Kế hoạch. - Ơ..............!
Hắn sững người nhìn kẻ đối diện. Ha ha. Đúng lúc thiếu gia ta đang muốn tìm người trút giận thì xuất hiên. Hay lắm!
- Trùng hợp quá ha!
- Ơ! Tên...khùng...- Muni ngạc nhiên, menu trên tay bị rớt xuống người bắt đầu hơi run rẩy.
- Nói ai khùng đấy nhóc!
Hắn cố nén cơn giận vào trong, nói như muốn phi dao vào người đối diện. Đúng thật là phiên bản của sao chổi, chả câu nào nghe đưựoc hết cả.
- Gì mà nhóc chứ! Chị đây có thể làm bà nội tiểu tử đấy!
Cô chống nạnh nhìn hắn thách thức, gương mặt dễ thương giờ trở nên ương ngạnh, đôi mắt đen tinh anh chống trả đôi mắt đầy sát khí của hắn. Cuộc đấu mắt diễn ra rất kịch liệt mãi đến khi hắn buông một câu như một con dao phi vào tim của cô.
- Khách hàng là Thượng Đế!
Cô hít một hơi thật sâu, lấy lại nụ cười ban nãy niềm nở đưa menu cho hắn:
- Quý khách dùng gì ạ?
Hắn lấy menu, lướt một lượt rồi nói:
- Cho tôi ly cafe.
- Dạ! Qúy khách chờ 10 chút ạ- Muni lườm hắn rồi đi vào trong. Trên môi nở một nụ cười đắc thắng.\'\'Chờ đấy! Rồi thì anh cũng sẽ thuộc về em thôi!\'\'
- 10 chút hả mày?- Bun liếc hắn đang nổ xì khói ở tai, cười tủm.
Nó thì ngồi trầm ngâm nãy giờ. Không biết hắn bỏ gì vào thức ăn mà nó cảm thấy rất khó chịu, lồng ngực như bị thắt lại, tim vì thế cũng khó thở hơn. Chả hiểu là làm sao nữa. Mãi đến khi Sunny kéo tay nó thì thầm thì mới thoải mái hơn một chút:
- Này! Mày để chồng mày bồ bịch ngay trước mặt vậy hả?
- Chồng cái đầu mày ý! Lo cho ông xã mày đi. Có ngày bị đá tung răng thì lúc đó mới vào thư viện đọc sách ý!
- Mày....! Đi chết đi!
Sunny hất tay ra, nhỏ là có lòng tốt muốn giữ chồng cho nó mà bị đá xoáy như vậy có đau không chứ? Rồi đấy bị cướp rồi thì mặc xác nhá! Lúc đó đến cầu xin nhỏ thì nhỏ cũng bó tay thôi. Hà hà...!
- Miệng em cười đến rớt nước rãi rồi kìa!- Jun nhìn nhỏ, khẽ lắc đầu cười. Không hiểu từ khi nào anh rất khoái chọc nhỏ, nhỏ càng dỗi càng khiến anh muốn chọc. Chắc lây bệnh của tên em trai.
- Anh...!- Sunny ngượng đỏ cả mặt- Ứ chơi với anh nữa đâu!
- Mày nói câu này bao nhiêu lần rồi?- Sa cô nương phì cười, trong một buổi tối mà nhỏ nghe Sunny nghỉ chơi với Jun hàng tỷ lần rồi lại làm hòa với vân tốc ánh sáng. Cặp đôi này mà lấy nhau chắc chơi ú tim cùng con cái luôn quá.
- Này! Mày có phải bạn tao không đó?
- Nếu không thì tốt!
- Biến hết đi!
- Mời quý khách dùng!- Muni bê vài ly kem và một ly cafe đắng ra để trưứoc mặt mỗi người. Còn thân ái tằng hắn ánh mắt âu yêm nữa chứ. Cô cũng khẽ để ý nó, môi cười như không.
- Sao cafe lại không có đường?- Hắn nhấm một ngụm rồi lên tiếng chê- Đổi lại cho tôi!
