Tương Kế Tựu Kế, Ân Oán Hai Mươi Mấy Năm Trước Bên trong biệt thự to lớn, nhưng ngay cả một người giúp việc cũng không có.
Bình thường, cơ hồ không có ai qua đêm ở đây.
“Chuyện của Lận Thần, cậu làm được chứ?”
Minh Vanh xòe 2 tay ra “Không có biện pháp, chuyện này Thành Hữu cũng không bỏ qua, áp lực phía trên cũng ít, muốn tôi giúp một tay, tôi cũng thật lực bất tòng tâm”
“Cậu cũng không có biện pháp?”
Minh Vanh theo bản năng nhíu mày lại “ Ông có biện pháp thì tôi cũng chẳng cần ra mặt”
Ông Lý nghe vậy, sắc mặt âm u “ Con trai tôi như vậy, đầu tiên là tai nạn xe, hiện tại lại ngồi tù, Lận Thần coi như xong rồi”
Minh Vanh móc điếu thuốc thơm ra hút một hơi, xuyên qua đám khói nhìn thẳng về phía ông Lý “Một lần nữa tôi thông báo cho ông biết, nhắc nhở anh ta không nên có hành động thiếu suy nghĩ, chính vì anh ta làm bậy bạ cho nên mới bị Minh Thành Hữu bắt được, nói cho cùng cũng là do anh ta gieo gió gặt bã
“Minh Vanh, dầu gì nó cũng là anh họ của cậu” Ông Lý không vui nói, ánh mắt trì hoãn, gác chân lên “ À, sao tôi lại có thể quên cậu bây giờ không còn mang họ Lý nữa rồi, cậu họ Minh cơ mà?”
Minh Vanh nghiêng người dứng dậy, gạt điếu thuốc vào gạt tàn “ Nếu như vậy, chúng ta cũng không còn gì để nói nữa”
Nói xong liền đứng dậy.
Ông Lý thấy vậy vội nói “Cậu ngồi xuống đi, ai nói không làm?”
Bên ngoài, David nghe được động tĩnh liền đẩy cửa vào “Ông Lý?”
Ông ta vội vung tay tỏ vẻ không có gì, David mới lui trở về.
Minh Vanh đưa mắt nhìn cánh cửa, rồi sau đó mới ngồi trở lại ghế salon.
Ông Lý hay còn gọi là Lý Bồi Ninh chính là người lớn nhất ở Lý gia.
“Minh Vanh, chuyện của Lận Thần tạm thời cứ như vậy đi, cho dù sau này ra ngoài thì tôi cũng chẳng còn hi vọng gì trên người nó, mấy năm trước thật vất vả mới tìm được cậu, cha mẹ cậu cũng có thể nghỉ ngơi được rồi.
Bàn tay Minh Vanh nắm chặt thành quyền, chống lên trán “ Tôi đã điều tra được chuyện năm đó, trong hồ sơ ghi chép lần đầu tiên, quả thật có ghi thắng xe của ba mẹ tôi có người cố ý phá hu, vào thời điểm xảy ra tai nạn, Minh Vân Phong cũng ở đó, cho nên tôi đoán chuyện này có quan hệ tới Minh gia.
“Nếu nhu đây là một vụ tại nạn xẹ cô đơn giản, tôi cũng sẽ không nghi ngờ Minh gia, theo tình huống lúc đó, chỗ mà ba mẹ cậu ૮ɦếƭ cũng không đúng lắm, bởi vì đầu xe bị đâm cháy nghiêm trọng, dẫn đến viêc bọn họ bị vây ở trong buồng lái, cảnh sát cũng kết luận là họ bị thiêu ૮ɦếƭ”
Minh Vanh nhắm mắt lại, lời này Lý Bồi Ninh đã từng nói qua rồi.
“ Lúc đó tôi với cha cậu đang nói chuyện điện thoại, biết được họ gặp chuyện không may liền chạy tới hiện trường ngay, lúc đó xa xa tôi còn thấy Minh Vân PHong đứng trước xe, trong khi đó toàn bộ chiếc xe đã bốc cháy thật cao, Minh Vân Phong đứng đấy một hồi, sau đó rất tự nhiên mà rời đi. Minh Vanh, tất cả mọi chuyện lúc đó tôi đều chứng kiến rõ ràng!” Mỗi lần Lý Bồi Ninh nghĩ tới chuyện này đều chảy nước mắt.
Minh Vanh cũng không có biểu tình gì, bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại.
“Sauk hi cha mẹ cậu ra đi, tôi định đón cậu về nhà chăm sóc, lúc đó cậu mới sinh chưa đầy một tháng, lúc tôi tới, liền nhận được tin bà ngoại đã qua đời, còn cậu thì đã mất tích. Tôi đã huy động mọi lực lượng, mọi mối quan hệ, cơ hồ lật hết thành phố Nghênh An nhưng vẫn không có tin tức gì về cậu. Nửa năm sau, tin tức ba mẹ cậu “Tử vong ngoài ý muốn” dần chìm vào quên lãng, Minh gia lại tung ra tin tức đang nuôi dưỡng cậu, khi đó Minh gia cũng đã có Minh Thành Hữu. Mọi người đều cho rằng Minh gia thật tốt, tôi lại không nghĩ đứa trẻ mà họ đang nuôi dưỡng là cậu, ông ta muốn mạng của cha mẹ cậu, nhưng lại đem nuôi cậu ở bên người, hơn nữa đối với báo chí bên ngoài, tựa hồ tình cảm ông ta dành cho cậu không kém gì cha ruột”
Đây cũng chính là nguyên nhân mà Lý Bồi Ninh không bao giờ nghĩ ra được Minh Vanh là cháu ruột của mình.
“ Ông không có chúng cớ chứng minh tội ác của Minh Vân Phong, cho nên sau này mới có chuyện tranh giành con”
“Đúng vậy, từ trước tới giờ Minh gia canh phòng nghiêm mật, cũng chỉ có ngày đó, Lý Vận Linh và quản gia từ nhà mẹ đẻ trở lại, thật vất vả mới tách được hai chiếc xe ra, không nghĩ tới bên trong đó có 2 đứa bé, quản gia liều mạng bảo vệ một đứa, sau này mới biết đó chính là con trai của Tiêu quản gia” Lý Bồi Ninh nói liên tục, chuyện của hai mươi năm trước dường như đang hiện ra trước mắt ông.
Minh Vanh cảm thấy câu chuyện này quá mức nặng nề, anh đứng dậy trước mặt Lý Bồi Ninh “ Chuyện sau này tôi sẽ tự an bài, Hào Không của Minh gia có Minh Tranh, Minh Thành Hữu lại có thực lực hung hậu của MR, tôi chỉ có thể lấy làm tiến”
“Tựa như năm đó vậy, không cần tốn nhiều sức lực, mượn tay người khác mà hành động, có hoài nghi thì cũng không đến phiên chúng ta!”
“Ông nói là hủy đi camera theo dõi?”
Lý Bồi Ninh gật đầu “Bởi vì tình hình lúc đó, Minh Tranh bên kia đang nhắm tới rất kỹ, gần đây anh ta qua lại rất thân mật với La Gia Y, không thể để cho bọn họ biết được, nếu thêm một tay La gia vào chúng ta càng khó ra tay. Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu nữa, năm đó nghĩ tất cả biện pháp cũng không thể chia rẽ bọn họ. Hừ, còn tận mắt nhìn cô ta kết hôn, còn tưởng rằng có thể nước chảy thành song”
“Phương diện này tựa hồ không làm được rồi” Minh Vanh ngắt lời Lý Bồi Ninh “ Tôi muốn Thành Hữu sinh lòng nghi ngờ, một khi đem mục tiêu đặt lên trên người tôi, anh ta rất nhanh sẽ có hành động”
“Trước kia cậu ở MR làm một số việc, có bị phát hiện không?”
