sau, nóng bỏng *** phun tát mà ra.
“A...” Khuynh Tâm thét chói tai lần thứ hai xông lên đỉnh.
“A...” Phía sau Lạp Phi Nhĩ cũng là một hét lên điên cuồng, rút ra Dụς ∀ọηg đem *** phun ở ✓ú Khuynh Tâm.
Hai nam nhân thỏa mãn buông Khuynh Tâm xuống giường. Lúc này Nhi*p Nhân Toàn đem Dụς ∀ọηg từ miệng Khuynh Tâm rút ra.
Anh lật cơ thể cô làm cho cô nằm úp sấp ở trên giường, nâng ௱ôЛƓ cô xong cầm lấy hai chân trắng nõn đem Dụς ∀ọηg lần thứ hai từ sau chôn vào hoa huy*t sưng đỏ mãnh liệt ra vào làm Nhi*p Nhân Khải *** cùng Khuynh Tâm mật hoa không ngừng rơi xuống giường,một mảnh nhớp nháp..
“Khuynh Tâm, anh yêu em...” Điên cuồng hét lên bày tỏ tình yêu trong lòng, Nhi*p Nhân Toàn rốt cục cũng đạt tới cao trào.
Khuynh Tâm mệt mỏi rã rời nằm úp sấp ở trên giường "Không được, về sau tuyệt đối không thể lại cho bọn họ cùng lên, nếu không mặc kệ mình có mấy cái mạng cũng không đủ bọn họ chơi!" Cô oán hận mà nghĩ thầm.
“Khuynh Tâm...” Ôn nhu đến cực điểm thanh âm, đáng tiếc cô không muốn để ý.
“Khuynh Tâm...” Lại là một tiếng một đôi tay đồng thời mò mẫm.
Đáng thương cô ngay cả khí lực ngăn cản cũng bị không có chỉ có thể oán giận mà nói: “Cho em xin, người ta mệt ૮ɦếƭ đi...”
“Mệt không? Anh ôm em đi tắm rửa nhé?” Lạp Phi Nhĩ hưng phấn mà ôm lấy cô.
“Không... Không cần rồi...” Bọn họ mới sẽ không hảo tâm giúp cô tắm rửa đâu! Khẳng định lại là tưởng cái kia rồi, không được, hông của cô đã muốn gãy rồi.
“Bảo bối, em yên tâm, chúng ta sẽ đem em tắm thực sạch sẽ!” Mấy nam nhân ý không ở trong lời mà ôm Khuynh Tâm vào phòng tắm.
Không bao lâu, trong phòng tắm lại là cảnh xuân vô hạn...
“Chán ghét, em muốn ngủ mà...”
( hoàn)