Giai Thoại Tình Yêu Hades – Persephone - Chương 02

Tác giả: Tứ Nguyệt Thiên Đường

Cô Gái Giống Linh Hồn
Đau đầu muốn ૮ɦếƭ! Cả người cũng ê ẩm không kém! Cổ họng của cô cũng khát đến ૮ɦếƭ! Có ai nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra không?
Văn Nhã Lệ mở mắt, đập vào mắt là cảnh tưởng mơ hồ.
Trên trần nhà khắc hình cuộn sóng màu đèn, bên cạnh là màn sa màu trắng đang tung bay trong gió…
Đây là cung điện ở phương Tây sao? Văn Nhã Lệ nghi hoặc, tay đỡ cái đầu gần như muốn nứt ra, chầm chậm ngồi dậy.
Đây là một cung điện kỳ lạ. Trừ bỏ cái giường cô đang ngồi thì xung quanh đều là phong cách của Hy Lạp. Bây giờ hình như là ban đêm, bởi vì ngoài cây đuốc được đặt trên cây cột thì không có bất cứ ánh sáng nào.
Rốt cuộc đây là địa phương nào? Cô xoa đầu theo bản năng, sau đó giống như bị điện giật, ngây ngốc ngồi bất động. Gặp quỷ! Tóc cô từ khi nào dài thế này? Bởi vì lúc trước thấy tóc dài bất tiện nên cô đã đi cắt cái đầu tóc dài của mình. Vậy mà bây giờ đầu tóc của cô lại dài, không những thế, mái tóc đen đã trở thành màu vàng! Cái quái gì xảy ra thế không biết.
Không lẽ cô xuyên qua rồi sống kí sinh trong thân thể của người khác? Vậy chủ nhân của thân thể này đâu? Cô ấy đi đâu rồi? Tại sao cô lại nhập vào thân thể này mà không phải thân thể khác? Đầu óc Văn Nhã Lệ đặt ra rất nhiều câu hỏi, mà các câu hỏi cứ dồn dập xuất hiện. Cô nghĩ thầm phải nhanh chóng tìm được đáp án. Xốc màn sa lên, ngay lúc cô đặt chân xuống mặt đất thì thấy một vật mà cô không bao giờ nghĩ sẽ thấy – Chó ba đầu! [1]
Đức Mẹ Maria! Cô run người, thiếu chút hét lên. Con chó ba đầu nhìn Văn Nhã Lệ chăm chú, tuy rằng nó không nhe răng trợn mắt với cô, nhưng bộ dạng quái dị của nó thật sự dọa cô nổi lên một tầng da gà.
Đợi chút! Chó ba đầu… Con vật quái dị này cô hình như có ấn tượng, không lẽ nó là…
“Cerberus” Văn Nhã Lệ nhỏ giọng kêu tên con chó, không nghĩ con chó động động, hơn nữa lại vẫy đuôi với cô. Nó thật sự hiểu! Mà Văn Nhã Lệ cũng nhận ra câu nói của mình không phải bằng tiếng Trung mà là một loại tiếng cổ xưa.
Ông trời ơi! Cô nằm lại lên giường. Cô thật sự xuyên qua, nếu cho cô xuyên qua Ai Cập hoặc Babylon thì có thể hiểu, nhưng mà xuyên vào trong thần thoại Hy Lạp có phải hơi quá mức không? Dù là thần thoại Hy Lạp rất được yêu thích nhưng đó chỉ là câu chuyện do người sáng tác mà thôi, sao lại có thể xuyên vào trong này thế không biết >_<
Cái này không phải là mơ! Văn Nhã Lệ bực bội, chuẩn bị ngủ một giấc với hi vọng sau khi tỉnh dậy thì cô đang nằm trên ghế sô pha màu đỏ của mình.
Nhưng cái hi vọng đó chưa được thực hiện thì một cô gái xuất hiện phá vỡ ảo tưởng của cô.
Cô gái đó giống như một linh hồn phiêu du bên ngoài vậy. Bởi vì cô mặc áo choàng nên Văn Nhã Lệ không thể thấy khuôn mặt của cô, chỉ có thể thấy trong mắt cô ta xuất hiện một tia tính toán.
“Cô là ai?” Văn Nhã Lệ ngồi dậy, tức giận hỏi.
“Văn Nhã Lệ, cô đang tức giận sao?” Cô gái gọi tên thật của cô, tuy phát âm có chút không tốt, nhưng vẫn nghe ra được cái tên “Văn Nhã Lệ” từ miệng cô ta. Văn Nhã Lệ trừng mắt.
“Là cô đưa tôi đến nơi này? Nếu không cô sẽ không biết tên tôi”
Cô gái gật đầu, cười cười.
“Đúng vậy, là ta mang cô đến nơi này, bởi vì đây là số mệnh của cô”
“Số mệnh? Thật xin lỗi, tôi không có quan niệm về số mệnh, cho nên xin cô đừng tìm tôi để nói cái thứ không có thật đó. Bây giờ tôi muốn trở về nhà” Văn Nhã Lệ bực mình quát cô gái trước mặt.
Cô gái thở dài, không biết từ đâu lấy ra một quả cầu thủy tinh. Bên trong là hình ảnh Văn Thư Mẫn đau lòng nhìn cơ thể tái nhợt của Văn Nhã Lệ, không, phải nói là thi thể! Mà xung quanh người Văn Nhã Lệ là lửa, đó là hỏa táng!
[1] Chó ba đầu (Cerberus) là con chó săn ba đầu (cũng là biểu tượng) của Hades, Cerberus có ba đầu và đuôi là đầu rắn. Nó là con chó canh giữ địa ngục, và đảm bảo chỉ có linh hồn mới có thể bước vào địa ngục cũng như không cho bất kỳ linh hồn nào trốn khỏi địa ngục để trở lại thế gian.
“Tôi đã ૮ɦếƭ sao?” Văn Nhã Lệ ngơ ngác nhìn hình ảnh trong quả cầu thủy tinh, không nhịn được rơi nước mắt. Không, không thể nào, đây nhất định là ảo giác, nếu cô ૮ɦếƭ thì mẹ cô sẽ thế nào? Bà không có chồng, mà nay con gái duy nhất cũng ૮ɦếƭ, về sau bà sẽ sống thế nào?
“Tại sao cô lại phải làm như vậy?” Nhìn thân thể mình đang được đưa vào giàn thêu, Văn Nhã Lệ cầm lấy quần áo của cô gái, lắc mạnh cô ta “Mau đưa tôi trở về, đưa tôi về với mẹ”
“Văn Nhã Lệ, cô bình tĩnh lại đi. Ta nói cho cô biết, đây chính là số mệnh! Cô vốn thuộc về nơi này, còn thế giới kia của cô chỉ là ảo tưởng mà thôi” Cô gái nhẹ nhàng nói, trong giọng nói của cô ta không có chút áy náy.
“Cô nói cái gì? Chẳng lẽ cô nói mười bảy năm kia của tôi chỉ là ảo tưởng? Tất cả đều là giả?” Văn Nhã Lệ tức giận hét lớn.
“Có thể nói như thế, cô không có ba phải không? Mà cô cũng chưa từng nghe thấy mẹ mình nhắc đến ông ta, phải không?”
Văn Nhã Lệ lau nước mắt, trừng mắt nhìn cô gái trước mặt mình “Đúng vậy, thì sao?”
“Ta chỉ là làm thoáng tay một chút mà thôi, ta đem linh hồn nguyên bản của cô ứng lên bà ta, mượn thân thể của bà ta sinh hạ cô, cho cô lớn lên. Bây giờ cô đã trở về thì tất cả mọi thứ đều trở lại nguyên trạng. Chờ tang lễ của cô kết thúc, tất cả những ai có quan hệ với cô đều quên đi cô, cả mẹ cô cũng thế”
“Tôi không hiểu cô nói gì” Văn Nhã Lệ thật sự không hiểu cô ta đang nói gì, nếu không phải cô từng tiếp xúc với Internet, hiểu biết về việc xuyên không thì cô nhất định cho rằng mình bị bệnh tâm thần.
Cô gái thở dài, giống như đối với việc Văn Nhã Lệ không hiểu cảm thấy vô lực không biết nói sao.
“Cũng khó trách, cô không có nhớ gì, như vậy ta sẽ nói từ đầu cho cô biết. Cô cũng biết đến Persephone phải không? Hiện tại nghe cái tên này cô có cảm thấy gần gũi không?”
Persephone? Hoàng hậu của địa ngục? Vợ của Hades?
“Sau đó thì sao? Tôi cùng cô ấy có quan hệ gì?” Văn Nhã Lệ áp chế xúc động muốn thét lên, bình tĩnh nhìn cô gái trước mắt mình.
“Cô chính là Persephone”
“Nói bậy” Văn Nhã Lệ tức giận “Cô xem tôi là con hề à? Từ nhỏ tôi đã đọc thần thoại Hy Lạp, cô tưởng tôi không biết đó là câu chuyện do người khác nghĩ ra sao? Nói thật cho tôi, bằng không tôi nhất định cho rằng cô bị bệnh tâm thần”
Nghe lời nói của Văn Nhã Lệ xong, cô gái kia không tức giận, chỉ nhìn cô với ánh mắt thần bí.
“Như vậy ta hỏi cô vài vấn đề. Cô cho Kim Tự Tháp ở Ai Cập do ai thiết kế? Người Maya tại sao lại biến mất? Ở Lop phát hiện sắt vào mấy ngàn năm trước bằng cách gì?”
Văn Nhã Lệ trừng mắt nhìn cô ta á khẩu, không thể trả lời.
“Nhân loại đã đem tất cả mọi thứ đặt ra trong một giới hạn lý thuyết, theo đuổi lý thuyết nên sẽ không bao giờ nhìn đến sự tình thật sự, không cần phủ định chuyện này, bởi vì cô cũng bị những thứ đó che mắt”
“Cô tại sao lại biết nhiều thứ như vậy? Cô là ai?” Văn Nhã Lệ cảm thấy phía sau có cỗ hơi lạnh, cô gái này đang nắm giữ một sức mạnh nào đó.
“Ta ư?” Cô ta cười, nụ cười có điểm thần bí “Cô về sau còn có thể gặp ta, đợi sau khi cô thích ứng được cuộc sống ở nơi này, ta sẽ đến tìm cô, lúc đó ta sẽ trả lời câu hỏi của cô”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ đến, tôi nhất định sẽ tìm được cách rời khỏi nơi này! Cô cứ chờ xem!” Tính cách không chịu thua khiến cho Văn Nhã Lệ nói ra lời nói hùng hồn.
“Nếu gan cô lớn thì cứ thử đi, nhưng để ta nói cho cô biết, bất luận cô làm gì thì kết quả cũng là như nhau”
Cô gái cười thản nhiên, sau đó không tiếng động rời khỏi nơi này.
Cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao? Văn Nhã Lệ hừ lạnh một tiếng, từ trên giường nhảy xuống, nhìn xung quanh một cái rồi vội vàng chạy đến cửa lớn cách giường không xa.
Đây là một cái cửa lớn vô cùng, trên mặt khắc hình hoa thủy tiên. Cô dùng hết sức đẩy nó, không lâu sau từ cánh cửa xuất hiện một thế giới hư ảo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc