Giam Cầm - Chương 02

Tác giả: Mê huyễn cây thuốc phiện

Hiện tại Khuynh Tâm cũng không biết mình có thể đi nơi nào nữa? Cho nên cô chỉ có thể không ngừng mà đi, đi đến khi hai chân không còn cảm giác, nhưng cô vẫn không dừng lại.
“ Ô... Ô...”
Thời điểm đến gần một cái ngõ tắt nhỏ, Khuynh Tâm nghe thấy được tiếng ՐêՈ Րỉ đứt quãng, nhưng không phải là của người mà là động vật!
Lòng hiếu kỳ của cô lại trỗi dậy, Khuynh Tâm liền đi vào trong con ngõ nhỏ, là một con chó! Cô không nghĩ tới con vật đó lại chính là một con chó nhỏ, Khuynh Tâm không kìm lòng được thầm tán thưởng, kia thật sự là một con chó cái xinh đẹp, lông vàng óng ánh không mang theo một chút tạp sắc, ánh đèn đường hiu hắt nhẹ chiếu xuống người nó, cô bước chân lại gần thử tiếp cận...
“ Uông! Uông! Uông!”
Con chó nhỏ đột nhiên sủa ầm lên, cố gắng gượng đứng lên, nhưng mà “Ba” một tiếng, nó lại đảo ngã trở về trên mặt đất.
Khuynh Tâm nhìn thấy chân nó đang đổ máu, lông mao trên đùi nó hoàn toàn nhiễm đỏ.
“ Mày đừng sợ, tao sẽ không thương tổn tới mày đâu !” Khuynh Tâm lại một lần nữa chậm rãi tiếp cận “ Mày chảy máu nhiều quá, tao giúp mày cầm máu, được không?” Cô nhẹ nhàng đem bọc quần áo mà chị Tĩnh đưa cho, mở ra tìm chai nước cùng một miếng vải nội y tương đối mềm.
“ Cẩu cẩu ngoan, không phải sợ a!”
Khuynh Tâm ngồi xổm xuống trước mặt nó, không biết là do nó cảm nhận được sự thân mật của cô, hay là đau đến nỗi không động đậy được thì cô cũng không rõ, nhưng mà nó rất ngoan ngoãn để cho cô tẩy trừ miệng vết thương, sau đó cô dùng miếng vải nội y giúp nó bao lên vết thương.
“ Thực ngoan!” Khuynh Tâm ngồi xổm xuống trên mặt đất, cố hết sức nâng nó lên, để nó ghé vào đùi mình “ Mày yên tâm, tao sẽ bảo vệ mày!”
“ ...”
“ Mày có nhà sao?”
“ ...”
Khuynh Tâm biết nó là cẩu, đương nhiên sẽ không trả lời được, nhưng cô vẫn rất vui vẻ nói chuyện với nó.
“ Có phải hay không mày cùng tao giống nhau, cũng không có nhà?”
“ ...” Vẫn im lặng...
“ Không sao, từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là một gia đình!”
“ ...”
Nói xong, Khuynh Tâm nhắm hai mắt lại, cô thật sự rất mệt...
Sau khi tỉnh lại, Khuynh Tâm phát hiện mình đã không còn ở con ngỏ nhỏ kia nữa, chỉ là, cô bây giờ đang ở nơi đâu? Khuynh Tâm nhìn quanh bốn phía, đây một gian phòng thật xinh đẹp, tuyệt đối không phải chân thật, gian phòng này lấy màu xanh lam làm màu chủ đạo, dụng cụ đồ dùng tinh xảo, bài trí thỏa đáng, còn có nơi cô vừa ngủ là một chiếc giường cổ rất to. Khuynh Tâm dúi đầu vào trong chăn, thơm quá, thật mềm mại, cùng với giường ngủ trước kia của cô, chăn hoàn toàn không giống, không có mùi hôi chỉ có mùi hoa thơm nức.
“ Nơi này là thiên đường sao?” Cô đã ૮ɦếƭ rồi sao? Cô đã đáp ứng với mẹ sẽ phải sống sót, chỉ là, thiên đường đẹp rất đẹp, cô không muốn rời đi, hơn nữa, ở nơi này hẳn là có thể nhìn thấy mẹ...Khuynh Tâm đột nhiên ngồi dậy, đúng vậy, nơi này là thiên đường, mẹ cũng có thể ở đây... Cô xốc chăn lên muốn đi tìm mẹ của mình
“ Tiểu thư, cô tỉnh!”
“ Bà là ai?” Thiên sứ không phải không có người già sao? Như thế nào trước mắt cô lại có bà bà ở thiên đường chứ!
“ Tôi là người hầu ở đây, tiểu thư gọi tôi là gì Ngô được rồi!”
“ Người hầu?” Khuynh Tâm như không hiểu lặp lại một lần nữa, bà không phải thiên sứ, thiên đường cũng cần người hầu sao?
“ Đúng vậy, ngày hôm qua thời điểm tiểu thiếu gia đi tìm luck, phát hiện ra cô đang ôm nó té xỉu trong ngõ nhỏ, xem ra, là tiểu thư băng bó miệng vết thương cho nó, tiểu thiếu gia bọn họ thích nhất là cẩu, cho nên tiểu thư đã giúp nó, tiểu thiếu gia lại không thể đem cô mặc kệ ném ở nơi đó...”
“ Luck? Là cẩu cẩu sao?” Hoá ra cô còn chưa có ૮ɦếƭ, nơi này là nhà của chủ nhân cẩu cẩu đi! Trong lòng Khuynh Tâm có chút thất vọng, bởi vì không thấy được mẹ...
“ Đúng vậy!” Gì Ngô cười nhẹ, thật thân thiết!
“ Kia... Cháu hiện tại tỉnh, cần phải đi.” Tuy rằng nơi này rất đẹp, nhưng mà cô cũng không nên quấy rầy người ta lâu lắm!
“ Tiểu thư, cô vừa mới tỉnh, nhất định sẽ đói bụng đi, trước ăn một chút gì rồi đi cũng không muộn!”
“ Nhưng mà...” Cô không nghĩ muốn đem phiền toái cho dì Ngô.
“ Được rồi, ăn trước rồi nói!” Dì Ngô không nói thêm nữa, liền kéo tay Khuynh Tâm đi ra ngoài.
Khuynh Tâm ngồi trên bàn ăn, ăn bữa sáng đã được chuẩn bị từ trước, từ lúc cô chào đời tới nay cũng chưa bao giờ được ăn một bữa cơm thịnh soạn như vậy, sau khi ăn xong, Khuynh Tâm muốn giúp dì Ngô thu thập bàn ăn, lại bị dì Ngô một phen đẩy ra.
“ Việc này để cho tôi làm là được rồi!”
“ Nhưng mà cháu đã làm phiền dì rất nhiều, như thế nào còn có thể để cho dì thu thập...” Như vậy đối với dì Ngô thật không tốt!
“ Tôi đều đã thành thói quen, sẽ xong nhanh ấy mà!”
“ Dì ngô, tiểu thiếu gia cho mời vị tiểu thư kia đi gặp bọn họ!”
Sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh như băng, Khuynh Tâm vừa quay đầu lại liền bắt gặp một khuôn mặt lạnh tanh không đổi sắc làm cho cô có chút hoảng sợ, đó là một người đàn ông bộ dáng chừng 50 tuổi.
” Đã biết, Trần quản gia.” Gì Ngô quay sang hướng Khuynh Tâm.
“ Tiểu thư, tiểu thiếu gia bọn họ cho tìm cô... Bọn họ không thích chờ lâu, cô vẫn nên mau đi đi... Đúng rồi, tiểu thiếu gia bọn họ một người tên Nhi*p Nhân Khải, một người tên Nhi*p Nhân Toàn...” Ai, hai tiểu thiếu gia mang nha đầu kia trở về, chỉ sợ không đơn giản bởi vì cô ấy cứu Luck! Nha đầu kia làm sao mà chống lại sức ép của bọn họ đây?
“ A! “ Khuynh Tâm liếc mắt nhìn dì Ngô một cái, bà giống như đang lo lắng, cô muốn hỏi nhưng lại thôi, tuy rằng trong lòng vẫn có chút nghi hoặc. Chỉ là khiến người khác chờ lâu là hành vi không lễ phép, vì thế Khuynh Tâm liền ngoan ngoãn đi theo Trần quản gia!
Cô theo bước chân Trần quản gia đi vào đại sảnh, tuy rằng nơi đây rất đẹp, nhưng mà cô không dám nhìn loạn, Khuynh Tâm cúi đầu lặng lẽ đi.
“ Thiếu gia, vị tiểu thư kia đã đến!” Vẫn là thứ thanh âm cứng nhắc đó.
“ Đã biết, Trần quản gia ông đi xuống trước “
Thanh âm thật dễ nghe, Khuynh Tâm nhịn không được ngẩng đầu lên, trời! Thật là một người đàn ông rất suất nha lại vừa xinh đẹp nữa. So với mẹ trong trí nhớ của cô còn xinh đẹp hơn, mẹ chính là một người phụ nữ xinh nhất trong thôn..
