Chương 13

Tác giả: Cẩn Du

Rốt cuộc cũng tới phần chính drama rồi!


Ngụy Triêm Y đang tự hỏi xem rốt cuộc nên dây dưa mấy lần mới giả vờ là miễn cưỡng đồng ý đây.


Đây là chuyện khảo nghiệm kỹ thuật diễn, cân nhắc tới lui, cô quyết định làm theo hoàn cảnh.


“Úc tổng, tôi không hiểu anh có ý gì?” Trên mặt tiểu bạch hoa họ Ngụy hiện ra vẻ hoang mang khó hiểu, ngây ngô đơn thuần không chút giả trân.


Úc Thanh cười, thong thả ung dung nói: “Tôi rất thích em, em là người tôi thấy hợp ý nhất từ trước tới giờ. Ở bên tôi, em không cần lo lắng bất cứ thứ gì, muốn cái gì tôi đều có thể cho em, cho nên sau này, ở bên cạnh tôi, thế nào?”


Trong miệng anh nói rất thích cô, nhưng ánh mắt với ngữ khí lại không chút phập phồng, rõ ràng là không phải “thích” kiểu tình cảm nam nữ, chỉ là một loại “thích” vì hứng thú mà thôi, có điều lần này anh đã nói huỵch toẹt ra như vậy, tiểu bạch hoa họ Ngụy đương nhiên nghe hiểu được.


Úc Thanh này, muốn nuôi cô ở bên mình, làm một cái bình hoa*.


*Ý chỉ vật trang trí, chỉ cần đẹp là được


Ngụy Triêm Y bày ra vẻ mặt kinh ngạc và bi phẫn.


“Đừng lo, chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi sẽ đối xử tốt với em.” Thanh âm của anh vẫn rất ôn hòa, thế nhưng Ngụy Triêm Y lại có thể cảm giác rõ ràng vẻ sung sướиɠ cùng gấp không chờ nổi của anh.


Cho tới nay cô đều chỉ quan tâm tới việc nên diễn kịch lừa gạt Úc Thanh thế nào, thế nhưng lại quên mất tự hỏi bản thân xem sau này sẽ rời khỏi anh kiểu gì.


Đại khái là ánh mắt đã tiết lộ suy nghĩ trong lòng cô, Úc Thanh dán sát bên tai cô nói: “Triêm Triêm, vẫn luôn bên cạnh tôi không tốt sao?”


“Cho dù có một ngày tôi rời đi, tôi nhất định sẽ cho người khắc tên em trên bia mộ tôi, chuẩn bị cho em một cái giường bên cạnh tôi, nói như vậy thì bất luận sống ૮ɦếƭ cũng không thể tách rời chúng ta được rồi. Triêm Triêm, em có thích không?”


Thích con mẹ anh!


Ngụy Triêm Y đương nhiên không thích một tý nào, cái loại cảm giác lạnh lẽo như bị rắn độc theo dõi này như muốn cắn nuốt hết cơ thể cô vậy.


Tuy cô luôn biết rằng đối phó với Úc Thanh vô cùng khó khăn, nhưng anh chỉ mới bại lộ được một phần nhỏ của tảng băng chìm đã khiến người ta nhìn thấu được bản chất của anh rồi.


Ngụy Triêm Y không tự giác được lui về sau nửa bước.


Úc Thanh nhướng mày cười.


Ngụy Triêm Y hoảng hốt nhìn anh, có phần giả vờ, cũng có phần thật lòng.


Tay cô bị anh siết chặt, ngay khi cô vừa lui lại nửa bước thì đã bị anh kéo trở về, Ngụy Triêm Y đâm sầm vào иgự¢ anh.


Người đàn ông trước giờ đều tỏ ra quân tử đoan chính văn nhã này đang nhàn nhạt nhìn cô từ trên cao, tựa như ánh mắt thương xót của thần phật Tây Thiên, vừa ôn hòa nhưng cũng cực kỳ lạnh nhạt.


“Nào, nói thích anh đi.”


“Tôi không thích.” Ngụy Triêm Y cơ hồ là theo bản năng nói ra mấy lời này, sau khi nói xong chính cô cũng ngẩn ra.


Nguy hiểm thật! Cô bị ánh mắt của Úc Thanh nhìn chằm chằm, thế mà đã quên cả diễn kịch, cô vội vàng tỉnh táo lại, giả bộ như bị dọa sợ rồi.


“Sao lại không thích? Anh làm chỗ nào chưa tốt sao? Tại sao lại không thích anh?”


“Chính là không thích.” Ngay lúc này, hai mắt Ngụy Triêm Y đã rưng rưng, nước mắt liên tiếp lăn xuống, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, tái nhợt lại bất lực.


Úc Thanh thong thả nâng tay lên, bàn tay nắm lấy mặt cô, cũng mặc cho những giọt nước mắt kia dừng trên mu bàn tay tái nhợt của mình, thấm ướt cổ tay áo sơ mi của anh.


Ngụy Triêm Y muốn thoát, nhưng Úc Thanh lại dùng lực cản lại.


Hai người chỉ cách nhau khoảng nửa tấc, lúc này đây, Ngụy Triêm Y có thể nhìn rõ ràng trong ánh mắt dưới thấu kính của anh có cảm xúc gì.


Là điên cuồng và du͙© vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt.


Ngụy Triêm Y giả vờ liều mạng giãy giụa, nhưng cho dù cô có dùng hết sức lực đi nữa cũng không đẩy được người trước mặt, mặt cô vẫn bị anh Ϧóþ chặt, vòng eo bị anh ôm lấy, rơi vào trong l*иg иgự¢ anh.