- Nhưng quý khách có nói đâu?- Muni cãi cố.
- Thế anh bảo nhóc phi đầu vào tường nhóc cũng phi luôn hả?- Hắn đáp trả, anh không thôgn minh nhưng chỉ là vấn đề học thôi cưng nhé. Chứ cãi cùn thì anh có cả kho tàng.
- Tôi...sẽ đổi là được chứ gì?
Cô lại đi vô cho 2 thìa đường rồi bê ra. Nhưng hắn đã đâu có tha, lúc chê nhạt lúc chê ngọt cuối cùng thì nói là pha lại. Thật là ức hiếp ngưừoi quá đáng mà. Nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi chứ bên trong ai biết Muni nghĩ gì chỉ thấy thỉnh thoảng cô liếc nó rồi khẽ cười không để ai biết. Mãi đến lúc quán gần đóng cửa hắn mới tha cho cô, rút ví trả tiền rồi cướp xe Bun phóng đến bar hại cậu phải bắt taxi đến đó, khuông mặt mỹ nam giờ như một con........đười ươi. Do cậu đến đón Sa nên nhỏ phải đi cùng cậu. Khuôn mặt có phần hơi ửng ửng. Lâu dần cũng có chút cảm giác chưa xác định, hơi xao xuyến nhưng bị nhỏ gạt phăng đi ngay. Mắt lại dán vào màn hình điện thoại lẩm nhẩm kết quả bài tập.
- Phù! Cảm ơn anh!
Muni tháo chiếc áo ngoài ra, phục vụ hắn cả buổi tối mà mệt phờ cả người. Nhưng cứ nghĩ đến khuôn mặt của nó lúc đó cô lại cười vui vẻ. Ai nhìn cũng biết là nó ghen nhưng có lẽ ai đó đâu có biết.
- Anh phải cảm ơn em mới đúng!Nhờ em mà quán đông khách lên rất nhiều!Nếu em làm ở đây anh sẽ lấy lương gấp đôi!
Anh chủ quán niềm nở đưa ly cocktail về phía cô. Tự nhiên nhân viên nghỉ ốm lại có một người đẹp đến làm không công thì còn gì bằng. Nếu sau này đều thế thì quán chả lo ế khách nữa.
- Thôi anh ạ! Em đi đây!
Cô đi ra khỏi quán, đôi mắt đen ánh lên những tia thâm độc. \'\'Nhà tôi đã thua nhà cô nhưng tôi thì không chịu thua cô đâu! Dương Băng Băng!\'\'
Đang ngồi dau xe hắn mà nó bỗng thấy rùng mình. Không biết ai lại nói xấu gì nó đây. Thật là xinh đẹp cũng khổ lắm chứ bộ.
- Sao thế?- Hắn thấy bống nhiên nso run run thì hỏi.Mùa thu về đêm rất lạnh nên chắc nó bị gặp gió.
Kíttttttttttttttttttttttttttttttttttttt
Hắn phanh gấp khiến nó không kịp chuẩn bị ngã nhào vào ôm hắn. Giây phút đó 2 trái tim như ngừng đập, 2 con người bất động. Đôi bàn tay bé nhỏ của nó cảm nhận được từng nhịp tim của hắn, rất nhanh.Mấy giây sau nó lấp tức lùi ra xa, đưa tay xoa xoa 2 má nóng ran.
- Sao...sao tự nhiên...lại dừng lại?- Nó ngượng ngùng hỏi hắn.
Hắn đưa tay cởi chiếc áo ngoài ra khoác cho nó cùng nụ cười dịu dàng:
- Đêm lạnh lắm! Mặc vào cho ấm!
Nó ngây ngẩn vài phút. Nếu là một tên con trai mà thế này nó đã cho bay sang Châu Phi rồi nhưng sao lại thấy ấm áp kì lạ.
- Trời lạnh nên đầu anh đông cứng rồi đúng không?
Đấy! Hẳn hoi được một tý là sao chổi lại hiện nguyên hình ngay mà. Hắn lườm nguýt một cái rồi rú ga phóng đến Kiss The First. Lâu lắm đã không đến đây rồi nhớ quá mấy em chân dài quá đi.
- Ôi! Anh Shin! Nhớ anh quá à- Hắn vừa bước vào lũ con gái đã bâu lấy như mèo thấy mỡ khiến nó bị đẩy ra lảo đảo mất đà và.............
\'\'..................\'\'
\'\'...................\'\'
Nó vội vàng đẩy người đó ra. Chả là nó vừa mới trượt chân thì theo phản xạ quay người lại để chống tay thì lại va vào một người và đôi môi nó vô tình lướt qua má một tên con trai. Cả 2 đứng sững ra nhìn nhau. Nhỏ Sunny từ xa thấy vậy liền lắc đầu ngán ngẩm:
- Híc!Anh kia đẹp trai vậy mà tới số rôi!
- Em nói gì đấy- Jun lườm nhỏ, có anh ở đây mà cứ coi như không khí vậy vẫn vô tư bắt sóng zai đẹp thật không thể tha thứ được.
Đúng như nhỏ Sunny đoán tên kia đã bị ăn một cú đấm ngã lộn nhào ra đất. Nhưng điều quan trọng là nó chưa hề làm gì cả.
[ Đừng làm trái tim em dao động
Em sợ lắm
Em sợ nó thuộc về anh mất
Em sợ sẽ bị bỏ rơi như bao mối tình đầu không trọn vẹn khác
Hãy cho em thấy tình yêu của anh...............]
Nó hơi giật mình, lùi về phía sau vài bước. Bây giờ trông hắn như một con hổ bị chọc giận đang vật kẻ thù. Đôi mắt rực lửa, giơ chân liên tiếp cho cái tên kia túi bụi. Hắn ta cũng chẳng chịu thua bật dậy đáp trả nhưng không thể nào thắng nổi cơn giận dữ của hắn. Hắn chả hiểu nổi mình nữa, chỉ biết hắn thấy đôi môi mà hắn đã cướp nụ hôn đầu lướt qua má tên này nên cứ lao vào mà đấm chả biết trời đất là gì. Còn tên kia cũng phản kháng rất quyết liệt mãi tới khi nó đứng ra ngăn cản thì 2 con hổ đói này mới dừng lại.
- Mấy người khùng à?
Nó hét toáng lên nhưng phần trách về tên kai nhiều hơn, nó phải thiên vị cho hắn chứ, lí do thì không biết. Nhưng thấy có ngưừoi đánh hắn nó thực sự chỉ muốn chôn sống cía tên kia.
- Sao lại ngăn cản tôi! Tránh ra đi!
Hắn vẫn còn chưa nguôi giận, thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương ghê gớm. Trái tim như đang thắt lại và không thể thở được khi nhìn thấy cảnh đó.
- Tên khùng này! Anh bị ấm đầu hả?Tôi làm gì anh chứ?
Một giọng nói nam trầm vang lên, tuy có hơi ngọng nhưng vẫn nghe rõ. Nạn nhân của hắn lên tiếng anh thật sự chẳng hiểu nổi, chỉ là vô tình lướt nhẹ mà bị đánh dã man như vậy. Chỉ là tai nạn mà hắn làm như anh cướp người yêu hắn không bằng.
- Nói ai khùng hả?
Bây giờ không chỉ hắn mà cả nó cũng hừng hừng khí thế chiến đấu . Dám nói hán khùng hả lần này thật không thể tha thứ!
- Thôi nào bọn mày! Định phá quán tao hả?- Bun ra can 2 bên lại, quán cậu còn phải làm ăn chứ cứ thế này khách sợ mà đóng cửa mất thôi. Jun cũng đi đến giảng hòa rồi đưa hắn về ghế víp băng bó vết thương. Nói là vết thương cũng không phải chỉ là 2 vết bầm tím ở mặt mà thôi, dán băng keo lại là được. Tên kia thảm hại hơn hắn nhiều, mặt bị đấm túi bụi còn tay cũng có vaì vết trầy xước. Nhưng hắn vẫn không thể để yên được định bảo Bun tìm tên đó thì nó đã lên tiếng trước, ai nghe còn tưởng nso bị đánh nữa chứ:
- Tìm thằng đó cho em!- Nó hùng hổ nói, rồi thấy mọi người đều dồn về phía mình thì bào chữa- Dám động vào người bổn cô nương thật là to gan quá! Không tha được!
- Động vào bổn cô nương hay chồng bổn cô nương?- Sunny nhìn nó bằng đôi mắt gian tà, miệng không giấu nụ cười nham hiểm.
- Mày nói gì đó?
Nó phóng những phi tiêu về phía nhỏ, chỉ cần hé nửa lời là có thể được ngủ mãi mãi luôn.
- Tao bảo là thằng đó giống người Tây quá!- Nhỏ bào chữa, mặt hơi biến sắc. Hic vựo chồng nó đang muốn giết người mình tránh xa là hơn.
- Tao nhất định sẽ tìm cho mày!- Bun khẳng định, đụng đến bạn cậu cũng không thể tha được.
- Tìm được giết luôn cho tao/em- Nó với hắn đồng thanh.
Sau câu nói đó không khí trở nên rất ám muội nha. 2 đứa đang ngượng ngùng không biết nói gì còn lũ kia thì cố gắng nhịn cười đến đỏ cả mặt. Chúng nó hợp nhau quá còn gì. Nói vậy thôi chứ nó với hắn cũng không ác tới mức đó đâu cùng lằm là nằm viện vài tháng thôi, toàn những thanh thiếu niên hiền lành mà!
~*~*~*~*~*~
Tách
Căn phòng sáng bừng nên, những vết thương ở mặt và tay lại đau nhức. Anh cúi xuống lấy hộp cứu thương để sát trùng. Đúng là số đen mà, mình chả làm gì mà tự nhiên bị ăn bao nhiêu là phát đấm. Cái tên đó lại rất nhiều, chẳng qua lâu lâu không khởi động nên vậy thôi chứ nếu không thằng đó chết chắc. Bực mình thiệt.
- Ách...!
Không ngờ xót đến vậy. Mồi nhục này không trả mình đâu còn là Ken nữa đâu. Con nhỏ đó chắc chắn sẽ đổ dưới tay mình rồi sẽ đá một cách không thương tiếc.Còn thàng cha đó thì kêu đàn em đi dàn xếp, nếu mình ả mặt thì bao nhiêu năm thương hiệu học sinh ưu tú coi như toi à? Mình đâu có ngu. Lũ các người, chờ đó!
- Anh! Anh về rồi à?- Em gái anh vào phòng thấy người anh đầy vết thương thì hoảng hốt- Ôi! Anh sao thế? Sao lại bị đánh nhiều như vậy?
- Em đừng hỏi nữa, mà em có quen con nhỏ nào mắt tím nhạt, trông cũng xinh không? Còn một tên cũng bảnh trai, tóc vàng nâu không? Chắc 2 đứa nó tầm tuổi anh em mình.
- Dạ...?- Nhỏ em gái tần ngần, liệu có trùng hợp như vậy không?- Thôi để em băng bó cho anh trước đã không kẻo nhiễm trùng.
Trong lòng cô đang toan tính nhiều điều. Nếu có thể lợi dụng được anh thì càng tốt, dù gì cũng là anh cùng cha khác mẹ mà có sao đâu.Nếu làm thế đánh bại được nó thì cô sẵn sàng làm, chỉ cần đạt được mục đích thì điều gì cô cũng có thể làm được.
~*~*~*~*~*~
Gió đêm se lanh lùa vào mái tóc xoăn lọn, tà váy trắng cứ bay phấp thới trên ban công. Nó như một thiên thần đang ngắm nhìn bầu trời đêm, đôi mắt tím nhạt trở nên đục hơn. Nó thật sự chả hiểu nổi mình hôm nay nữa. Rất nhiều cảm xúc lạ cứ nhen nhói trong tim nó, lúc thì rộn ràng lúc nghẹt thở. Ruốc cuộc cái bệnh nan y nào mà nặng vậy?
