“Cụ thể thì tôi không biết, nhưng chưa ૮ɦếƭ được đâu.”
Bỏ lại một câu nói, cô không thèm nhìn họ nữa mà vòng qua đi thẳng lên lầu. Nếu đúng theo kịch bản thì có thể một màn tình chàng ý thi*p sẽ xảy ra. Cô không muốn làm kỳ đà cản mũi, chứng kiến cái cảnh gây khó chịu ấy.
Mắt không thấy tim không đau. Cô muốn suy nghĩ lại về tương lai của mình. Nên làm sao cho tốt đây?
“Tô Miên?”
“Em… em không sao đâu. Cô ấy đôi khi cũng hay nóng tính như vậy mà.”
Tô Miên tiến lại gần anh. Cô ta không tới nỗi nhào vào nhưng cũng đứng với khoảng cách sát lần.
Điều cô ấy chờ đợi là sự quan tâm giống mọi lần của anh, nhưng chẳng hiểu sao anh ta lại không năng nổ như mọi khi. Mỗi lần thấy cô thì mọi thứ khác đều không quan trọng. Cô ta chính là sự ưu tiên của anh.
“Sao em lại tới đây?”
Anh tỏ ra mệt mỏi, có quá nhiều chuyện suy nghĩ khiến anh đau đầu. Chẳng thể nào giống như mọi khi nữa. Có lẽ anh đang bị điên rồi.
“Em… anh nói em về trước nên em tưởng anh xảy ra chuyện gì. Lo quá nên em đã tới đây xem.”
“Em làm phiền anh sao?”
Quả thật anh đã gọi cho cô và nói cô ấy về trước. Chỉ đơn giản là không muốn cô ấy chờ đợi và anh còn phải đi tìm Ương Tư đưa cô ấy về. Nhưng không ngờ Tô Miên lại lo lắng và chạy tới đây.
Là anh đã gây hiểu lầm sao?
“Anh không sao.”
Cô ta giương ánh mắt sáng long lanh nhìn anh. Ở đây quá bất tiện, tiếp theo anh ta nên ngỏ ý đưa cô về.
“Vậy anh có thể…”
“Cũng không còn sớm nữa rồi, để anh kêu người đưa em về.”
Đi lướt qua cô, anh gọi quản gia tới. Đợi đến khi cô ta bừng tỉnh khỏi câu nói của anh thì bị quản gia già đã đứng trước mặt.
Quay phắt người lại, cô ta chỉ thấy một bóng lưng hiu quạnh đang từng bước lên lầu. Để giữ hình ảnh mà bản thân đã mất công gầy dựng lên, cô ta chỉ còn đường ôm cục tức rời đi.
…
Hình Lâm trở về phòng của mình để làm nốt việc và tắm, sau khi xong xuôi anh cất bước tiến về phía phòng của cô.
Anh và cô mỗi người một phòng ngủ. Đây là lí do khi xưa anh nói, tất cả là vì bận rộn với công việc sợ làm ảnh hưởng tới cô.
Đứng trước cửa phòng, anh chần chừ mãi mới đưa tay gõ cửa.
“Ương Tư!”
“Em có trong đấy không? Đến giờ ăn tối rồi.”
Chờ đợi và gọi thêm mấy lần thì anh vẫn không thấy người bên trong đáp trả. Dự tính mở cửa vào kiểm tra thì có người giúp việc đi ngang qua gọi ngược anh lại.
“Ông chủ? Người kiếm phu nhân ạ?”
Ngờ vực trước câu nói của cô ta nhưng anh vẫn gật đầu thừa nhận.
“Đúng vậy. Phu nhân đâu?”
Có lẽ nào cô ấy đã xuống trước anh rồi hay sao? Dù gì anh làm việc và chuẩn bị cũng khá là lâu mà.
Cứ nghĩ như vậy cũng khiến anh an tâm hơn phần nào. Cô ấy sẽ không giận dỗi lâu đâu. Họ dù sao cũng quen biết nhau khá lâu rồi mà.
Thấy vẻ ngập ngừng của cô ta, anh khó hiểu hỏi.
“Ở dưới lầu đúng không?”
Buông cánh tay ra khỏi tay nắm cửa, anh cất bước chuyển hướng cầu thang thì chợt cô ta ở đằng sau lên tiếng.
“Phu nhân đi rồi ạ.”
Sững người trước câu nói của cô ta. Anh quay đầu lại, lạnh lùng lên tiếng.
“Đi?”
“Vâng ạ. Tôi tưởng ngài biết rồi. Phu nhân mới lên xe để trở về.”
Chưa kịp để cô ta nói xong, anh nhanh chóng lao xuống lầu.
Làm sao lại có thể? Cô ấy cứ vậy mà đi sao? Ít nhất cũng phải nói với anh một lời chứ?
Chưa kể anh mới nhận được tin có một nhóm ςướק đang hoàng hành. Nếu cô ấy đi thì có phải sẽ đi qua con đường đấy không?
“Quản gia! Quản gia đâu.”
“Tôi… tôi đây ạ.”
“Đưa xe, đuổi theo xe của cô ấy. Mang nhiều người đi… Không! Đích thân tôi phải đi.”
Quản gia khó hiểu trước những lời lẽ lủng củng của anh nhưng cũng nhanh chóng bắt ý để làm theo. Trước mắt cứ làm theo trước, sau đấy hỏi nguyên nhân sau.
Anh lao ra bãi xe, cầm điện thoại gọi cho cô nhưng mãi không được. Bất lực, anh nhanh chóng gọi cho người của mình để đi tìm cô.
Ở đây là khu vực xa xôi, rừng cây rậm rạp rất nguy hiểm. Anh không muốn cô đến đây và không cho đi lung tung cũng vì lí do này.
Thật sự không an tâm dù cô có đi cùng ai.
Tại sao lòng anh lại nóng như lửa đốt thế này?
Làm ơn đừng để họ xảy ra chuyện gì.
Tút… tút…
Có cuộc gọi đến, anh thì tay lấy ra nhìn người gọi rồi nhanh chóng bắt máy.
“Alo?”
“Giám đốc… có một vụ tai nạn xe gần sườn núi Sơn Vĩ… tôi nghĩ…”
Không nghe được gì trong điện thoại nữa vì nó đã bị rớt xuống đất. Anh như người vô hồn nghĩ lại những gì trợ lí vừa nói.
Anh hiểu rồi…
Đến bây giờ thì anh mới hiểu cái cảm giác ૮ɦếƭ tiệt bất lâu nay trong mình.
Nhưng có phải quá muộn không?