Đài Loan
" Anh!" Nhi*p Nhân Toàn hồng hộc chạy vào trong văn phòng của Nhi*p Nhân Khải " Anh, có tin tức của cô ấy sao?" Cậu vừa nhìn thấy anh trai mình gửi tin nhắn, liền lập tức bỏ lại khách hàng chạy như bay trở về công ty.
" Chỉ biết là ba năm trước đây có thể cô ấy đã nhập cư trái phép, người chủ của chiếc thuyền nhập cư trái phép kia đã tìm được, nhưng bởi vì thuyền cập bến ở rất nhiều cảng thành phố, cho nên hiện tại chỉ biết cô ấy vẫn còn ở trong nước,nhưng cụ thể là ở nơi nào..." Nói xong anh hung hăng hút điếu thuốc trong tay.
" Cho dù đem toàn bộ nội địa lật tung lên, cũng nhất định phải tìm ra được cô ấy!"
" Em cho rằng nội địa Đài Loan, em muốn thế nào thì có thể như thế đó sao?" Nhi*p Nhân Khải không bởi vì có tin tức của Khuynh Tâm mà cảm thấy thoải mái, Đài Loan tuy nhỏ nhưng tìm người lại không hề dễ dàng, huống gì không biết tại Đài Loan có bao nhiêu khu vực cảng khác nhau!
" Em mặc kệ nhiều như vậy, nếu không thì tìm mấy nhà trinh thám, nhất định phải đem cô ấy tìm ra cho em!"
Nhi*p Nhân Khải yên lặng gật đầu, tiếp tục hút thuốc...
Thiệu Hưng
" Khuynh Tâm, lần này được nghỉ lễ, chúng ta đi Thượng Hải thế nào?" Tần Hiến Minh nhìn Khuynh Tâm, vui vẻ hỏi. Anh thật không nghĩ tới, cô cư nhiên sẽ đáp ứng cùng anh hẹn hò, một cô gái tốt đẹp như vậy, bạn bè của anh đều hâm mộ muốn ૮ɦếƭ.
" Nghĩ như thế nào lại muốn đi Thượng Hải đây?" Khuynh Tâm mỉm cười, nhìn bạn trai của mình, anh không đẹp, cũng không cao, nhưng lại trăm phần trăm là một người đàn ông tốt, cùng anh ở một chỗ cô ngay cả một chút gánh nặng cũng không có, thực an tâm. Tần Hiến Minh nhìn Khuynh Tâm cười ngọt ngào, trong lòng một trận kích động.
" Chúng ta yêu nhau cũng đã hai tháng, nhưng ngay cả một lần hẹ hò hoàn hảo cũng chưa từng, lần này vừa vặn được nghỉ lễ, anh muốn cùng với em có một thế giới của riêng hai người, em xem thế nào?"
" Được, mọi quyết định của anh đều được!" Khuynh Tâm quay người lại " Em về đến nhà rồi, ngày mai gặp lại!" Nói xong cô dịu ngoan để Tần Hiến Minh in lên trán một cái hôn, sau đó đi vào trong nhà.
Đóng cửa lại, nụ cười trên mặt Khuynh Tâm liền tắt. Tuy rằng cô bắt đầu cùng Tần Hiến Minh yêu nhau, nhưng nội tâm lại vẫn như cũ tràn ngập bất an, tổng cảm thấy sẽ có chuyện gì sắp xảy ra. Bọn họ sẽ tìm được cô sao? Sẽ sao? Cô run rẩy rót cho mình một cốc nước! Uống nước xong, cô cảm thấy khá hơn nhiều, kỳ thật đi Thượng Hải cũng tốt, ít nhất cô không cần một mình một người ngây ngốc ở nhà miên man suy nghĩ!
Tắm rửa xong sau, cô liền lên giường đi ngủ, đáng tiếc, đêm nay lại như những đêm trước cơn ác mộng không ngừng xuất hiện.
Đài Loan
" Toàn, ngày mốt cùng anh đi Thượng Hải!"