- Chưa ngủ à?
Hắn mở cửa phòng nó bước vào. Định lịch sự gõ cửa mà gõ đau cả tay chả thấy tin hiệu liền xông vào luôn thấy nó đứng ở ban công thì đi đến dựa vào lan can hóng gió, nhưng bây giờ toàn gió buốt người. Vậy mà sao 2 người họ vẫn thấy nóng nực lắm, mặt đã ấm ấm tự bao giờ rùi.
- Hôm nay anh làm sao thế?
- Hả? Làm sao đâu!
Hắn gượng cười, hắn cũng chả biết nữa. Tự nhiên thấy bực không chịu được lúc đó nó mà không can thì hắn đã cho một mang ngưừoi về Tây Thiên rồi.
- Đánh như điên mà còn kêu không sao?
Nó chu môi nhìn hắn, nói dỗi cũng nên tìm một lí do hợp lí đi. Nhìn cái mặt lúc đó ma còn sợ chạy mất dép nữa là.
- Không ăn nói hẳn hoi được à?
Hắn cau mày, nói chuyện với nó chỉ tổ nóng máu thôi định tám tý cho buồn ngủ mà lại thế này thôi về nằm giường còn sướng hơn.
- Ơ! Sao băng kìa! Ước đi!- Nó chỉ tay lên bầu trời rồi cầu nguyện. Hắn cũng làm theo.
Ngôi sao lóe sáng như mang điều ước của hắn với nó thành hiện thực.
- Anh ước gì?- Nó tò mò hỏi hắn.
- Anh ước...- Hắn nhìn xa xăm- Sau này anh sẽ lấy được em! Jen à!
Nó sững người. Trái tim nó thổn thức. Hắn...hắn vừa nói gì?
Hắn.....hắn vừa nói cái gì?
Nó không dám tin vào tay mình nữa, lại càng không thể tin vào cảm xúc trong mình. Lúc hắn diễn kịch cũng thế nhưng nó chỉ thấy mắc cười nhưng giờ thì không hiểu sao lại thấy hạnh phúc, rung động hay một cảm giác gì đại loại thế. Con tim nó cứ đập nhanh đến không thở được.
- Tại tôi ước hôm nay là Cá Tháng Tư mà! Ha ha ha ha- Hắn cười chọc nó.
- Anh..!- Nó tức giận leo lên cổ hắn mà Ϧóþ không thương tiếc. Dám giỡn với nó hả? Lại còn giỡn cái chuyện quan trọng nữa chứ, bực mình ghê.
- Nè! Nè!Tôi...đang...bị thương...đó...nhá..- Hắn có nói trong khi bị thiếu Ôxi trầm trọng.Đúng là không nên giỡm với con nhỏ sao chổi mà. Nhưng lúc đó hắn không tự chủ được nên mới vậy. Chắc bị suy nhược do hcọ hành nhiều quá mà. Phải đi kê thuốc mới được không thế này chắc thành cái bao tải mất.
Trên bầu trời những ngôi sao lấp lánh như cùng nóvứoi hắn \'\'chơi đùa\'\'. Hai kẻ ngốc không biết trái tim nói gì nữa, chắc còn nhiều trò cười đang chờ đón họ.
Trời đã sáng, ánh nắng tinh nghịch xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào mặt nó. Cố gắng gượng dậy, làm vệ sinh xong nó mắt nhắm mắt mở đi xuống nhà. Đi đến cầu thang gặp ngay cái tên 乃út chì thối tha nó ngó lơ \'\'kiệt tác\'\' của mình tối qua bước xuống. Hắn thấy nó thì núi lửa bị dỗi nước hôm nay chẳng mấy chốc lại bừng bừng lên. Đêm qua tại nó mà hắn chẳng ngủ được tẹo nào cả, quân tử như hắn đâu chịu để yên.
- Này! \'\'Mẹ vợ\'\' bảo là trưa hôm nay đi ăn cơm gia đình tạo cơ hội cho 2 bên làm quen!
- Làm quen? Nhẵn cái mặt của nhau rồi còn gì nữa mà làm với chả quen- Nó chu môi, đúng là người già lẩm cẩm, đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán mà còn noí là làm quen, ôi mẹ ơi là mẹ, mẹ có bị ẩm ở đâu không vậy?
-Cái này phải hỏi mẹ nhóc chứ ! Mà mẹ nhóc cũng dặn là kêu nhóc đi học về thì nên chú ý ai ở trong nhà nhé!- Hắn cười nham hiểm rồi lướt qua nó. Sao trêu nhỏ sao chổi này hắn vui không tả nổi dù trêu xong sẽ nhận lại gấp đôi có khi gấp 3 nhưng vẫn muốn trêu, có lẽ thành thói quen rồi.
Nó đứng sừng sững như cây xương rồng cắm lều trên sa mạc, hắn lại nói trúng tim đen của nó rồi. Tên khốn, thế mà tim mình còn đập mạnh khi gặp hắn chứ, trời ơi chắc cái bệnh nan y này HIV gọi bằng cụ quá.
- Nhớ nhé nhóc! 12h, nhà hàng Lục Minh nhé!- Hắn gõ đầu nó ròi chuồn lẹ, chỉ cái tội dám gọi nó là nhóc đã đủ bị xử tử rồi lại còn dám cốc đầu nó thì xuống địa ngục vẫn bị nó báo thù mất. Mà ngu gì để bị ám sát tốt nhất là chạy.
Nó vẫn cứ đơ đơ ra một lúc, sau khi hiểu ra vấn đề thí vắt chân lên cổ mà chạy, vừa chạy vừa hét tên hắn\'\'trìu mến\'\':
- Tên 乃út chì khốn khi*p kia! Đứng lại cho tôi nhanh lên!
Thế là 2 đứa cứ anh chạy em rượt đến cổng trường thì thở không ra hơi, ngồi lại ở quán cafe gần đó hít lấy hít để không khí. Chẳng mấy chốc họ trở thành tâm điểm của mọi ngưừoi, chẳng nhẽ lời đồn họ hôn nhau, yêu nhau là thật? Ôi! 2012 là năm tận thế thật sao?
- Phù..phù..! Không ngờ chúng ta chạy đến trường được cơ đấy!- Hắn thỏ phì phò, lau mồ hôi trên trán cười cười nhìn nó cũng chả khá hơn.
- Ờ...mà....- Nó ổn định được nhịp thở, nhấm một ngụm sinh tố đưa mắt nhìn hắn.
- Hửh?
- Dám gọi tui là nhóc hả? Dám gõ đầu tui nữa nhá!- Nó nện cho hắn đến thân tàn ma dại rồi mới thong thả bước vào trường, gương mặt chả tỏ ra có gì là tội lỗi cả. Cả đám hcọ sinh đang ở trong đó dứa nào đứa nấy cũng tạ ơn trời, họ không yêu nhau. Yêu nhau mà cứ như chó với mèo ý hả, may quá vẫn được sống rồi!
Chuông reo vào lớp cả đám tức tốc lao vào trường trong quán chỉ còn hắn một mình ôm thương tật. Nó có còn là con gái không vậy? Chắc kiếp trước nó là một lực sĩ đô vật rồi, chắc chắn luôn.
- Con nhỏ kia! Đứng lại! Mày mà chạy là ૮ɦếƭ với tao!
Một nhóm nữ đang đuổi đánh một đứa con gái, cô ta liền rẽ vào quán rồi xông phi ngay núp sau lưng hắn.
- Nó đâu rồi? Chia nhau ra tìm nó cho tao!