“ Toàn, cô ấy bộ dạng khá tốt !”
Khuynh Tâm khuôn mặt lập tức đỏ ửng, lúc này cô mới phát hiện ngồi trên ghế sa lông là hai người đàn ông, hơn nữa bộ dạng lại giống nhau như đúc! Không phải là hai anh em sinh đôi đi.
“ Cũng khá tốt, bất quá rất gầy, sẽ không chịu nổi sức ép của cả hai nếu không sẽ hỏng mất!” Anh ta đứng lên, đi đến trước mặt của Khuynh Tâm, dùng tay nắm lấy cằm cô nhấc lên.
“ Đau...” Cô đau đến chảy cả nước mắt, muốn tránh thoát sự kiềm chế của anh ta, nhưng mà sức lực của anh rất lớn khiến cô không thể làm gì khác hơn là chịu trận.
“ Toàn, đoán xem, cô ấy có thể để cho chúng ta chơi bao lâu?”
Nhi*p Nhân Toàn vuốt cằm, nhìn cô bằng ánh mắt giống hệt ánh mắt của anh họ nhìn cô trước kia, nhưng anh ta có phần tà ác hơn. Khiến cho Khuynh Tâm không khỏi rét lạnh, trực giác nói cho cô biết, anh ta so với anh họ còn khủng bố hơn nhiều.
“ Một tháng? Hai tháng? Rất khó nói, thoạt nhìn bộ dạng rất nhu nhược, có thể thừa nhận cả hai chúng ta đồng thời công kích bao lâu thật sự rất khó nói!”
Nhi*p Nhân Khải nhìn Khuynh Tâm cười đến \'sáng lạn\', lại làm cho cô lạnh toát từ đầu tới chân, cô nghĩ muốn trốn, thật sự rất muốn chạy trốn!
“ Chúng ta trước tiên thử xem sao!” Nhi*p Nhân Toàn đột nhiên đứng lên đi về phía sau Khuynh Tâm, bàn tay không ngừng làm loạn trên иgự¢ cô.
“ Không cần...” Khuynh Tâm còn không kịp cầu cứu, Nhi*p Nhân Khải liền nâng đầu cô lên hôn xuống, anh ta dùng tay Ϧóþ trật khớp hàm của cô, khiến cho Khuynh Tâm bị đau phải hé miệng, đầu lưỡi của anh lập tức chui vào dây dưa với cái lưỡi thơm tho của cô, hút lấy chất ngọt trong miệng.
“ Ân...” Cô đẩy đầu Nhi*p Nhân Khải muốn tách đôi môi của anh ta còn đang làm càn trong miệng ra, nhưng mà đầu cô lại bị anh ta giữ chặt chế trụ.
“ Khải, sờ cô ấy thật thích, có co có dãn, rất mịm màng...” Anh ta đẩy quần áo của Khuynh Tâm cùng chiết áo lót lên cao, hai tay trực tiếp sờ lên bộ иgự¢ căng tròn của cô.
Nhi*p Nhân Khải rốt cuộc cũng chịu buông miệng Khuynh Tâm ra, anh cúi đầu ngậm lấy một bên nụ hoa làm cho nó trở lên ¢ươиg ¢ứиg, ngậm trong miệng đùa giỡn.
“ Các người buông, tôi không cần...” Khuynh Tâm đầu óc mơ màng, nhưng mà cô biết như vậy không được...Bọn họ không để ý tới cô, xoạt một tiếng, Nhi*p Nhân Khải đem quần áo trên người Khuynh Tâm xé rách.
“ A...” Theo tiếng thét, quần áo trên người cô từng mảnh nhỏ rách lả tả rơi xuống đất. Hiện tại toàn thân cô từ trên xuống dưới chỉ còn lại một chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ ren che đi nơi tư mật của mình.

CHƯƠNG 3

Bàn tay của Nhi*p Nhân Khải cách lớp ҨЦầЛ ŁóŤ của cô không ngừng làm loạn, khiến cho Khuynh Tâm hít lấy một hơi lãnh khí.
“ Thật không nghĩ tới, em mẫn cảm như vậy, chúng tôi còn không làm gì khác, em cũng đã ướt!” Nhi*p Nhân Khải ở bên tai cô thổi khí, Khuynh Tâm không tự giác được toàn thân run rẩy.
Nhi*p Nhân Toàn xé rách đi mảnh vải che chắn cuối cùng trên người cô, anh ngồi xổm người xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cúc huyệt.
“ Thật phấn hồng...” Nhi*p Nhân Toàn dùng tay vỗ về, tiếp theo anh đặt một nụ hôn lên trên cái ௱ôЛƓ trắng mịn.
“ A...”
Nhi*p Nhân Toàn bỗng nhiên hung hăng cắn xuống ௱ôЛƓ cô, Khuynh Tâm đau đến lần thứ hai kêu to, thế nhưng Nhi*p Nhân Toàn vẫn tại ௱ôЛƓ của cô cắn xuống, kế tiếp để lại một dấu răng, cái ௱ôЛƓ lúc trước trắng hồng không hề tỳ vết giờ đây đã trở lên xanh tím.
“ Thật đúng là bị cắn đến sung sướng sao! Vật nhỏ dâm đãng?” Nhi*p Nhân Khải dùng sức đưa ngón tay sáp nhập vào nơi hoa kính ẩm ướt, ngón tay liền bị hoa kính bao lấy chặt khít, khiến cho Nhi*p Nhân Khải thỏa mãn ՐêՈ Րỉ ra tiếng. Một bàn tay khác không ngừng xoa nắn bầu иgự¢ căng tròn của cô, mật dịch theo từng động tác ra vào mà trào ra, dính ướt cả phía sau ௱ôЛƓ
“ Khải, em ấy thật là thơm ngọt!”
Nhi*p Nhân Toàn từ phía sau tựa đầu vào gần hai chân cô, anh Lเế๓ láק mật dịch chảy ra từ nơi tư mật bị Nhi*p Nhân Khải dùng ngón tay tạo ra, tay kia để ở nơi hoa tâm sau đó đem mật dịch dính ở ngón tay tại tiểu cúc huyệt vỗ về chơi đùa.
“ A... Không... Không cần...” Cô bị bọn họ làm cho toàn thân như nhũn ra, khóc cầu bọn họ buông tha, nhưng bọn họ lại như thế nào đồng ý buông tha khi cho con mồi đã đến miệng?
Nhi*p Nhân Toàn lại đút thêm một ngón tay vào hoa huy*t, tuy rằng cô đã ướt đẫm, nhưng trời sinh hoa huy*t chặt khít không thể một lúc đồng thời tiếp nhận hai ngón tay ra vào! Hơn nữa Nhi*p Nhân Toàn còn cố ý tại hoa huy*t đùa nghịch, khiến cho cô đau đến không chịu được cầu xin tha thứ!
“ Khải, em chịu không nổi, em muốn đi vào...” Nhi*p Nhân Toàn cởi bỏ quần xì-líp xuống. Nam căn ¢ươиg ¢ứиg giương nanh múa vuốt đứng vững giữa hai chân.
“ Không, không cần...” Khuynh Tâm sợ hãi mạnh mẽ lắc đầu!
Bọn họ vẫn mặc kệ cô có nguyện ý hay không, Nhi*p Nhân Khải rút ngón tay đang chôn chặt trong cơ thể cô ra.
“ Em ấy lần đầu tiên cho em, miệng cùng tiểu cúc huyệt lần đầu tiên đều là của anh!” Nhi*p Nhân Khải phân chia nói. Trong lòng Khuynh Tâm không ngừng run sợ.
Nhi*p Nhân Toàn nhíu mi “ Được, cứ làm như vậy!”
Nghe được câu trả lời của em trai, Nhi*p Nhân Khải buông lỏng tay ra, nhất thời mất đi tiêu cự, hai chân Khuynh Tâm mềm nhũn, nằm úp sấp ở trên mặt đất. Cô dựa vào một tia khí lực cuối cùng, bò về phía trước, muốn chạy trốn hai người đàn ông khiến cho cô sợ hãi tột cùng.
“ A...”
Nhi*p Nhân Toàn bắt lấy hai chân cô lôi về phía sau, nâng ௱ôЛƓ cô lên, hai tay giữ chặt lấy thắt lưng, Khuynh Tâm cảm giác có một vật gì đó nóng hổi tại nơi tư mật của cô không ngừng ma sát, cho đến khi dính đầy mật dịch liền đặt ngay trước hoa huy*t hung hăng đút vào...
“ A...” Cái vật nóng hổi đó mãnh liệt chui vào phía trong nơi tư mật làm cho cô đau rát, thống khổ hét lên! Khuynh Tâm ra sức giãy dụa đứng lên, Nhi*p Nhân Toàn lại ghì chặt lấy cô, nam căn tiếp tục hướng chỗ sâu nhất chui vào.
“ Từ bỏ, van cầu các người... Không... !”
Nhi*p Nhân Toàn chạm đến màng trinh của cô, anh tạm dừng lại, sau đó thật mạnh đẩy nam căn vào trong, phá rách tấm màng mỏng tượng trưng cho sự thuần khiết của một người con gái!
