Giả Yêu Thành Thật - Chương 26

Tác giả: Thánh Yêu

Tai Nạn Xe Cộ

Mặc dù Minh Thành Hữu không phải là người tốt, nhưng cuối cùng cũng không đẩy Phó Nhiễm một mình ra đối mặt với chuyện này.
Còn chưa về tới nhà, Lý Vận Linh đã gọi điện thoại tới, Minh Thành Hữu chỉ nói là hắn cố ý mang Phó Nhiễm ra khỏi phòng trước. Đối với chuyện cô cùng Minh Tranh lúc trước biết nhau cũng nói năng thận trọng.
"Mẹ, không phải đây là chuyện tốt nhất làm đại sự do đó thất bại sao? Con là đang giúp mẹ."
"Nói mê sảng cái gì? Cha con đang tức giận không ít."
Minh Thành Hữu không cho là đúng "Ông ấy thì có ngày nào thấy vô cùng cao hứng? Như vậy là tốt rồi, mẹ nói cùng cha, bất quá con là chỉ đùa một chút thôi."
Lý Vận Linh tại đầu bên kia dặn dò một hồi, nghĩ đến là khuyên nhủ nên lựa tính tình Minh Vân Phong, bằng không sau này lấy đâu ra gió êm sóng lặng?
Lý Vận Linh cũng hướng tới chuyện Phó Nhiễm, nói bóng nói gió qua, nhưng Minh Thành Hữu lại tình nguyện giữ trong lòng việc này. Phó Nhiễm cũng dứt khoát giao toàn bộ mọi chuyện cho hắn đối phó, chỉ nói đêm nay là ý tứ của Minh Thành Hữu, cô không liên quan.
Hai người vẫn cứ ngủ chung trên một cái giường, vẫn không có chuyện gì xảy ra, thậm chí Phó Nhiễm cho rằng cứ tiếp tục như vậy lại rất tốt. Ai có thể dự tính được khó khăn, có một số việc còn như một cái ngòi nổ, một khi đã nhen nhóm, tuyệt đối là long trời lở đất.
Phó Nhiễm đang ngủ mơ mơ màng màng thấy điện thoại đổ chuông, là Huống Tử gọi tới "Alo, chị dâu, Tam thiếu uống rượu say tại Mê Tính, cô tới đón hắn."
Phó Nhiễm dụi dụi mắt, vén chăn lên ngồi dậy, đã hai giờ sáng "Thuê xe chở hắn về."
"Hắn nói cô không đến, hắn về nhà sẽ đem cô làm..." Huống Tử nghĩ tới lời này lại hoảng hốt, vội vàng nói thêm "Đây chính là nguyên văn câu nói của Tam thiếu, tôi chỉ là truyền đạt lại."
Minh Thành Hữu ở trong toilet đem nước lạnh vỗ lên mặt, mặt vùi sâu vào lòng bàn tay. Trong nháy mắt toàn thân giật mình, cái lạnh đã đánh tan hơn một nửa cảm giác say, hắn đi ra hít mạnh một hơi, đốt hết hai điếu thuốc khiến cho toàn thân ấm áp rồi mới trở lại.
Minh Thành Hữu đỡ vách tường đi ra, nhìn thấy một bóng người đang đứng ở ngoài cửa phòng bao bình thường. Minh Thành Hữu nhận ra là Thẩm Ninh, cũng nghe qua Huống Tử đề cập đến là cô ở đây, trong mắt lướt qua hiển thị một vẻ e dè. Bước chân hắn muốn rời đi, Thẩm Ninh như là đang lau mắt, dùng hết sức gọi lại "Thành Hữu."
Minh Thành Hữu dừng bước, bởi vì uống rượu nhiều nên phải dựa vào tường "Thẩm Ninh, em thiếu tiền sao?"
"Anh biết em là vì cái gì."
"Em ở đây cùng bất cứ người đàn ông nào vui vẻ, chẳng lẽ em nghĩ nói em là vì anh?"
Thẩm Ninh im miệng không nói, cô nhiều lần nghĩ tới lời nói của Lý Vận Linh, cô muốn gặp Minh Thành Hữu, muốn thấy trong lòng hắn rốt cuộc mình có bao nhiêu phần? Cô không nghĩ ra biện pháp nào khác "Em cho rằng, ít nhất anh sẽ mở miệng để cho em rời nơi này đi, bạn bè của anh nhiều như vậy, cũng không thể không biết em tại đây làm những việc gì."
"Thẩm Ninh, đó là em tự đắm mình, cùng người khác không liên quan."
Minh Thành Hữu nhìn đồng hồ, Phó Nhiễm có lẽ đang trên đường tới đây, hắn dập tắt thuốc lá vứt sang một bên, Thẩm Ninh thấy hắn lại rời đi, bước nhanh đứng chắn trước mặt Minh Thành Hữu.
Cô chỉ mặc kiện đai đeo, cổ áo rất thấp, bên dưới mặc một cái váy ngắn màu da bó sát người. Trong lòng Minh Thành Hữu thấy phiền chán, phất phất tay "Trở về đi."
"Thành Hữu, em đi theo anh đến bây giờ, không có đòi hỏi anh muốn qua một vật gì. Anh không có đặt vấn đề hôn nhân nhưng giữa chúng ta vẫn tốt đẹp. Chuyện ngày đó nhất định là vị hôn thê của anh cố ý hãm hại em, những lời kia em cũng là quá nóng nảy mới nói. Còn có, lần đó em nhận được tin nhắn... Là em dễ dàng xúc động, nhưng là..."
Minh Thành Hữu lướt qua bên người cô, mặc kệ Phó Nhiễm cố ý cũng tốt, vô tình cũng được, hắn muốn cùng Thẩm Ninh đoạn tuyệt là chuyện của hắn.
"Thành Hữu, chuyện của em chẳng lẽ anh thật sự có thể không quan tâm sao?"
Minh Thành Hữu cảm thấy cảm giác say lại đánh tới, bước chân chậm lại, lờ mờ nghe thấy tiếng Thẩm Ninh khóc lóc kêu gào "Có phải em sống hay ૮ɦếƭ anh cũng sẽ không quan tâm em? Anh đừng đi, em thực sự sẽ vì anh đi ૮ɦếƭ..."
Câu nói kế tiếp Minh Thành Hữu cũng không nghe vào trong tai, hắn chưa bao giờ tin một người thật sự có thể vì một người khác mà trả giá bằng sinh mạng.
Lúc Phó Nhiễm đến gần vừa vặn nghe được tiếng thét của Thẩm Ninh, ánh mắt Thẩm Ninh nhìn thấy cô, nghiến răng đem lời vừa rồi mới nói lặp lại "Tôi dám vì anh ấy ૮ɦếƭ, cô dám không?"
Phó Nhiễm lắc đầu "Tôi không dám."
Một chút đều không đáng giá.
Người muốn dùng cái ૮ɦếƭ để ngăn trở Minh Thành Hữu có lẽ cũng nhiều, cô cũng không muốn góp thêm phần náo nhiệt.
"Cô có thể nói cho tôi biết, hai chuyện kia thật sự không liên quan gì đến cô sao?"
"Tại quán cà phê, là tôi thấy được đối phương có chiếc camera kia, nhưng không nghĩ tới chuyện sẽ lại lớn như vậy."
Thẩm Ninh mắt đỏ lên, âm thanh tới gần hùng hổ doạ người "Chẳng lẽ cô không sợ tôi nói cho Thành Hữu?"
"Hắn tin sao? Nếu hắn tin tưởng lời nói đó cô còn có thể ở đây? Cô muốn biết rằng nếu tôi sớm thừa nhận là có mang cái máy ghi âm có thể sẽ tốt hơn?"
"Tôi đấu không lại cô, thật sự…" Thẩm Ninh chán nản giơ tay lên lau sạch khóe mắt "Tôi cũng biết dây dưa là vô dụng, thôi..."
Cái dạng quyết tâm tuyệt tình bỏ cô kia, cho dù cô có ૮ɦếƭ thật thì phải làm thế nào đây, còn không phải là ૮ɦếƭ vô ích.
"Trở về đi, cô không nên tới nơi này." Phó Nhiễm lấy khăn giấy trong túi xách đưa cho cô, lúc này mới đứng dậy đi về hướng chỗ Minh Thành Hữu.
Thẩm Ninh co người lại ở góc tường òa lên khóc nức nở.
Thình lình một bàn tay vươn tới chỗ cô, trong mắt cô đều là nước mắt, không thấy rõ mặt của đối phương, chỉ nhìn cách ăn mặc đơn thuần thì biết là một người đàn ông, hơn nữa tiếng nói rất êm tai. "Vì người như vậy không đáng, đến đây, uống chén rượu, bảo đảm điều phiền não gì cũng hết
uống đi."
Cô tiếp nhận chén rượu, lý trí hoàn toàn vứt sang một bên, đem cả chén rượu nuốt vào cổ.
Phó Nhiễm đi vào trong phòng, thấy Minh Thành Hữu nằm ở trên ghế sofa, bên cạnh Huống Tử cùng những người khác hiển nhiên cũng uống không ít. Cô ngồi xổm trước ghế sô pha, tay đẩy bả vai người đàn ông
"Minh Thành Hữu."
Hắn không ngủ, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay mệt mỏi nhéo nhéo hướng đầu lông mày, ngay cả tiếng nói đều khẽ khàn khàn. "Em đã đến rồi."
Phó Nhiễm mang Minh Thành Hữu lảo đảo đi ra Mê Tính, cô cố hết sức đem hắn nhét vào ghế lái phụ, nghiêng người qua giúp hắn thắt dây an toàn. Trong nháy mắt, hắn ôm bả vai cô làm bộ muốn hôn, Phó Nhiễm vô thức lùi lại "Đừng cử động, anh biết lái xe cũng không phải là lúc đùa giỡn."
"Anh cứ làm."
"Coi chừng say rượu lại gây họa."
Minh Thành Hữu bật cười "Còn nói người khác miệng chó không mọc được ngà voi, cũng đừng ứng nghiệm lời của em mà sẽ xảy ra tai nạn thật."
Bởi vì đã sắp rạng sáng, trên đuờng nhìn thấy rất ít chiếc xe đi lại, từng bóng cây màu đen lòa xòa phản chiếu trên chiếc xe Audi màu đỏ, như từng đường hiu quạnh kỳ dị.
Ánh mắt Phó Nhiễm ánh xuyên thấu qua kính chiếu hậu, đột nhiên thấy một chiếc xe từ phía sau tiến tới gần "Người phía sau có phải điên rồi hay không, đi nhanh như vậy."
Minh Thành Hữu nghiêng đầu, thấy rõ ràng là chiếc xe màu xanh ngọc có rèm che, trong lòng hắn lộp bộp rơi xuống, mơ hồ thấy bất an kịch liệt "Trông biển số xe hình như là Thẩm Ninh, không biết phát điên vì cái gì, tránh cô ta đi."
Phó Nhiễm mới né tránh, đã thấy chiếc xe có rèm che đó từ phía sau như tia chớp lao tới.
Cô tránh ra không kịp, lốp xe ma sát mặt đường phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, cô không dám phanh xe, sợ xe sẽ lật nghiêng, lúc chân tay luống cuống, hai tay phía sau nắm lấy tay của cô trên vô lăng ổn định tay lái.
Xe màu xanh ngọc có rèm che tại đường xe trong liên tục lộn vòng, Trong nháy mắt, xe đã ᴆụng tới đường rào chắn an toàn hướng vành đai xanh bằng kim loại đúc, kết quả là sẽ lại tồi như gỗ mục bị biến dạng.
Một bên cửa xe biến dạng nghiêm trọng, trên mặt đường nhìn không ra một chút dấu vết phanh xe.
Phó Nhiễm hết hồn đem xe dừng ở bên cạnh đó, trừ đi tiếng tim đập rộn ra đều nghe không thấy những âm thanh khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc