Hưởng Thụ
Nhìn khuôn mặt không ngừng biến hóa của Văn Nhã Lệ, Hecate có chút lo lắng.
“Ngài vẫn chưa thích ứng được cuộc sống ở đây sao? Thần biết thần Hades đối với ngài có chút quá đáng, không để ý đến ước muốn của ngài mà đem ngài bắt xuống đây, nhưng xin ngài hãy chú ý đến ngài ấy, ngài ấy đối với ngài vẫn thật tâm yêu thương, thần nghĩ ngài Hades rất yêu ngài, vì vậy, nếu trở thành vợ của ngài Hades ngài sẽ trở thành vị thần hạnh phúc nhất”
“Tôi đói bụng” Sau khi nghe chuyện thì Văn Nhã Lệ cảm thấy mình giống như không còn sức sống, bởi vì đói mà cả người run run, thật sự không hiểu tại sao Persephone có thể chịu được?
“Tuy rằng ngài Hades nhìn qua có điểm lạnh lùng, nhưng xin hãy tin thần, ngài ấy là vị thần công chính vô tư, làm người khác phải kính sợ…” Hecate lải nhải thuyết phục cô.
“Hecate, tôi đói bụng” Văn Nhã Lệ nâng giọng, câu vừa nói xong thì thở phì phò.
“A, ngài đói bụng? Tốt quá, rốt cuộc ngài cũng đã chịu ăn rồi” Hecate nhảy dựng lên như một đứa trẻ, sau đó phẩy tay một cái thì trước mặt Văn Nhã Lệ xuất hiện đồ ăn phong phú. Bánh, thịt nướng, cùng với các loại rau dưa hoa quả. Đống thức ăn này đủ làm voi ૮ɦếƭ vì no, Văn Nhã Lệ nuốt nước miếng, cô không khách khí, tay cầm hoa quả, tay cầm bánh bao cắn.
Hecate đứng yên lặng một bên, vẻ mặt kích động không nói nên lời khi thấy bộ dạng ăn như hổ đói của Văn Nhã Lệ.
Ôi, thật sự no! Bởi vì đã lâu không ăn cơm, Văn Nhã Lệ đói đến mức muốn ૮ɦếƭ, bởi vậy khi cô ăn no thì cảm thấy có sức sống, thân thể nhanh chóng tràn trề năng lượng.
Nhìn biểu tình mỹ mãn của Văn Nhã Lệ, Hecate lại phẩy tay, đồ ăn biến mất như chưa từng xuất hiện.
“Bây giờ ngài nên tắm một cái, sau đó thay đổi quần áo” Hecate kéo tay Văn Nhã Lệ đến phòng bên cạnh. Bên trong là một phòng tắm rộng lớn. Vách tường lát bằng đá cẩm thạch trắng noãn, xung quanh là hơi ấm từ nước bốc lên, còn có áo quần hoa văn rất đẹp ở trên bàn lớn, phía xung quanh bồn tắm là các pho tượng thị nữ đang cầm bình thủy tinh giơ cao, dòng nước ấm áp dưới bồn tắm kia là từ miệng bình chảy xuống.
Thật sự không nhìn ra Hades lại là người biết hưởng thụ như vậy. Việc này cũng khó trách, người Hy Lạp luôn nghĩ rằng, Hades ngoài là chủ nhân của địa ngục, hắn còn là biểu tượng cho sự giàu sang. Hắn là một người giàu có, mà giàu thì đương nhiên sẽ hưởng thụ sung sướng rồi. Văn Nhã Lệ không do dự, bởi vì lúc này gặp nạn ở Acheron khiến cả người cô cảm thấy không thoải mái, hơn nữa, mắt cá chân của cô còn lưu lại ấn ký, có lẽ tắm rửa là chủ ý tốt, vì thế cô không chút do dự cởi váy dài, chậm rãi đem cả người chìm trong dòng nước ấm áp.
Nước chảy lên làn da trắng nõn mềm mại của Văn Nhã Lệ, gột đi sự mệt mỏi của cô, làm cho suy nghĩ của cô xuất hiện. Không lẽ vận mệnh thật sự tồn tại ư? Cô đến bây giờ vẫn không tin cái gọi là vận mệnh, cũng không tin linh hồn không bao giờ bị tiêu diệt, cũng không tin về Lục Đạo luân hồi như người khác. Nhưng nếu không tin số mệnh, vậy những thứ trước mắt cô phải giải thích thế nào? Cảm giác này là thật… Cô nhịn không được đưa tay bỏ vào miệng, cắn một phát. Đau! Cô nhăn mặt, nhìn dòng máu chảy ra từ bàn tay. Đây không phải là mơ! Thật sự không phải mơ! Cô thở dài, tựa mình vào thành ao. Xem ra cô không thể trở về thế giới của mình, âm nhạc của cô, đĩa CD của cô, tiểu thuyết của cô. Tất cả mọi thứ từ nay trở đi, cô chỉ có thể tưởng nhớ trong lòng. Đương nhiên, không thể thiếu mẹ của cô. Có lẽ bây giờ mẹ đã quên đi cô. Văn Nhã Lệ trầm mặt, nước mắt chảy xuống bồn tắm…