Bọn nó mỗi đứa một nơi lùng soát nhưng thấy hắn nên không dmá tiến gần, chạy ra đường tim kiếm. Lúc này hắn mới xác định được cái bóng vụt qua mặt mình rồi núp sau lưng là người chứ không phải ma. Lấp tức hắn quay đầu thì 4 đôi mắt mở căng hết cỡ ra nhìn nhau.
- Là nhóc/ anh?
Hắn ngẩn ngơ ra, trái đất này bé thiệt, mà hình như cô ta mặc đồng phục trường mình thì phải, hôhô lại có người làm bao cát rồi.
- Nhóc cái đầu anh ý!- Cô thoát ra khỏi lưng hắn, ngồi sang ghế đối diện thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán.
- Ăp ςướק nhà người ta hay sao mà lại bị đuổi ghê gớm vậy?- Hắn chọc cô, nhìn dáng vẻ này rất giống Jẻn lúc nãy nha!( còn lâu đi tên kia)
- Gì chứ tôi..- Muni định biện hộ thì có tiếng hét.
- Nó kìa! Bắt lấy!
Cô lập tức xoay người nhay sang ngồi cùng hắn, bàn tay nhanh nhẹn khoác tay hắn làm như họ là một đôi vậy.
- Ơ! Anh Shin? Anh quên con nhỏ này à?- Một con nhỏ ngạc nhiên hỏi hắn, cũng có phần e dè.
- Người yêu ơi! Cứu em!- Muni ghé sát vào người hắn, giọng sợ hãi.
Hắn cảm thấy có thứ gì đó dụi dụi ở trên иgự¢ của mình liền muốn đẩy ra thì bi cô kéo ra khỏi cửa.
- Xin anh đấy! Cứu tôi đi- Nhỏ thì thầm với hắn. Ra đường bắt taxi rồi cả 2 cùng lên xe để lại cái bọn kia khoanh tay nhìn theo tán thường. Eli khoát tay cả bọn:
- Đập phá thoải mái! Hôm nay tao đãi!
- Yeah! Nhị sư tỷ là nhất.
Eli cười mỉm, nhỏ không ngờ Muni diễn kịch lại giống vậy. Nhỏ mừng cho cô đã tiến hành được bước đầu. Vậy là Eli sẽ sớm thấy nụ cười trong sáng của cô rồi!
~*~*~*~*~
Hắn vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì đã bị \'\'bắt cóc\'\' lên xe rồi. Cô vẫn thư thái dựa lưng vào ghế ngồi mừng thầm, anh hùng đâu qua khỏi ải mỹ nhân đâu.
- Này! Sao lại lôi tôi lên hả? Cho tôi xuống! Tôi còn vào trường nữa!
- Gì chứ? Anh mà cũng đi học à?- Cô cưừoi giễu hắn- Tôi tưửong anh chả biết học là gì cơ!
- Này! Là anh cứu nhóc đó nhé!- Hắn gằn giọng, sao đời mình gặp lắm sao chổi thế không biết!
- Thôi đi ông nội, đừng kể công nữa! Sáng nay cúp học đi chơi với tui không?
- Không thích giao du với trẻ con!- Hắn làm mặt không đồng ý nhưng rồi cungc vẫn bỏ buổi hcọ đi đập phá với sao chổi phiên bản mới. Mãi đến khi quá 12 h mới cùng Muni chui vào trong taxi phóng về nhà. Đang đi bỗng nhớ ra gì đó liền kêu chú tài xế lái xe đến nhà hàng Lục Minh.
- Ê! Nè tui không đến đó đâu nha- Muni hét toáng lên, nhưng trong lòng cười thầm rất muốn thấy khuôn mặt của nó khi đó.
Xe vừa đõ hắn đã bay ra ngaòi nhưng bị cô kéo lại thì hắn cũng kéo cô theo luôn. Đến nơi thấy khuôn mặt của ai cũng đằng đằng sát khí liền cười trừ:
- Hihi! Con mải ở thư viện quá!
Nhưng có lẽ ánh mắt mọi người không dồn vào hắn mà là một ngưừoi khác.
- Éc! Sao cô cũng ở đây?- Hắ trố mắt