Hades Bị ĐánhPersephone trợn mắt nhìn Hades, trong nháy mắt cô thật sự không biết nói gì! Cô đã vắt hết óc để tìm cách trở về địa ngục còn hắn thì hiểu lầm ý nghĩ của cô! Huống chi hắn lại không có suy nghĩ tình cảm của cô và mẫu thần. Nhớ đến rối rắm mấy ngày này và cả sự đa nghi cùng ích kỉ của hắn, cô tức giận.
“Hades! Ta thật sự không nghĩ chàng lại đối xử với ta như vậy. Chàng không tin tưởng ta thì thôi, nhưng sao chàng có thể ích kỉ như vậy Chàng có biết mẫu thần là người thân duy nhất trên đời của ta hay không? Mẫu thần sinh ra và chiếu cố ta mười bảy năm qua, vì tìm ta, mẫu thần đi khắp nơi trên thế gian này! Chàng có thấy ánh mắt tuyệt vọng cùng giọng nói bất lực lúc ấy không? Chàng cho rằng ta cái gì cũng xem như không có mà bỏ mẫu thần lại để theo đuổi hạnh phúc của mình sao Ta nói cho chàng biết, ta – không – làm – được!”
“Ta ích kỷ ư?!”
Hades nhíu mày, đôi mắt ẩn ẩn tia màu đỏ rực rỡ “Nếu ta ích kỉ ta đã không thèm để ý đến ý nguyện của nàng, nếu ta ích kỉ đã cùng Zues khai chiến rồi, nếu ta ích kỉ sẽ không nghe theo lời nàng cho nàng trở lại đảo Sicilian, nếu ta ích kỉ ta cũng không tin tưởng mà đợi nàng trở về! Persephone, nàng còn muốn ta thế nào?”
Hắn nói giống như thở dài khi nói xong câu cuối. Lại nữa, lại thế nữa rồi, mỗi lần thấy ánh mắt u buồn cùng với giọng nói đầy đau thương của hắn, Persephone không nhịn được muốn đem hắn ôm vào lòng, sau đó vì hắn mà xóa tan đi cô độc. Nhưng mà, cứ nhớ đến ánh mắt đau thương cùng bóng dáng cô độc kia của mẫu thần, lòng cô không khỏi run lên. Bây giờ cô thống hận mình quá yếu đuối!
“Persephone…” Hades đứng dậy kéo người Persephone đối diện với mình “Ta không muốn nghĩ nữa! Hãy cùng ta trở về địa ngục”
Trở về địa ngục? Persephone nhăn mày. Thế được sao Nếu bây giờ cô trở về, mẫu thần sẽ làm cho đại địa hạn hán lần nữa, không, có lẽ sẽ càng quá đáng hơn! Như vậy thì mọi chuyện sẽ trở lại như cũ. Nếu vậy thì cô lúc này ở đây làm cái gì? Không được, bây giờ cô tuyệt đối không thể đi!
“Không! Khi mọi chuyện chưa giải quyết xong, ta sẽ không cùng chàng trở về” Ánh mắt Persephone kiên định nhìn hắn, ngữ khí kiên quyết.
Hades nghiến răng nhìn cô, trên mặt hiện lên vô số biểu hiện nhưng cuối cùng khuôn mặt hắn dừng lại ở biểu tình tức giận.
“Được, tốt lắm!” Hades nghiến răng, khuôn mặt có chút khủng bố “Ta sẽ bắt nàng đem xuống đấy vậy!” Nói rồi hắn ôm chặt lấy Persephone.
“Không! Hades! Thả ta xuống! Thả ta xuống!” Persephone kinh ngạc nhìn hắn bế mình, nếu bây giờ hắn mang cô trở về địa ngục thì cô sẽ không còn cơ hội để ngăn cản chuyện này nữa! Không được! Không được! Cô tuyệt đối không thể nhìn hắn cùng Zues khai chiến! Tuyệt đối không!
Hades không thèm quan tâm việc Persephone đánh hắn, hắn chậm rãi niệm một chuỗi chú ngữ, Persephone biết Hades đang tức giận, bọn họ sẽ biến mất ngay lập tức. Trong lòng nóng như lửa đốt, cô hoàn toàn mất đi lý trí, cánh tay đưa thẳng ra đánh –
“Ba—“ Persephone đánh vào mặt của Hades. Cô bị dọa ngây người, mà Hades cũng thế.
Bọn họ trừng mắt nhìn nhau.
Trong chớp mắt, Hades thật sự phẫn nộ, mà Persephone thì sợ hãi vô cùng, cô không phải sợ việc Hades sẽ đánh lại mình, mà sợ hắn sẽ hiểu lầm cô!
Qủa nhiên, sau một lúc trầm mặc đến mức người ta thở không nổi trôi qua, Hades thả Persephone xuống, cơn tức giận lúc này đã không còn.
“Hades… Ta…” Persephone run run vươn tay muốn vuốt hai má bị đánh của hắn, nhưng lại bị hắn né đi.
“Không nghĩ đến người đầu tiên đánh ta lại là vợ của ta”
Hades thấp giọng nói, trên mặt xuất hiện một chút đau đớn.
“Không phải, Hades …… Ta chỉ là……”
Persephone định mở miệng giải thích dụng ý của mình, nhưng hắn lại biến mất, chỉ còn lại hơi thở còn lưu trong không khí.
Xong rồi! Hắn tức giận! Hắn thật sự tức giận! Bởi vì cô quá yếu đuối và cố chấp, hắn đã buông tha cô! Nhất định là thế! Cô vĩnh viễn không thể quên được biểu tình của hắn lúc đó, đó là biểu tình tuyệt vọng do người mình yêu quý tổn thương…
Persephone suy sụp ngồi xuống mặt đất. Ánh trăng nhu hòa từ nơi khe hở rơi lên người cô, cô gập người khóc.