" Đi Thượng Hải? Vì cái gì?" Nhi*p Nhân Toàn không khỏi tò mò hỏi, anh biết có một phần hợp đồng phải đi tới Thượng Hải để ký, nhưng mà một mình anh trai đi không phải là được rồi sao? Vì cái gì còn muốn anh cùng đi?
" Thượng Hải là một thành phố cảng lớn, có khả năng Khuynh Tâm sẽ ở nơi đó, chúng ta đi tìm manh mối, mặt khác Thẩm Quyến cũng đang tìm người, tất cả các cảng ở nơi này đều phải tìm qua, chúng ta thừa dịp ký hợp đồng để đi tìm trước một chút."
" Được, em đã hiểu, hiện tại em trở về để chuẩn bị!" Nói xong, Nhi*p Nhân Toàn liền đứng dậy rời đi.
Nhi*p Nhân Khải xoay ghế dựa nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không biết vì cái gì, trong lòng anh có một loại cảm giác thực vi diệu, lần này đi Thượng Hải, anh nhất định có thể tìm thấy Khuynh Tâm, Nhưng mà... loại cảm giác bất an kia lại từ đâu mà tới? Chẳng lẽ tìm được cô không phải là một chuyện tốt sao?
Lời của tác giả: Các vị, đừng ghét bỏ chương này vì không có gì đặc sắc a! Ha hả! Chương sau sẽ tiến vào chủ đề chính rồi đó! Các bạn muốn, hai anh em khi thấy Khuynh Tâm cùng người đàn ông khác thân mật cùng một chỗ sẽ phát sinh ra chuyện gì đây?
૮ɦếƭ chắc rồi!
Có một số việc, trốn không hữu dụng!
Nếu ông trời một khi đã an bài chuyện gì, trừ bỏ thuận theo tự nhiên, bạn sẽ không có cách nào chống trả lại!
Ngày đầu tiên Khuynh Tâm tới Thượng Hải không hiểu vì sao cô lại có cảm giác tim đập nhanh hơn, tổng cảm thấy sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra, rồi lại không nghĩ ra chuyện gì sẽ đến.
" Làm sao vậy, cả ngày tinh thần đều không yên?" Tần Hiến Minh đem thực đơn đưa cho Khuynh Tâm, có chút lo lắng hỏi.
" Không có việc gì!" Khuynh Tâm miễn cưỡng cười cười.
" Kia...Vậy chúng ta gọi thức ăn!" Đối với người bạn gái này, anh luôn rất cẩn thận, bởi vì trong ánh mắt của cô ngẫu nhiên sẽ toát ra sự bi thương cùng bất lực gắt gao thắt chặt lấy trái tim anh, khiến cho anh cũng cảm thấy rất đau.
" Được..."
Khuynh Tâm cúi đầu chuyên tâm nhìn thực đơn trong tay. Không cẩn thận, chiếc đũa liền rơi xuống đất, cô vội vàng xoay người lại nhặt. Đúng lúc này, có hai người tiến vào trong nhà hàng, quét mắt liếc nhìn bốn phía sau đó liền cùng một người khác đi lên trên lầu.
Khuynh Tâm thẳng tắp ngồi dậy, Tần Hiến Minh liền kêu người bồi bàn đi lấy một đôi đũa sạch lại, hai người vừa ăn vừa tán gẫu...
Chậm rãi thả từng bước chân trên đường trở về khách sạn, hai người một câu cũng đều không nói.
" Em..." Tần Hiến Minh muốn nói lại thôi, tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nói như thế nào mới tốt!
" Làm sao vậy?"
" Khuynh Tâm..." Anh kéo tay cô" Anh là bạn trai của em, phải không?"
" Đúng vậy, vì cái gì lại hỏi như vậy?" Khuynh Tâm không vui nhìn anh.
" Chỉ là em không vui, lại chưa bao giờ nói cho anh biết!"
" Em..." Khuynh Tâm cắn môi dưới, luống cuống nhìn mặt đất.
" Vì cái gì trong mắt em lại cất giấu nhiều bi thương như vậy?" Anh xoay người cô lại đối diện với mình " Em đã trải qua những gì? Nó khiến cho em rất đau?"
Nước mắt không kìm lòng nổi chảy xuống, cô cho rằng nếu cô che dấu mọi chuyện sẽ tốt hơn, nhưng, cô không nghĩ cho tới hôm nay, cô chỉ lừa gạt chính mình mà thôi!
" Đừng khóc..." Tần Hiến Minh nhìn thấy cô khóc, nhất thời hoảng lên " Anh không hỏi, anh không hỏi ... Em đừng khóc..." Chân tay anh trở lên luống cuống giúp cô lau nước mắt.
Khuynh Tâm vùi đầu vào trong иgự¢ anh, những đau xót cùng bất an thủy chung bị vùi lấp sâu dưới đáy lòng nhất thời toàn bộ đều bộc phát, cô quên không được đoạn thời gian kia, quên không được những đau khổ mà bọn họ mang lại cho cô, nội tâm càng thêm sợ hãi. Tần Hiến Minh an tĩnh ôm cô, anh không biết phải làm như thế nào để giúp cô, vì thế, thứ anh có thể làm cho cô, cũng chỉ là ôm chặt lấy cô mà thôi!
Ngày hôm sau, Tần Hiến Minh không hỏi Khuynh Tâm về chuyện đó nữa, bởi vì anh không muốn làm cho cô nhớ tới những chuyện không vui, đã trôi qua rồi anh sẽ khiến cho nó trôi qua, quan trọng là về sau anh sẽ không để cho cô phải khóc!
Vài ngày sau, hai người đều rất ăn ý không nhắc tới chuyện của buổi tối hôm đó nữa, Khuynh Tâm không biết nên nói cho anh như thế nào về những chuyện trước kia của cô, cô càng không xác định được anh có thể tiếp thu được cô khi cô dơ bẩn như vậy không! Cho nên, cô đành phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Hôm nay, Khuynh Tâm và Tần Hiến Minh cùng nhau đi tới khu mua sắm, mua quà cho những thầy cô giáo trong trường.
" Cái kia..." Ngốc đầu mập mạp không ngừng lo lắng " Tổng giám đốc Nhi*p, thật sự không có ý tốt..." ૮ɦếƭ tiệt, cấp trên đến kiểm tra, cư nhiên khiến cho hắn bị bại lộ chuyện thang máy chuyên dụng cho nhân viên bị hỏng, mà bây giờ lại phải sử dụng chung thang máy với khách hàng, đáng ૮ɦếƭ siêu cấp nhiều người, mồ hôi trên cái trán trơn bóng của hắn không ngừng tuôn ra, xem ra chức quản lý trưởng của khu mua sắm này khả năng sẽ xong rồi!
Nhi*p Nhân Khải một câu cũng chưa nói, dẫn đầu đi vào, Nhi*p Nhân Toàn thấy thế hô một chữ "shit", cũng theo đi vào. Ngốc mập mạp đầu bóng loáng đem thân hình béo ú chen vào trong thang máy, cũng không sợ thang máy quá tải! Thang máy rốt cục cũng bắt đầu dịch chuyển.
" Khuynh Tâm, em có khỏe không?"
Tần Hiến Minh ôm Khuynh Tâm vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ của mình, dùng tay che cho cô, thang máy có thêm hai người đàn ông thoạt nhìn rất cao quý kia cùng một người có thân hình béo ục uỵch càng trở lên chật chội. Khuôn mặt của Khuynh Tâm toàn bộ đều chôn ở trong иgự¢ Tần Hiến Minh không biết vì cái gì, lòng của cô đột nhiên rất bất an, ngay cả không khí xung quanh cũng cảm thấy thập phần ngột ngạt.
Thang máy một đường đi lên cao, có lẽ ông trời chỉ muốn vui đùa một chút, dừng lại ở mấy tầng lầu nhưng đều không có người đi ra ngoài, vì thế, thang máy vẫn chật chội như trước.