Lần Đầu Gặp HadesSau khi Văn Nhã Lệ đi ra khỏi bồn tắm, cô đi tới cạnh Hecate. Hecate đã chuẩn bị một bộ Peplos màu trắng mà Văn Nhã Lệ thích nhất đứng đó chờ. Văn Nhã nhìn Hecate thuần thục mặc bộ đồ mềm mại hoa lệ lên người mình, bên hông là một cái thắt lưng màu vàng nhạt, sau đó dẫn Văn Nhã Lệ ra khỏi phòng tắm.
Văn Nhã Lệ lơ đãng nhìn vào gương, trong nháy mắt cô bị người trong gương hấp dẫn. Gương ánh ra một thân hình thoan thả, đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, không, không thể dùng xinh đẹp để hình dung, cô gái này có mái tóc vàng như ánh mặt trời, đôi mắt xanh như nước sông, làn da trắng nõn không tỳ vết, giống như bạch ngọc dương chi làm người ghen tị.
Đây là Persephone sao? Là cô sao? Thượng đế a! Đức mẹ Maria! Văn Nhã Lệ cô thế mà lại bị chính vẻ đẹp của mình làm kinh hãi đến mức không thể thở? Khó trách ở các quyển sách về thần thoại Hy Lạp đều nói Persephone là nữ thần mùa xuân, cô gái ấy quả thực có loại ma lực đó! Ma lực khiến người khác quên đi ưu phiền!
Cô ngừng thở, theo bản năng sờ sờ gương đồng, sau đó liền nhìn thấy một đóa hoa xuất hiện, nhưng vài giây sau liền biến mất.
“Chủ nhân, ngài lại lần nửa tỏa sáng” Ánh mắt Hecate mang theo tia kinh ngạc, giống như hâm mộ năng lực làm cho trăm hoa đua nở của cô. Nhưng mà Văn Nhã Lệ nguyện đổi loại năng lực này với năng lực đưa đồ ăn của cô ấy, haha, cô là một người ham ăn mà! Không có biện pháp, ai bảo cô là người theo chủ nghĩa thực dụng?
Trong lúc Văn Nhã Lệ định trêu chọc Hecate thì cánh cửa vang lên tiếng mở ra, hình như có người đi vào. Cô vội vàng xoay người lại, ngừng thở nhìn bóng dáng màu đen đang tới gần.
Phanh –! Phanh –! Bang bang –! Trái tim của cô không chịu nổi kinh hoảng, giống như muốn rơi ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢! Không biết tại sao cô lại vậy, tại sao khi người kia tới càng gần, nước mắt cứ thế mà chảy dài, làm tầm mắt mơ mơ hồ hồ, cô nhận ra, người đó là Hades! Tuy rằng hắn mặc áo choàng, toàn thân bị bóng đêm che phủ, nhưng chỉ một cái liếc mắt, cô đã nhận ra hắn!
Văn Nhã Lệ không biết phải giải thích vì sao nhận ra hắn, nhưng đây là trực giác, giống như với hắn cô luôn có loại trực giác này. Cảm giác này giống như cá hồi ở Canada vậy, mỗi khi chúng muốn đẻ trứng nhất định sẽ liều mạng đi ngược dòng nước để trở về nơi chúng sinh ra, mặc dù quá trình đó sẽ hi sinh sinh mạng, nhưng chúng bất chấp tất cả để đến nơi đó. Đấy là tập tính hàng trăm ngàn năm của chúng, loại tập tính này là một nhận thức bản năng. Mà Văn Nhã Lệ cũng như những con cá hồi Canada kia, dùng cảm giác bản năng mà nhận ra Hades!
Bên tai hình như vang lên ca khúc quen thuộc:
Đôi khi em tự hỏi
Phải chăng chúng ta đã từng
Cùng nhau chia sẻ chung một đời
Rất lâu ở kiếp trước
Bởi vì em cảm nhận được trái tim anh luôn ở gần bên em
Dù rằng đôi ta đang cách xa nhau
Luôn luôn, luôn luôn em nghe anh
Gọi tên em
Xin đừng khóc
Em hiểu những gì anh đang cảm nhận
Em đã biết
Có lẽ vì chúng ta đã xa cách khi tái sinh
Nghĩ như thế
Đôi ta vẫn chưa hoàn hảo
Bởi vì chúng ta ước nguyện chung một hạnh phúc
Trái tim chúng ta cùng chịu đựng chung một nỗi đau
Lần nữa, một lần nữa em hét lên
Để không quên anh bất kỳ phút giây nào
Xin đừng khóc
Em sẽ không để anh cô đơn
Bảo vệ anh mãi mãi
Em luôn nghĩ về anh
Cho dù thời gian thay đổi vạn vật
Em vẫn luôn nghĩ về anh
Đôi khi em tự hỏi
Phải chăng chúng ta sẽ
Cùng nhau chia sẻ chung một đời
Nếu được tái sinh lần nữa
[1]
…………
Nước mắt Văn Nhã Lệ cứ như đại hồng thủy, tâm đau đến mức không thể hô hấp, cô cúi đầu khóc nức nở, theo bản năng muốn đuổi sự đau lòng khó hiểu này đi, nhưng thân thể lại bị Hades nâng lên, hắn dịu dàng nâng khuôn mặt của cô, dùng bàn tay to nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang rơi.
“Persephone, ta nghĩ sau vài ngài ta rời đi sẽ làm tâm tình của nàng tốt hơn một chút, nhưng sự thật, ta vẫn bị nàng ghét” Giọng nói trầm thấp vang lên mang theo một cỗ đau buồn không dễ nhận ra.
Không, không phải như vậy! Văn Nhã Lệ hô to trong lòng, nhưng miệng lại không thể nói nên lời, chỉ có thể vô dụng khóc thút thít. Cô ghét mình yếu ớt như vậy! Cô đã bao lâu không khóc rồi? Cho dù người ta chửi là đứa trẻ không có ba, cũng không có khóc. Vậy mà Hades lại dễ dàng làm cảm giác bi thương sâu trong lòng cô dâng lên.
Hecate vội vàng đến nâng Văn Nhã Lệ dậy, hành lễ với Hades.
“Ngài Hades, hôm nay hoàng hậu đã tốt hơn rất nhiều. Ngài ấy vừa dùng bữa tối, tinh thần cũng rất tốt. Nhưng mà lúc trước ở sông Acheron đã bị làm kinh sợ không ít, có khả năng đã quên ngài, cho nên cầu ngài cho ngài ấy một chút thời gian, được không?”
Hecate……
Văn Nhã Lệ nhìn Hecate cảm kích, không biết phải nói gì cho tốt, cô ấy quả thật là người trung thật, lại còn rất hiểu ý người khác. Cô phải vất vả lắm mới ngừng những giọt nước mắt đang rơi kia.
Nghe xong lời của Hecate, ánh mắt màu đen của Hades hiện lên tia kinh ngạc, sau đó lại nhìn Văn Nhã Lệ với ánh mắt đầy lo lắng.
“Persephone, Hecate nói thật ư? Nàng đã quên ta rồi sao?”
Văn Nhã Lệ gật đầu, cô hiện tại thật sự không có cách gì bình tĩnh cùng hắn nói chuyện, chỉ có thể làm cho hắn tin mình bị mất trí nhớ, sau đó khi cô đã có được sự bình tĩnh, cô sẽ ở cạnh hắn để tìm nguyên nhân vì sao lại mất bình tĩnh khi gặp hắn.
Hades trầm mặc một lát, sau đó nhìn Hecate.
“Thời gian này ta phải đi tuần tra lãnh thổ, không thể ở đây được, ngươi chăm sóc tốt cho nàng”
“Vâng, ngài yên tâm” Hecate cung kính hành lễ.
Sau khi nói xong, hắn nhìn Văn Nhã Lệ một cách chăm chú, sau đó mới lẳng lặng đi ra khỏi phòng ngủ. Nhìn theo bóng dáng màu đen của hắn, cảm xúc “yếu ớt” trong Văn Nhã Lệ đột nhiên biến mất, cô ngừng khóc, giữ chặt Hecate.
Hecate thở dài, dìu cô đến cạnh giường.
“Chủ nhân, so với lúc trước, mỗi lần gặp ngài Hades đều khóc đến ૮ɦếƭ, bây giờ người đã tốt hơn một chút”
Văn Nhã Lệ không nghe được sự trách cứ của Hecate. Nhưng trong lòng cô không thể tiêu tan áy náy. Ánh mắt ưu thương của Hades vẫn in sâu trong đầu cô, làm cô thấy đau lòng không thôi. Cô thật sự hận chính mình.
“Hecate, thật xin lỗi. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại thế, nhưng hãy cho tôi một chút thời gian, tin tưởng tôi”
Lúc Văn Nhã Lệ cam đoan, Hecate giống như lộ ra sự vui mừng.
[1] Là lời bài hát Part Of Me của Ayumi Hamasaki