Toàn thân Khuynh Tâm như bị xé rách, đau đớn khiến cô không chịu đựng được run rẩy, anh không đợi cô thích ứng, liền bắt đầu trong cơ thể cô di động, nam căn thô to tại vách tường phía trong hoa huy*t ma sát, máu xử nữ đỏ tươi theo đùi chảy xuống..
“ Không... A... Không cần...” Khuynh Tâm lớn tiếng kêu, Nhi*p Nhân Khải lại giữ chặt lấy đầu của cô, anh cởi bỏ quần xi-líp trên người xuống, đem Dụς ∀ọηg đỏ sậm nhét vào miệng cô, nam căn thô to một chút liền liềm chạm đến yết hầu, Nhi*p Nhân Khải điên cuồng ra vào.
Nhi*p Nhân Toàn bắt lấy hai luồng ภђũ ђ๏ค không ngừng vuốt ve, ngón tay thưởng thức đỉnh hồng của quả mâm xôi. Khuynh Tâm thật hy vọng mình cứ như vậy ૮ɦếƭ đi, chỉ là hạ thể truyền đến từng đợt đau đớn như muốn nhắc nhở cô, cô còn sống, còn bị hai tên cầm thú này xâm phạm.
Cơ thể bị tra tấn liên tục, miệng thì bị nam căn bịt chặt khiến cô thật muốn ói ra. Nhi*p Nhân Toàn động tác cùng biên độ ra vào càng lúc càng lớn, khoái cảm cùng với đau đớn xâm nhập chạy rần lên não. Khuynh Tâm xấu hổ phát hiện chất lỏng tại nơi tư mật của cô bắt đầu chảy ra nhiều hơn, co rúm lại.
“ Cảm thấy thoải mái sao?” Nhi*p Nhân Toàn tăng nhanh động tác trừu sáp hoa huy*t, ngón tay theo hạ thể luật động có quy luật mà vỗ về chơi đùa hoa hạch!
Vật nam tính của Nhi*p Nhân Khải đã bắt đầu muốn tràn ra chất lỏng, cuối cùng cũng bắn tràn ngập toàn bộ khoang miệng cô.
“ A... A...” Nhi*p Nhân Khải thỏa mãn ՐêՈ Րỉ, hắn cầm lấy đầu của Khuynh Tâm ấn mạnh xuống, Dụς ∀ọηg ma sát làm khoé miệng cô chảy máu.
“ Thật chặt... A... Không được, muốn bắn!” Nhi*p Nhân Toàn mạnh mẽ va chạm mấy chục cái, liền đem nam căn sáp đến tận țử çɥñğ. Anh rời khỏi hoa huy*t của cô, ngồi lên trên ghế sa lông,thưởng thức Nhi*p Nhân Khải trừu sáp cái miệng nhỏ nhắn dâm đãng.
Nhìn em trai đã thỏa mãn, Nhi*p Nhân Khải đem nam căn từ trong miệng Khuynh Tâm rút ra, anh kéo cô, để cô nằm úp sấp trên người Nhi*p Nhân Toàn, Nhi*p Nhân Toàn áp hai tay lên bầu ✓ú đẫy đà, côn th*t lại một lần nữa sưng to lên. Nhi*p Nhân Khải đem mật dịch vẽ loạn ở miệng tiểu cúc huyệt, sau đó thật mạnh sáp nhập nơi sâu nhất trong cúc huyệt...
“ A...” Toàn thân đau nhức, Khuynh Tâm cảm giác mình thật sự sắp bị bọn họ tra tấn đến ૮ɦếƭ...
“ ૮ɦếƭ tiệt, em muốn kẹp ૮ɦếƭ tôi sao !” Nhi*p Nhân Khải giống như trả thù không ngừng dùng sức chà đạp tiểu cúc huyệt, cúc huyệt khô khốc bị cường lực ma xát tràn ra máu tươi, Khuynh Tâm đau đớn hít một ngụm không khí, Nhi*p Nhân Khải lại càng đánh càng hăng, lực đạo mạnh mẽ để cô như hãm sâu vào địa ngục thống khổ...
côn th*t của Nhi*p Nhân Khải co rúm trong cúc huyệt, cúc huyệt bắt đầu mềm xuống, chảy ra máu, cảnh này khiến cho động tác của Nhi*p Nhân Khải dừng lại, anh đứng lên.
“ Em thật sự là trời sinh vưu vật, thật chặt, kẹp đến thật thích! A...”
Bên tai quanh quẩn tiếng rống thoả mãn Dụς ∀ọηg của Nhi*p Nhân Khải, Khuynh Tâm ý thức bắt đầu mơ hồ. Nhi*p Nhân Toàn vẫn không bỏ qua hai bầu ✓ú của cô, ma xát đến sưng đỏ nóng lên...
Ý thức dần dần bay xa, cô muốn ૮ɦếƭ đi... Có lẽ... Như vậy cũng tốt......
Mẹ, con tới tìm người ...
Thời điểm Khuynh Tâm khôi phục ý thức, đã thấy mình nằm trên giường, không phát hiện thấy hai tên cầm thú kia nữa, mà chỉ có gì Ngô ngồi ở cạnh giường nhìn cô thương tiếc.
“ ...”
Khuynh Tâm nghĩ muốn gọi gì Ngô, chỉ là yết hầu đau rát giống bị lửa thiêu đốt, không phát ra một chút thanh âm. Phía dưới hạ thể cũng truyền đến từng cơn đau.
“ Đứa nhỏ đang thương” Gì Ngô bắt đầu rơi lệ.
Khuynh Tâm nhìn gì Ngô, khóc nấc. Cô vốn cho rằng thoát đi nơi đó cô sẽ có một cuộc sống an lành, không nghĩ tới lại tiến vào nơi địa ngục đáng sợ này.
“ Cũng vì cha của hai tiểu hiếu gia lúc bọn họ còn rất nhỏ, liền ngang nhiên mang phụ nữ về nhà, phu nhân thì luôn đi ra bên ngoài yêu đương vụng trộm, cho nên phụ nữ trong mắt hai tiểu thiếu đều thấp hèn, bọn họ không coi trọng ai mà chỉ xem các cô gái đó như công cụ phát tiết dục.” Gì Ngô dừng một chút,
“ Tiểu thư không phải là người thứ nhất bị bọn họ đồng thời cường bạo, tại trước cô cũng có mấy người, chỉ là mấy người phụ nữ kia đều nguyện ý muốn làm đồ chơi trong tay hai tiểu thiếu gia, chỉ vì có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, điều này khiến cho bọn họ lại càng thêm khinh thường phụ nữ...”
“ Bọn họ... Sẽ... Thả cháu... Đi sao?” Khuynh Tâm chật vật cố nói ra vài chữ.
Gì Ngô sắc mặt ngưng trọng, qua hồi lâu, mới chậm rãi lắc đầu, “ Trừ phi hai tiểu thiếu gia chơi chán , nếu không...” Gì Ngô không nói lên lời.
Khuynh Tâm nghe đến đó, từ đầu tới chân lạnh buốt. Cô cầm lấy tay gì Ngô,dùng ánh mắt cầu xin nhìn bà.
“ Giúp cháu, thả cháu đi...”
“ Không phải tôi không nghĩ muốn giúp tiểu thư, mà là... Cô có biết tập đoàn tài chính Niếp thị không?”
Khuynh Tâm lắc đầu, “ Cháu vừa tới này...”
“ Tiểu thư trước kia ở địa phương hẻo lánh?”
Khuynh Tâm gật đầu.
“ Khó trách tiểu thư không biết, tập đoàn Niếp thị là tập đoàn tài chính có thế lực rất lớn, cô sẽ không thể tưởng tượng nổi ... Hai tiểu thiếu gia nhiều lần thiếu chút nữa gây tai nạn ૮ɦếƭ người, có lần bọn họ còn đem một người phụ nữ chủ động đưa tới cửa biến thành chỉ còn lại nửa cái mạng, chỉ là... Không người nào dám động tới bọn họ, bởi vì tập đoàn tài chính Niếp thị là mạch máu khống chế toàn bộ giới kinh tế, nếu hai người bọn họ có việc, thế giới này không biết sẽ ૮ɦếƭ bao nhiêu người, cho nên, ngay cả chính phủ cũng không dám quản chuyện của bọn họ, bọn họ muốn thế nào được thế đó, cho dù tiểu thư có chạy trốn tới chân trời góc bể, chỉ cần bọn họ còn không buông tay, bọn họ nhất định có thể tìm tới cô...”
“ Không...”
Cô nên làm cái gì bây giờ, cứ như vậy để cho bọn họ đùa bỡn cô, cho đến khi bọn họ phiền chán? Cô có thể thừa nhận sao?
Khuynh Tâm liền nghĩ tới cái ૮ɦếƭ, chỉ là, nếu tự sát mà không được lên thiên đường, như vậy cô cũng sẽ không thấy được mẹ...
“ Đứa nhỏ đáng thương, cô phải nhẫn nhịn, nếu cô thật sự phản kháng, thiếu gia bọn họ không biết sẽ còn làm ra chuyện gì quá phận nữa...”
