Gục mặt xuống đầu gối, cô ôm chân nức nở khóc. Những giọt nước mắt thi nhau chảy dài từ mi mắt qua gò má rồi chảy xuống cằm.
Bao nhiêu ấm ức và tủi hờn cô cứ thế mà trút ra cho nhẹ gánh lòng.
Cô thích anh từ rất lâu về trước. Từ khi hai nhà còn làm ăn hợp tác với nhau. Nhưng tất cả đều là cô thích thầm, tương tư anh. Dù vậy cô biết mình không được quá phận hay chen chân vào cuộc tình của người khác.
Khi biết tin anh có người yêu và sau đó kể là kết hôn, cô đã nghĩ mình nên Gi*t ૮ɦếƭ cái mơ mộng ấy đi. Nhìn anh và chúc phúc cho anh.
Cái cô không ngờ ấy là cuộc hôn nhân mà ai cũng ngưỡng mộ vì cặp trai xinh gái đẹp ấy lại tan rã. Trong khoảng thời gian anh li hôn, cô cũng không liên lạc bất cứ một tin gì.
Cô nghĩ không nên lợi dụng lúc anh đau khổ lầm đường mà lợi dụng thời cơ.
Cứ như vậy cho tới một ngày, anh đến cửa và ngỏ ý cầu hôn. Cô đã suy nghĩ rất nhiều nhưng trước sự dịu dàng và lời nói mật ngọt của anh, cộng thêm tình cảm chôn tận đáy lòng khi xưa cô đã gật đầu đồng ý.
Có lẽ đấy là một sai lầm lớn nghiêm trọng của cô.
Họ nói cô hãm hại Tô Miên…
Họ nói cô giở thủ đoạn bỉ ổi làm hai người họ xích mích…
Họ nói cô là kẻ thứ ba chen chân vào cuộc hôn nhân của hai người…
Họ không ai tin cô…
“Ương Tư?”
Tiếng nói từ trên đỉnh đầu phát ra, chưa kịp để cô phản ứng thì đã có một lực kéo mạnh. Trời đất với cô như đảo lộn, đợi đến khi bình ổn thì đã nằm trọn trong một vòng tay ấm áp.
Một vòng tay mà cô vừa yêu vừa hận.
“Sao em lại tới tận đây? Có biết nguy hiểm lắm không? Tại sao lại khóc nhiều đến thế?”
Hình Lâm ôm chặt cô rồi lại ngó nghiêng kiểm tra từ đầu đến chân cô. Anh đã đi và tìm rất nhiều nhưng không thấy. Thật sự rất cảm ơn trời vì anh đã tìm thấy cô, làm sao một người mang thai tháng thứ 6 lại đi xa tới vậy chứ?
“Bỏ ra…”
Cố đẩy anh ra, cô không muốn tiếp tục lún sâu vào đoạn tình cảm này nữa.
“Yên nào!”
“Tôi không muốn. Buông tôi ra.”
Kiểm tra thấy cô vẫn ổn, mặc kệ sự vùng vằng của cô. Anh vòng tay bế thốc cô lên kiểu công chúa.
“Tên khốn! Anh là…huhuu… tên khốn.”
“Nằm yên đi. Em mà giẫy giụa té thì cả em và con phải làm sao?”
“Tôi ghét anh, ghét bàn tay dơ bẩn anh từng chạm vào thứ khác.”
Sững người trước câu nói của cô, anh không nghĩ là cô sẽ nói ghét mình. Chẳng phải cô rất yêu anh sao?
Chuyện này làm anh cảm thấy thật sự khó chịu.
<i>Bạn đang đọc truyện tại <a href="https://thichtruyen24h.com/">KenhTruyen24h.Com</a>, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và Safari</i>
Trước kia dù ra sao cô ấy vẫn chịu đựng, vẫn không một lời oán trách anh. Vậy thì tại sao?
“Tôi muốn li hôn.”
“Em… em nói cái gì cơ?”
“Chúng ta li hôn đi. Tôi sẽ trả anh về với cô ấy, làm ơn để tôi yên.”
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, anh muốn tìm xem cô có phải chỉ là đang đùa giỡn hay không. Nhưng đáp lại sự chờ mong của anh chỉ là cầu xin và sự đau khổ.
Từ bao giờ một người con gái luôn hồn nhiên lại có ánh mắt và khuôn mặt đau khổ như vậy? Tất cả là tại anh đúng không?
Nhưng dù vậy anh cũng sẽ không bao giờ buông tay, sẽ không có chuyện ước nguyện của cô trở thành sự thật đâu.
“Điều đó là không thể.”
…
Anh đưa cô ra xe, vẫn là chiếc xe quen thuộc nhưng không thấy Tô Miên. Có lẽ cô ấy đã về trước rồi cũng nên.
Hai người ngồi trên xe, lúc đi thật háo hức và thoải mái nhưng sao khi về lại thật thấy khó chịu và ngượng ngạo.
Khoảng cách có phải ngày càng kéo dài rồi không?
Hình Lâm lái xe, đôi khi liếc qua bên kia thì thấy cô lơ đãng nhìn ra bên ngoài không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thật sự bí bách.
Nên làm sao đây? Cảm xúc thật sự của anh là gì?
Có thể một phút nông nỗi làm chuyện dại dột nữa thôi thì anh lại gây ra một sai lầm lớn hơn nữa không?
Còn đứa trẻ của cô và anh thì sao? Đứa bé vô tội. Anh thật sự muốn nó không có ba hoặc không có mẹ sao?
Hình Lâm anh thật sự có yêu cô không? Anh thật sự cũng không biết nữa.
Xe về đến nơi, dừng trước sân lớn. Anh xuống xe, tính vòng qua mở cửa cho cô thì thấy cô đã tự mở và bước xuống. Không nhìn hay đợi anh dìu mà bước thẳng về phía cửa nhà.
Anh chỉ còn cách lặng thầm đi theo phía sau.
Cạch!
“Hình Lâm! Anh có sao không?”
Cánh cửa mở ra, người ở bên trong nhào ra chào đón là Tô Miên. Cô ấy muốn đón anh nhưng tiếc thay lại có vật cản là cô.
“Cụ thể thì tôi không biết, nhưng chưa ૮ɦếƭ được đâu.”