“Trước mắt thì chưa, khi đi làm rất sạch sẽ” Minh Vanh ngồi lại ghế salon “ Vốn nghĩ có thể lật đổ được MR, hôm nay xem ra, ban đầu Thành Hữu bị bắt có, tiền chuộc mười tỷ có vẻ rất mờ ám”
“Cậu muốn tím chứng cứ bên đó?”
Minh Vách móc thêm một điếu thuốc ra hút.
Hút xong, anh ta đứng dậy dir a ngoài, ông Lý nói vọng lại sau lưng anh ta “Nếu không thì để David đi theo cậu đi”
“Bây giờ không nên dùng, nhiều người hóa ra lại trở thành mục tiêu lớn”
Minh Vanh kéo cửa bước ra ngoài, Lý Bồi Ninh mặc dù tìm được cậu từ mấy năm trước, Minh Vanh nửa tin nửa ngờ, nhưng thủ đoạn lừa gạt người khác, không nghi ngờ cậu ta là người của Lý gia.
Mà còn là một cô nhi nữa.
Minh Thành Hữu lái xe ra ngoài, chạm mặt một người bên ngoài.
Minh Thành Hữu nheo mắt nhìn nam nhân trẻ tuổi kia “Có làm sao không?”
“Anh hãy thử rồi biết”
Minh Thành Hữu vẫy tay với người đàn ông kia “Đến đây, lên xe đi”
Nhà Tiêu quản gia nằm đầu tien trong tiểu khu, Minh Thành Hữu cho xe dừng hẳn rồi mang theo nam nhân kia trực tiếp đi lên.
Minh gia đưa cho bà tiền lương cao gấp 2 lần giá thị trường, cho nên điều kiện trong nhà Tiêu quản gia không tệ, Minh Thành Hữu nhấn chuông, chuông reo không lâu liền có người mở cửa.
“Tam, Tam thiếu”
Nhìn thấy Minh Thành Hữu, thật có chút ngoài ý muốn.
Minh Thành Hữu lướt qua Tiêu quản gia, đi vào bên trong, sau đó xoay người lại nói “Vào đi”
Tiêu quản gia đóng của lại, thấy Minh Thành Hữu mang theo cậu thanh niên đó tới phòng khách, phòng ốc không lớn, chừng 60m2 , nhưng rất sạch sẽ. Tiêu quản gia vội vàng châm trà, Minh Thành Hữu đưa một tay chống cằm.
“Tam thiếu, mời uống trà”
“Tiêu quản gì, gần đây có khỏe không?”
Bà đứng trước bàn trà, có vẻ lúng túng “Tốt vô cùng”
Nghĩ đến chuyện lTiêu quản gia không thể ngẩng đầu lên được.
Minh Thành Hữu cũng không uống trà “Tiêu quản gia, chúng tôi luôn một mực giúp bà hỏi thăm tin tức của con trai? Hiện tại cũng đã tìm được”
“Cái gì?” Vẻ mặt Tiêu quản gia đầy kinh ngạc
Minh Thành Hữu đưa tay chỉ chỉ cậu thanh niên trẻ tuổi bên cạnh “ Tôi đã từng bước từng bước điều tra, sẽ không phải là giả đâu, cậu ấy chính là con trai của bà”
Cậu thanh niên đưa mắt nhìn Tiêu quản gia, bà đưa tay che miệng “Không thể nào, không thể nào”
“Tiêu quản gia, bà hẳn là nên cao hứng chứ?” Minh Thành Hữu nhìn chằm chằm sắc mặt biến đổi liên tục của bà “Tìm được con trai là chuyện tốt a”
“Cậu” Tiêu quản gia có chút khó tin, lắc đầu “Cậu thật sự là Quân Quân sao?”
Nam nhân trẻ tuổi dường như phản ứng rất lạnh nhạt, anh ta đưa mắt nhìn Minh Thành Hữu “Đối với chuyện lúc nhỏ tôi không hề nhớ một chút gì, đừng nói đến ngay cả tên”
“Đúng rồi, thời điểm Quân Quân bị bắt đi, còn rất nhỏ, làm sao mà nhớ được?” Tiêu quản gia nói thầm một câu, cảm thấy có gì đó không đúng, nếu như đây là con trai ruột của ông ta là người này, vậy….
Bà lắc đầu một cái “Tam thiếu, bây giờ ngài tùy tiện tìm một người, tôi thật không biết đây có phải là Quân Quân hay không?”
“Thật đơn giản, không phải còn có xét nghiệm DNA sao? Cái gì cũng có thể làm giả, nhưng máu mủ là không lừa gạt được ai”
Tiêu quản gia ngẩng đầu nhìn vào trong mắt cậu thanh niên trẻ đó, tựa hồ có chút dao động, Minh Thành Hữu cẩn thận quan sát biểu hiện trên mặt bà, không buông tha bất cứ điều gì “ Chuyện lúc là do tôi đang tức giận, mẹ tôi cũng đã nói tôi rồi, chuyện tìm con giumg bà chưa bao giờ buông bỏ, đây là ý của mẹ tôi”
Khóe miệng Tiêu quản gia run rẩy “Cám ơn phu nhân”
“Bà cũng đừng vội cám ơn, chờ xét nghiệm ADN đã, tới đó cảm ơn cũng chưa muộn, huống hồ đây là chuyện Minh gia nợ bà”
Minh Thành Hữu mang theo hai người tới bệnh viện, kết quả cũng không thể có ngay lập tức được, Tiêu quản gia ngồi trên xe có chút mất hồn, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cậu thanh niên “Bây giờ cậu ở cùng với ai? Ở chỗ nào?”
“Nhà tôi ở ngoại ô, mẹ tôi có kể lại rằng hồi trước nhặt được tôi ở công viên”
Tiêu quản gia nhịn không được mà trào lệ, lúc đứa trẻ bị ςướק cách Ly Viên khu không xa, Minh Thành Hữu nhìn qua kính chiếu hậu, quan sát sắc mặt Tiêu quản gia. “Tôi sẽ thúc giục bệnh viện, bà cứ yên tâm, nếu không phải tôi cũng sẽ thông báo với bà đầu tiên, dù sao cũng là quan hệ máu mủ, chỉ là nghe nói xét nghiệm DNA cũng sẽ có giả, giống như trên TV, có những người rắp tâm hãm hại người khác, hiện tại xã hội này muốn làm giả một tờ giấy cũng rất dễ dàng.
Minh Thành Hữu nói xong liền im lặng, Tiêu quản gia muốn gọi điện thoại thông báo cho bên kia biết chuyện, nhưng nghe vậy liền có tính toán khác.
Cầm hóa đơn trong tay, Minh Thành Hữu tự mình mang theo Tiêu quản gia tới bệnh viện.
Tiêu quản gia không chờ đợi được kết quả, ngất xỉu ngã xuống đất, dựa vào vách tường khóc lóc thảm thiết.
Minh Thành Hữu không có hành động gì cả, tất cả như suy nghĩ của anh, một hồi lâu sau, Tiêu quản gia lau sạch nước mắt “Con tôi đang ở đâu, Quân Quân đang ở đâu?”
“”Hai ngày trước là chủ nhật, hôm nay chắc cậu ta đang đi làm” Minh Thành Hữu đưa mắt nhìn tờ giấy trong tay Tiêu quản gia “Kết quả như thế nào
“Cậu ấy là con của tôi” Tiêu quản gia kích động, ôm thật chặt tờ kết quả trong tay.
“Vạy còn khóc cái gì? Thật là chuyện tốt!” Minh Thành Hữu dìu bà đứng dậy “Trước tiên tôi đưa bà về, đợi lát nữa tôi phái người tới đón con bà, cho hai mẹ con gặp mặt nhau”
Tiêu quản gia đi theo anh ra ngoài, chân bà run lên, tờ kết quả nắm thật chặt trong tay, cho đến khi rách thành một cái lỗ.
Minh Thành Hữu lấy xe “ Tôi đưa bà về”
Tiêu quản gia vội vàng khoát tay “Không, không cần đâu, tôi tự bắt xe về được mà”
“Lên đi, dù sao cũng thuận đường”
Tiêu quản gia ngồi ở ghế lái phụ, trong lòng tràn đầy thấp thỏm, một hồi lâu sau mới quyết định mở miệng “Tam thiếu, thật xin lỗi”
“Chuyện gì?”
Tiêu quản gia nặng nề thở ra một hơi “Ngài hoài nghi không sai, thuốc của phu nhân là do tôi đổi”
Minh Thành Hữu lái xe chậm lại, đưa mắt nhìn bà “Bà một mực bên cạnh mẹ tôi, tại sao phải làm như thế?”
Tiêu quản gia nhìn tờ kết quả trong tay “Nói ra có thể ngài không tin” Bà đưa tay gõ đầu mình một cái “Tam thiếu, tôi muốn gặp phu nhân, tôi có mấy lời muốn nói với phu nhân”
Minh Thành Hữu lái xe, mang bà tới Minh gia.
Hứa Dung đang ngồi ở ban công lầu hai, nghe tiếng còi xe, tưởng Minh Vanh trở lại, thò đầu ra nhìn thì thấy Minh Thành Hữu cùng Tiêu quản gia.
Sắc mặt cô ta vui mừng, xem ra bọn họ đã tìm Tiêu quản gia trở về rồi.
Hứa Dung trở về phòng, mở cửa bước xuống lầu.
Ở phòng khách nhìn thấy Tiêu quản gia, Hứa Dung cũng không dám ra vẻ nhiệt tình quá “Tiêu quản gia,, bà đã trở lại”
“Nhị thiếu phu nhân” Đáy mắt bà bình tĩnh, Lý Vận Linh mở cửa phòng ngủ ra “Tiêu quản gia?”
“Phu nhân” Bà ta bước nhanh tới phía trước, nhưng có Hứa Dung ở đây cũng không nói nhiều lời “Chân của phu nhân sao rồi?”
“Còn có thể thế nào, không tốt lên được”
Ánh mắt Tiêu quản gia lộ vẻ áy náy, Hứa Dung thường ngày ở trên lầu, giờ thấy không có việc của mình liền trở về phòng lại.
Minh Thành Hữu đỡ Lý Vận Linh vào nhà.
Tiêu quản gia cũng đi theo.
Lý Vận Linh nhìn Tiêu quản gia một hồi lâu “Thành Hữu, hai người..”
Tiêu quản gia trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lý Vận Linh “Phu nhân, là tôi sai rồi, tôi thật sự xin lỗi ngài”
“Thế nào?”
Minh Thành Hữu đứng trước bàn đọc sách “Tiêu quản gia, bà nên nói lý do vì sao bà lại làm như vậy?”
“ Đều là do tôi bị ma ám, lúc trước có người tìm đến tôi, nói biết nơi ở của con trai tôi, muốn tôi đưa năm vạn, trong lòng tôi gấp gáp, liền đưa cho hắn, hắn nói Nhị thiếu chính là mất tích của tôi, tôi cũng lặng lẽ đi xét nghiệm DNA…”
“Kết quả Minh Vanh chính là con trai bà?”
Tiêu quản gia liên tục gật đầu “Thật sự tôi cũng không thẻ tin được”
Lý Vận Linh nhức đầu, đưa tay lên day trán “Chẳng lẽ, người đưa thuốc cho bà chính là Minh Vanh?”
Nói ra những lời này, Lý Vận Linh giật mình kinh hãi.
Tiêu quản gia lắc đầu “Không phải, Nhị thiếu gia cũng không biết chuyện này, tôi… Sau khi tôi biết Nhị thiếu gia là Quân Quân, tôi cảm thấy bản thân là người mẹ nhưng đối xử không tốt với con, ngày đó thấy Dung Dung bị phu nhân mắng, tôi rất thương tâm, cũng rất đau lòng”
Lý Vận Linh không nói được gì.
Minh Thành Hữu suy nghĩ rồi nói “Đối phương là ai bà có biết không?”
“Không biết” Tiêu quản gia chảy nước mắt, lắc đầu “ Đối phương nói tôi là người thân của Nhị thiếu gia,nên giúp đỡ nó, dặn dò tôi không được nói ra bí mật này, rồi nói tôi tiếp tục ở bên cạnh phu nhân, về sau có việc gì cần làm là có thể làm được”
“Bà dám âm mưu hãm hại tôi” Lý Vận Linh không kiềm được tức giận “Tiêu quản gia, ngoài sự việc kia, Minh gia chúng tôi có làm gì có lỗi với bà không?”
Tiêu quản gia xấu hổ “Phu nhân, thật xin lỗi”
Minh Thành Hữu đưa tay lên vaiLys Vận Linh “Quan hệ của bà và Minh Vanh, anh ta có biết không?”
Tiêu quản gia lắc đầu một cái “Tôi không dám nói với Nhị thiếu gia”
Lý Vận Linh đưa tay đặt lên chân mình “Bà đã đi theo tôi hơn 30 năm rồi, tôi không hề đề phong bà bất cứ thứ gì, vậy mà bà lại ra tay với tôi độc ác như thế. Tiêu quản gia, tôi đà coi bà như người thân trong gia đình, cái gì cũng nói hết với bà, thế nhưng..”
Tiêu quản gia cúi thấp đầu, không động đậy.
Minh Thành Hữu thuận tiện làm rõ suy nghĩ của mình, Tiêu quản gia đã đưa ngọc bội cho Hứa Dung, bình thường bà đối xử với Hứa Dung cũng rất tốt, nói cho cùng chính là vì mối quan hệ này đây.
“Bà thật là hồ đồ” Lý Vận Linh đưa tay chỉ Tiêu quản gia “Tại sao lại có thể có chuyện trùng hợp như vậy, đứa trẻ Vân Phong ôm đâu chắc là con của bà? Ông ấy cũng đã nói sẽ tìm rõ chân tướng của đứa trẻ này, vậy mà bà lại nói…”
Minh Thành Hữu khom lưng nâng Tiêu quản gia lên.
“Phu nhân, tôi luôn muốn tìm con trai Quân Quân của tôi về, tôi làm sao có thể suy nghĩ được nhiều như thế?”
Minh Thành Hữu đưa mắt nhìn Tiêu quản giả, trong mắt ẩn chứa sự phức tạp.
Cho đến khi Tiêu quản gia rời đi, Minh Thành Hữu mới lên tiếng “Mẹ, chuyện này tốt nhất mẹ cũng đừng nói ra bên ngoài”
“Không phải đã tìm được Quân Quân rồi sao? Mẹ phải hỏi rõ ràng chuyện này với Minh Vanh, đến tột cùng nó biết chân tướng chuyện này được bao nhiêu rồi”
Minh Thành Hữu nhíu mày “ Làm gì có chuyện trùng hợp như thế? Là con tìm người cố ý tới diễn kịch trước mặt chúng ta, thật không nghĩ tới Tiêu quản gia lại cất giấu bí mật kỹ như thế”
Lý Vận Linh giật mình “Không tìm được?’’
“Cũng đã hai mấy năm trôi qua, thời gian càng lâu càng khó tìmLý Vận Linh nghe vậy, gương mặt càng lúc càng khó coi “Nói cách khác, Minh Vanh có thể là Quân Quân?”
“Không ngoại trừ khả năng này, nhưng mà mẹ ..” Minh Thành Hữu ngẩng đầu nhìn Lý Vận Linh “Mẹ cảm thấy có thể như thế sao?”
Lý Vận Linh dời mắt dang hướng khác “ Sẽ không, chắc chắn sẽ không”
Lúc Minh Vanh về đến nhà, Minh Thành Hữu đang ngôi trên sô pha trong phòng khách xem tivi.
Hai anh em nhìn thẳng vào mắt nhau
“Thành Hữu, em về lúc nào thế?”
“Về trước bữa tối”
Minh Vanh cười cười đi vào nhà “Không trở về phòng sưởi ấm giường cho bà xã đi?”
“ Ngày nào cũng thế thì thường quá, lâu lâu thay đổi mới thú vị” Minh Thành Hữu quay đầu về phía tivi.
Minh Vanh bước lên lầu, Minh Thành Hữu đưa mắt nhìn theo bóng dáng Minh Vanh biến mất tại cầu thang. Hứa Dung nghe tiếng bước chân, mở cửa ra nhìn thấy Minh Vanh, cô ta đưa tay kéo anh vào phòng “Mới vừa rồi em nhìn thấy Tiêu quản gia”
“Tiêu quản gia?” Giọng nói Minh Vanh chợt thấp xuống.
“Vâng, trở về với Thành Hữu, nhìn thấy sắc mặt bà ấy quái dị, sau đó đi vào phòng mẹ thật lâu mới ra, em nghĩ bà ta trở lại làm việc, nhưng nhìn kỹ thì thấy không giống lắm” Hứa Dung nói hết tất cả mọi thứ cô nhìn thấy được kể cho Minh Vanh nghe.
Minh Vanh đưa tay nắm bả vai cô, kéo lên phía trước, Tiêu quản gia cho rằng anh không biết, nhưng thật ra anh lại là người biết rõ nhất so với
Bọn họ nắm được điểm yếu của Tiêu quản gia, nhưng nước cờ này, chưa kịp triển khai hành động thì đã bị dá ra khỏi bàn cờ.
“Minh Vanh”
Hứa Dung lên tiếng gọi.
Anh chợt hoàn hồn lại “Có thẻ là Tiêu quản gia trở lại xem chân mẹ như thế nào, em đừng lo lắng”
Hứa Dung ôm lấy thắt lưng của Minh Vanh “ Hiện tại em giống như con chim sợ cành cong, chỉ cần một chút gió thổi tới cũng cảm thấy sợ hãi”
Minh Thành Hữu ở nhà ăn cơm tối, không khí trên bàn ăn coi như hòa bình, Minh Thành Hữu thỉnh thoảng còn nói đùa cùng Lý Vận Linh.
“Mẹ, nghe nói hôm nay Tiêu quản gia tới đây?” Minh Vanh lặng lẽ hỏi.
“Ừ” Lý Vận Linh cũng nhẹ giọng trả lời.
Minh Thành Hữu lại tiếp lời mẹ “Tiêu quản gia tìm được con trai của bà rồi, bà ấy cố tới đây để thông báo cho mẹ biết”
Hứa Dung có chút không rõ ràng.
Động tác cầm đũa của Minh Vanh chợt cứng lại, khóe miệng ẩn chứa ý cười “Vậy sao, thật là chuyện tốt nha”
“Ừ, vốn cho rằng cả đời này sẽ không tìm được”
Lý Vận Linh liếc mắt nhìn Minh Thành Hữu, bà cũng không chen miệng vào.
Minh Vanh nhướn mắt lên, bốn con mắt chạm vào nhau, ý tứ trong lời nói của Thành Hữu, Minh Vanh tựa hồ cũng nhìn ra đôi chút, Minh Thành Hữu sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời này, có một việc, đến lúc sự thật sáng tỏ mới biết được.
Minh Thành Hữu ăn tối xong mới về nhà.
Dừng xe bên ngoài, ngẩng đầu nhìn lầu hai, đèn sáng rực rỡ.
Nghĩ tới vợ yêu và con trai bước chân cảm thấy vui sướng, Minh Thành Hữu nhanh chóng bước lên lầu, cẩn thận đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Phó Nhiễm đang ngồi trước bàn đọc sách, sau khi anh tiến vào liền đặt tay lên vai cô “Hãn Hãn đâu?”
“Bảo mẫu mang đi tắm rồi”
“Sao lại để cho nữ nhân khách nhìn thấy con trai Tʀầռ tʀʊồռɢ, cẩn thận tương lai con dâu tìm em tính sổ cho coi”
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên “Thời điểm anh còn nhỏ chẳng lẽ không cho người khác nhìn thấy?”
Minh Thành Hữu ngồi xuống cạnh cô, ôm cô đặt lên đùi “ Anh không nhớ rõ, hay giờ em tắm cho anh để em ngắm nhìn?”
“Xí, của anh không phải hiếm, em nhìn đủ rồi” Phó Nhiễm đi ra chỗ khác, mở máy tính ra xem.
Minh Thành Hữu đưa tay ôm lấy mặt cô “ Nhìn đi, nhìn nhiều sẽ thấy của anh rất hiếm”
“Đừng lộn xộn” Phó Nhiễm đẩy tay anh ra “Mới vừa rồi em phát hiện ra một vài số liệu không bình thường, anh mau xem giúp em”
Minh Thành Hữu hướng theo ánh mắt cô về phía màn hình “Cái gì không bình thường?”
“Không nhìn ra sao?” Phó Nhiễm đưa tay chỉ “Những thứ này mặc dù được làm rất tốt, nhưng vẫn có sơ hở, trước kia sao em không nhìn ra nhỉ?”
Minh Thành Hữu đưa tay ôm thắt lưng cô “Ngủ đi, anh buồn ngủ rồi”
“Phải tìm hiểu rõ ràng chư” Phó Nhiễm cau mày thở dài, nghiêng đầu nhìn Minh Thành Hữu “ Mấu chốt sổ sách anh cung không biết rõ, lung tung quá”
Minh Thành Hữu đưa tay ra, gập máy tính của cô lại.
Thuận thé anh ôm cô tới giường.
“Em còn chưa có phân tích xong đâu!”
“Bà xã, cuộc sống đơn điệu quá có phải đã quên mất nhiệm vụ hay không? Chớ có đem công việc về nhà!” Anh tỏ vẻ trừng phạt, ôm cô quăng lên giường, đưa tay gỡ kính của cô xuống, một đôi mắt to tròn trong suốt liền hiện ra trước mắt.
“Thành Hữu, đến tột cùng có bao nhiêu chuyện mà chúng ta không biết đây?”
Anh đưa tay che miệng cô lại, anh cũng cảm thấy mệt mỏi, không muốn tiếp tục vấn đề này, Phó Nhiễm cảm thấy dường như anh đang lẩn tránh, cô đưa tay ôm lấy thắt lưng anh.
Anh hôn lên môi cô, sau đó vùi mặt vào cổ cô, không nhúc nhích.
“Thành Hữu” Phó Nhiễm ôm lấy thắt lưng anh càng chặt.
Anh đáp nhẹ lại, hơi thở phả lên cổ cô.
Cô cũng không biết nói gì, chỉ có thể trầm mặc.
Minh Thành Hữu đưa tay ϲởí áօ quần cho cô, cô vừa mới tắm qua, cúc áo từng cái bị gỡ ra, anh trượt tay vào, khẽ vuốt ve làn da trắng mịn của cô, sau đó anh đứng dậy cởi hết quần áo của chính mình, sau đó hai người Tʀầռ tʀʊồռɢ ôm nhau.
Trên người cô rất ấm, mang đến cho anh sự ấm áp cùng an ủi.
Minh Thành Hữu rời môi cô, di chuyển tới vành tai “Ngày mai có thể bắt đầu , có thẻ có rất nhiều chuyện không đúng lắm, anh rất khó mà tưởng tượng ra, khi anh em không còn là anh em, mẹ con không còn là mẹ con nữa, sớm chiều sống chung với nhau hơn hai mươi mấy năm trời, đến tột cùng coi nhau là cái gì?’’
Chóp mũi cô đau xót.
Sự bi thương trong lời nói của anh cô nghe rất rõ ràng.