“ Cháu.....”
Vì cái gì ngày đó bọn họ lại gặp cô? Cô làm sai cái gì sao?
Gì Ngô cũng không nói thêm cái gì nữa , chỉ lẳng lặng cùng cô rơi lệ...
Sau vài ngày, Khuynh Tâm cũng không nhìn thấy bọn họ, trên người vết thương đã phục hồi như cũ. Chỉ là tâm vẫn như cũ chìm trong bóng đêm...
Khuynh Tâm rốt cục cũng có thể xuống giường đi lại , muốn đi ra ngoài hít thở không khí, vì thế cô liền đi vào hoa viên nhà, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, nhưng nhìn không tới điển dừng của hoa viên, từng tán lá cây cổ thụ che phủ nền trời, thoang thoảng hương thơm của những loài hoa, cảnh đẹp trước mắt làm tâm tình của cô hơi thả lỏng một chút...
“ Uông uông...”
Đột nhiên một con chó nhỏ hướng cô nhào tới, là luck. Nó đem cô đẩy ngã trên mặt cỏ.
“ Được rồi, mày không cần liếm, ha hả..”
Nhìn đến nó, cô lộ ra nụ cười từ đáy lòng vui vẻ nô đùa, nó xem như là người \'Bằng hữu\' đầu tiên của cô ở đây. !
“ Thương thế của mày đều đã lành?” Khuynh Tâm hướng chân nó nhìn, ừm, dường như đã khỏi hẳn nha ...
“ Uông uông!” luck tựa hồ có thể nghe hiểu được câu hỏi của cô.
“ Vậy là tốt rồi...” Khuynh Tâm ôm cổ nó, vùi đầu vào bộ lông mềm mại. Kỳ thật cô cũng từng nghĩ qua, nếu không phải tại nó, có lẽ cô cũng sẽ không gặp loại sự tình này, nhưng mà cô hận không được nó...Nước lại một lần nữa rơi xuống nhưng nhanh chóng bị cô gạt đi.
“ luck, chúng ta đi chơi đi, đến, mày tới đuổi đi!”
Không muốn làm cho mình đắm chìm trong thống khổ, Khuynh Tâm lựa chọn tạm thời quên đi tình cảnh hiện tại, dù sao, cô bây giờ thân bất do kỷ .
“ Mẹ, con sẽ học kiên cường!” Khuynh Tâm hướng phía xa chạy tới, luck ở phía sau đuổi theo, nhìn bầu trời xanh thẳm, cô tựa như nhìn thấy mẹ mỉm cười...
Cô rất nhanh đã bị luck đuổi theo, cùng nó vui vẻ lăn lộn trên mặt cỏ...
Trong thư phòng, đứng ở bên cửa sổ, Nhi*p Nhân khải vẫn luôn nhìn Lãnh Khuynh Tâm cùng luck chơi đùa, trên mặt biểu tình hồn nhiên để anh như thế nào cũng không dời mắt được.
“ Khải, anh đang nhìn cái gì?” Nhi*p Nhân Toàn vừa đi vào thư phòng, liền thấy Nhi*p Nhân Khải ánh mắt không rời nhìn ra ngoài cửa sổ,
“ Cái gì mà lại hấp dẫn được anh thế?” Nhi*p Nhân Toàn tò mò đi đến cửa sổ.
“ Toàn, em tin tưởng thế giới này có thiên sứ sao?”
“ Em...” Nhi*p Nhân Toàn lúc này mới nhìn thấy ngoài cửa sổ không ai khác chính là Lãnh Khuynh Tâm.
“ Không tin...” Nhi*p Nhân Toàn tựa hồ cũng có một ti do dự.
“ Phải không? Anh cũng không tin... Chỉ là...” Nếu như trước kia, Nhi*p Nhân Khải sẽ khẳng định thế giới này là đen tối, cái gì thiên sứ, tất cả đều là giả tạo! Nhưng là, ngày đó tại ngõ nhỏ, khi anh thấy Lãnh Khuynh Tâm ôm luck đang bị thương ngủ trên mặt đất, anh cảm thấy,dường như nhìn thấy thiên sứ...
Cho dù khi đó Lãnh Khuynh Tâm hoàn toàn lấm lem bùn đất, trên người quần áo kiểu dáng dường như của vài thập niên trước, lại còn vừa cũ lại bẩn, nhưng mà, trên khuôn mặt ấy lại mang theo nụ cười hồn nhiên khiến cho Dụς ∀ọηg chiếm hữu của anh bùng phát! Anh muốn cô, muốn hung hăng mà chà đạp!
“ Phụ nữ —— đều là động vật thấp hèn, nữ nhân kia... Cũng không là ngoại lệ!” Nhi*p Nhân Toàn căm giận nói, không biết là vì thuyết phục anh trai, hay là thuyết phục chính bản thân mình?
“ Toàn, em nói rất đúng!” Nhi*p Nhân Khải xoay người, “ Không có người phụ nữ nào là không thấp hèn!” Cô, rất nhanh cũng sẽ giống như những người phụ nữ khác, vì tiền, mà cam tâm tình nguyện làm đồ chơi của bọn họ, cái gì thiên sứ, tất cả đều là giả dối lừa bịp!
“ Khải, anh đi đâu?” Nhìn Nhi*p Nhân Khải hướng cửa đi tới, Nhi*p Nhân Toàn vội vàng gọi anh lại, bọn họ không phải còn muốn thảo luận chuyện của công ty sao?
“ Toàn, em không biết chúng ta mấy ngày nay đều quá mệt mỏi, bây giờ nên thả lỏng một chút?” Nhi*p Nhân Khải lộ ra nụ cười thị huyết!
Nhi*p Nhân Toàn rất nhanh liền hiểu được ý tứ, vì công tác, bọn họ đã vài ngày không chạm qua Lãnh Khuynh Tâm , nhớ tới nơi hoa kính chặt đến bất khả tư nghị, Nhi*p Nhân Toàn cơ hồ lập tức phản ứng, chưa từng có người phụ nữ nào có thể làm cho hắn mãnh liệt khoái cảm như vậy! “ Đúng là nên buông lỏng một chút !”
“ Chúng ta còn chờ cái gì! Đi...”
”Ha ha...” Khuynh Tâm cùng luck chơi đùa rất vui vẻ, lại không biết rằng một cơn bão táp đang hướng cô đi tới.
“ Đến a đến a, mày đuổi không kịp đâu, ha ha...”
Cô vừa chạy vừa nhìn luck ở phía sau đuổi theo.
“ A...”
Kết quả do không chịu nhìn phía trước Khuynh Tâm ngã đè lên vật gì đó cứng cứng.
“ Đã vội vã yêu thương, nhung nhớ như vậy sao?”
Cô nhìn vật mà mình vừa ngã đè lên, là Nhi*p Nhân Khải, Khuynh Tâm mặt lập tức liền trắng xanh, bọn họ đối với cô một màn kia cô đều nhớ rõ.
“ Không, buông, không cần, không cần...” Khuynh Tâm không khống chế được mà kêu lên.
“ Xem ra em còn nhớ rõ chúng ta đã cùng thân mật a!” Nhi*p Nhân Toàn trên khoé miệng lộ ra tươi cười cùng ngày đó giống nhau, bọn họ lại muốn tra tấn cô sao?
“ Không, không cần, xin anh thả tôi đi...”
“ Khải, em ấy bảo chúng ta thả em ấy đi, anh nói... Chúng ta có nên đáp ứng hay không?”
“ Đương nhiên —— không! Món đồ chơi tốt như vậy, anh làm sao có thể chơi một lần liền vứt bỏ được? Quá lãng phí...” Nhi*p Nhân Khải đem Khuynh Tâm kéo vào trong lòng иgự¢ mình, bắt đầu gặm cắn cái cổ tuyết trắng.
“ A... Không...” Khuynh Tân kịch liệt giãy dụa nhưng đối với Nhi*p Nhân Khải ngay một tia tác dụng cũng không có, ngược lại khiến cho anh càng thêm hưng phấn.
“ luck, cứu ta!”
“ Ha ha, em cho rằng một con chó sẽ đến cứu em, hơn nữa nó còn do chúng ta nuôi từ bé tới lớn?”
Nhi*p Nhân Toàn cười lớn mang luck đi, luck ngoan ngoãn đi theo phía sau anh ta, còn không thèm quay đầu lại nhìn cô lấy một lần, bọn họ là chủ nhân của nó, nó có thể gì khác chứ?
Trong phút chốc, Khuynh Tâm dường như nhìn thấy trong mắt nó có sự áy, có lỗi...
“ luck...”
“ Em còn có tâm tư quản con chó kia...” Nhi*p Nhân Khải có vẻ không vui khi cô không đem lực chú ý đặt lên người anh, anh đặt tay ở bộ иgự¢ Khuynh Tâm Ϧóþ mạnh một cái.
“ A...” Khuynh Tâm đau đến chảy nước mắt...
“ Tôi chính là muốn em đau...”
Nói xong, anh liền hôn cô, đầu lưỡi làm càn trong khoang miệng nhỏ nhắn hút đi những hương vị ngọt ngào của cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc