Ngôi Nhà Bị Phá Hủy Vưu Dữu thân thiết đón hai người đưa vào bên trong nhà, chú thím đang bận bịu trong phòng bếp, thấy Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm đến vội vàng đi ra ngoài.
"Chúc chú thím điều tốt lành."
"Tốt, tốt, năm mới vui vẻ."
Chú là người thật thà đàng hoàng, thím lại là người rất biết nói chuyện.
"Nhìn một chút, cầm tới nhiều đồ như vậy làm cái gì?"
Vưu Dữu khoác vào cánh tay Phó Nhiễm dẫn cô đi tới ghế sa lon.
"Anh rể, anh tự ngồi đi, ngày hôm nay chị là của em, anh cũng không thể ghen."
"Vưu Dữu, qua hết năm là em cũng 20 tuổi
Phó Nhiễm đem bao lì xì đã chuẩn bị cho cô, đầu tiên Vưu Dữu không nhận, nhưng không lay chuyển được Phó Nhiễm đành phải cầm trong tay.
Chú đem lá trà đặc biệt lấy ra chiêu đãi, Vưu Dữu cũng hăng hái nhét đồ ăn vặt trong tay Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu.
"Ăn nha, trước tiên lấp đầy bụng đã."
Phó Nhiễm nói đến cô em gái này, trong lời nói tràn đầy kiêu ngạo.
"Vưu Dữu nhà chúng ta không chỉ có học hành tốt, hơn nữa rất xinh đẹp, hiện tại đúng là hoa khôi của trường, nói không chừng về sau có thể là đương kim minh tinh đấy."
"Em lại không cần làm minh tinh."
Trên mặt cô gái toát ra vẻ ngượng ngùng.
"Em muốn học bác sĩ, làng giải trí có cái gì đó không thực tế."
"Ui, đứa nhỏ này có tiền đồ."
Minh Thành Hữu cũng bị chọc cười.
"Anh rể, thật ra thì chúng ta rất có duyên, bên trong tên anh có một chữ cùng đồng âm với tên em, em đem nhũ danh bạn bè đặt cho em đưa cho anh được không?"
"Nhũ danh gì?"
Minh Thành Hữu nhíu mày, trông thấy vẻ giảo hoạt trong mắt cô gái.
"Trái bưởi nha, tiểu trái bưởi."
"Phốc --" Đôi môi Phó Nhiễm mới vừa ᴆụng vào mép chén, cười đến nỗi vội đẩy ly trà ra, một ngón tay chỉ hướng Minh Thành Hữu sắc mặt đang tái x
"Thật là tài tình, làm sao chị lại không nghĩ tới nhỉ?"
Minh Thành Hữu vuốt ve tay của cô.
Chú ở bên nhẹ giọng quát bảo ngưng lại.
"Con nha đầu này, không có lễ phép, không cho phép nói chuyện như vậy với anh rể con."
Nhưng giữa lúc đó mặt mày cũng là vui vẻ dạt dào.
Vưu Dữu cười đến nỗi không tự ngừng được, nửa người nằm rạp ở trên ghế sofa.
"Ai u, anh rể đừng so đo với em, em cũng không dám nữa."
Thím đã chuẩn bị một bàn cơm trưa phong phú, bên trong phòng khách không tính là rộng rãi, mùi thơm thức ăn mê người, nóng hổi làm người ta cảm thấy cả trái tim đều là ấm áp.
Chú ôm ra một vò rượu, Phó Nhiễm vội vàng đứng dậy nói.
"Chú, chúng con đã mang rượu tới đây, để con đi lấy."
"Cái đứa bé này, quên mùi rượu của ông chú này rồi hả? Đây là do họ hàng thân thích nhà mình chế riêng cho, có thể so sánh với rượu trắng Mao Đài kia."
Chú chưa dứt lời, đã giúp Minh Thành Hữu rót một ít ly nhỏ.
"Đây, nếm thử một chút."
Đầu tiên hắn chỉ nhấp thử qua một ít.
"Đúng, mùi vị thật không tệ."
Về sau, uống một hơi cạn sạch.
"Uống ít một chút."
Phó Nhiễm vỗ nhẹ cổ tay hắn.
"Rượu này tác dụng chậm rất lớn."
"Chị đau lòng. . . . . ."
"Đi, đứa bé biết cái gì?"
Phó Nhiễm dùng bàn tay dán hướng cổ theo thói quen, Minh Thành Hữu biết động tác này của cô tiêu biểu cho điều gì, hắn bật cười cầm bàn tay cô.
"Không có việc gì, mấy chén mà thôi."
Hắn đã nhận ra, ở nơi ngôi nhà này, chính xác là Phó Nhiễm có thể hòa nhập, chú thím nhiệt tình cũng tuyệt đối không phải bởi vì thân phận của bọn họ, tình cảm như vậy càng không phải là một sớm một chiều có thể giả vờ.
Thật đúng là bạn rượu tri kỷ ngàn chén còn thấy thiếu, chú thấy Minh Thành Hữu cũng có thể uống, lúc này càng phát ra hăng say rót thêm rượu vào ly của hắn. Tuy Phó Nhiễm có lo lắng nhưng cũng không tiện ngăn cản hăng hái của bọn họ. Ăn xong bữa cơm, thấy Minh Thành Hữu còn có thể chống đỡ, lúc này cô mới coi là yên tâm.
Sau khi đi ra khỏi Vưu gia, Minh Thành Hữu chỉ chống đỡ được lúc tiễn mấy người trở về nhà, lúc này chân mới mềm nhũn, cánh tay nắm trên vai Phó Nhiễm.
"Rượu này đúng là mạnh thật, thiếu chút nữa anh bị hủy trong tay nó đi."
"Không sao chứ?"
Cánh tay Phó Nhiễm nắm lấy hông của Minh Thành Hữu, phải cố hết sức mới đem hắn nhét vào ghế lái phụ được. Hai tay hắn nhẹ nhàng đè huyệt thái dương, đợi Phó Nhiễm phát động động cơ xong, sau đó đem đầu đặt hướng cổ c
"Hôm nay em vui vẻ sao?"
"Vui vẻ."
"Có phải vui vẻ hơn so với hai ngôi nhà lớn kia?"
Hô hấp của hắn như thiêu đốt ở cổ Phó Nhiễm, cô không chút nghĩ ngợi gật đầu một cái.
Minh Thành Hữu không nói chuyện nữa, tác dụng chậm của rượu đúng là rất lớn. Phó Nhiễm trở lại Y Vân Thủ Phủ phải gọi Tiêu quản gia, hai người mới đưa Minh Thành Hữu lên được tới lầu hai.
Cho đến giờ cơm tối, Minh Thành Hữu còn say .
Tiêu quản gia phần lại đồ ăn cho hắn, Phó Nhiễm mở đèn ngủ ra xem sách. Lúc Minh Thành Hữu mở mắt cảm thấy ánh sáng trong mắt lợi hại, sáng loáng khó chịu, hắn giơ tay che trên trán, thanh âm mơ hồ không rõ.
"Mấy giờ rồi?"
"Sắp đến 9 giờ rồi."
Minh Thành Hữu vỗ nhẹ cái trán.
"Nhức đầu."
"Để cho anh thể hiện."
Hắn lật người, cánh tay ôm eo Phó Nhiễm.
"Không phải anh thể hiện cho em xem sao? Xoa cho anh."
Phó Nhiễm bỏ quyển sách trong tay ra, đầu ngón tay hơi lạnh ấn ấn huyệt thái dương của hắn, Minh Thành Hữu thích ý nhắm mắt.
"Mau đứng lên tắm rồi
Hắn lười biếng lắc đầu, trong nháy mắt tiếp theo lại đem Phó Nhiễm áp đảo ở trên giường.
"Anh lại muốn ăn em."
"Đứng lên tắm. . . . . ."
Tiếp theo lời nói là nụ hôn thân mật bao phủ, ngón tay trỏ Minh Thành Hữu đẩy vạt áo của cô ra. Bên hông Phó Nhiễm vô thức khẩn trương, tình dục hết sức căng thẳng.
Điện thoại trên tủ đầu giường lại không hợp thời vang lên, Minh Thành Hữu nhíu mày lại, đè Phó Nhiễm mong muốn đưa tay tới lại.
"Đợi tí nữa."
Tiếng chuông cố tình đối nghịch với hắn, liên tiếp không ngừng kêu giống như đòi mạng.
Phó Nhiễm đẩy người đàn ông đè ở trên người cô ra, vừa nhìn số đúng là thím. Trong lòng giống như gặp bất an nặng nề, cô vội vàng nghe máy.
"A lô"
"Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm ——"
Ngay cả Minh Thành Hữu ở bên cạnh cũng có thể nghe thấy đầu điện thoại bên kia tuyệt vọng đến tan nát cõi lòng.
"Đã xảy ra chuyện, Tiểu Nhiễm ——"
Phó Nhiễm vội vã thay quần áo xong, lúc ngồi lên xe cả người đều run lẩy bẩy, ngay cả chìa khóa xe nhắm mấy lần cũng không tìm được ổ khóa. Minh Thành Hữu theo sát đưa tay cầm lấy chìa khóa trong tay cô.
"Anh đến đây, đừng nóng vội."
Cô ngồi ở ghế cạnh tài xế, Minh Thành Hữu cầm chặt tay của cô. Phó Nhiễm kề mặt hướng cửa sổ xebăng. Cô cắn chặt khóe môi, vẫn là ức chế không chảy nước mắt được, Minh Thành Hữu chỉ biết là có chuyện lớn xảy ra.
Hắn nhanh chóng khởi động xe, chiếc xe màu đen sang trọng giống như hồn ma bay qua đường lớn, khi người ta muốn nhìn kỹ thì đã sớm không thấy bóng dáng.
Chạy tới bệnh viện, Phó Nhiễm đẩy cửa xe ra, vội vàng không kịp bị gió lạnh đánh tới. Phó Nhiễm thở cũng ra hơi lạnh, Minh Thành Hữu dừng xe xong đi tới ôm lấy cô. Nhờ sức của hắn, lúc này cô mới có thể đưa tới bước chân tiến lên phía trước.
Bên ngoài phòng cấp cứu, không nghe thấy tiếng lúc trước đã nghe, Phó Nhiễm tránh Ⱡồ₦g иgự¢ Minh Thành Hữu ra chạy tới, chú đang ôm chặt thím lo lắng đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu.
"Chú. . . . . ."
"Tiểu Nhiễm!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Chúng ta cũng không biết. . . . . ."
Chú coi như đã bình tĩnh, nhưng trong cổ họng cũng có nghẹn ngào.
"Vưu Dữu đi ra ngoài một lúc, nói có bạn tới tìm, lúc bệnh viện báo cho chúng ta mới biết đã xảy ra chuyện."
Cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, một vị bác sĩ mặc áo trắng từ bên trong bước ra ngoài.
"Trong số mấy người ai là người thân của bệnh nhân?"
"Bác sĩ, con gái của tôi thế nào?"
Bác sĩ nhẹ giương mắt lên, tầm mắt không gợn chút sợ hãi nhìn về mọi người.
"Đây là thông báo bệnh tình nguy kịch,
"Cái gì?"
Phó Nhiễm nhào qua kéo ống tay áo vị bác sĩ.
"Rốt cuộc cô ấy thế nào, buổi chiều còn rất tốt, ông nói cho tôi biết ——"
Sắc mặt vị bác sĩ vô hồn, nhanh chóng nói.
"Hạ thân có vết bầm tím, màng trinh bị rách, mặt. . . . . ."
Nói đến đây, giọng nói ông dần ảm đạm.
"Gương mặt bị thiêu hủy, độ cháy đã quá số % cho phép, các người mau ký vào thông báo bệnh tình nguy kịch đi, hiện tại thời gian trì hoãn lâu thêm lúc nào thì bệnh nhân cũng nguy hiểm lên nhiều phần đấy."