Bàn tay Úc Thanh to rộng nhưng rất lạnh, sờ từ eo cô hướng lên trên, mềm nhẹ vuốt ve phía sau lưng cô, thanh âm khàn khàn dỗ dành: “Triêm Triêm đừng khóc.”


Anh cười vô cùng sung sướиɠ: “Em càng khóc anh càng…” Càng muốn tra tấn em.


Nhưng cô vẫn khóc, khóc tới mức anh càng thêm muốn bắt nạt cô.


Úc Thanh cúi người xuống, cách môi Ngụy Triêm Y rất gần, Ngụy Triêm Y lập tức cứng đờ bất động, ánh mắt trợn tròn nhìn chằm chằm anh, trong lòng lại không nhịn được mắng trời chửi đất. Mẹ kiếp! Tên này không phải là muốn hôn cô đấy chứ, đừng nói là vì cái nhiệm vụ này mà cô sẽ mất đi nụ hôn đầu đấy nhé?


Trong lòng loạn như cào cào, cho tới khi đôi môi lạnh lẽo của Úc Thanh dán lên môi cô, Ngụy Triêm Y mới chân chính dại ra.


A a a nụ hôn đầu của cô thật sự cho tên chó này rồi!?


Lúc này, cô cực kỳ bi phẫn, tức giận đến mức không thèm giả vờ nữa, cô vung tay muốn tát anh một cái, kết quả lại giống như muôn vàn motip cũ, tay của Ngụy Triêm Y vung lên giữa chừng đã bị Úc Thanh cản lại.


Thật ra đây chỉ là một nụ hôn lướt qua mà thôi, anh hôn cũng giống con người anh, văn nhã nội liễm, chỉ lướt qua liền buông ra, nhưng cái cảm giác công hãm từng bước một này không phải là giả.


Úc Thanh buông cổ tay cô ra, khẽ chạm lên môi cô một chút, nhiệt độ cơ thể của cô quả nhiên rất ấm áp, cánh môi cũng mềm, anh thậm chí còn muốn cắn một cái, hung hăng mà cắn, tốt nhất là có thể làm cô khóc lóc càng lớn thì càng tốt, muốn cô ở trong иgự¢ mình cầu xin tha thứ.


Nhưng hôm nay cô đã bị dọa sợ rồi, anh có thể để tới hôm nào đó sẽ lại bắt nạt cô sau cũng được.


“Đồ đê tiện, vô sỉ, hạ lưu!” Não không kịp load, những lời này của Ngụy Triêm Y cơ hồ là bị tức giận tới bật thốt ra.


Úc Thanh cười ôn hòa, gật đầu: “Anh thừa nhận.”


“Tôi sẽ không bao giờ ở bên anh đâu, ૮ɦếƭ tâm đi!”


Ngụy Triêm Y càng nói như vậy, Úc Thanh càng có hứng thú với cô, hôm nay cô tới đây cũng không tính ra ngoài nữa, chỉ bằng nụ hôn đầu của cô bị gã này ςướק mất, cô cũng muốn phải ở lại cho bằng được, điều tra rõ ràng mọi việc, đồng thời còn phải liều mạng khiến anh khó chịu mới thôi.


“Vậy sao.” Úc Thanh cười cười, nói nhỏ.


Điện thoại của Ngụy Triêm Y đột nhiên rung lên, liên tiếp không ngừng.


Trong lòng cô có hơi xấu hổ.


Mẹ kiếp, gọi lúc nào không gọi, cứ phải ở lúc cô đang deep mà liên hoàn call mới đau chứ!


Úc Thanh quét mắt, “Xem đi.”


Cô vội vàng xoay người, cẩn thận lấy điện thoại ra nhìn một cái.


Là tin nhắn Mạc Khả gửi tới, [Cô chủ, Tô Lăng thực sự mất tích rồi.]


Ngụy Triêm Y nhíu chặt mày, cái gì gọi là thực sự mất tích?


Cô nhìn Úc Thanh, anh đang rũ mắt vuốt ve đồng hồ trên tay, cũng không có thúc giục cô.


Cô quay lại hỏi Mạc Khả: [Thực sự mất tích là ý gì? Có tìm kỹ chưa?]


Mạc Khả rất nhanh nhắn lại: [Tôi đi khắp nơi tìm rồi, thậm chí cả chỗ của Dương Hi tôi cũng gọi qua, nhưng vẫn không thấy cậu ta. Cho dù là những nơi Tô Lăng có khả năng sẽ tới tôi cũng cẩn thận tìm kiếm, nhưng cậu ta giống như đột nhiên bốc hơi khỏi thế giới này vậy.]


Ngay từ đầu kế hoạch của ba bọn họ là để Tô Lăng trốn đi nơi nào đó, Ngụy Triêm Y có hai phương án, thứ nhất là giả vờ u buồn cho Úc Thanh xem, nhờ đó hấp dẫn sự chú ý của anh, khiến anh nổi cơn ghen và tâm tư tranh đoạt.


Nếu kế hoạch này không thành, vậy thì dùng cách thứ hai, đó là cố ý chạy tới trước mặt Úc Thanh, chất vấn anh vì cái gì mà nhốt Tô Lăng lại, do đó cũng sẽ kí©h thí©ɧ anh nhốt cô lại luôn.


Nhưng mà cô không nghĩ tới, lúc kế hoạch đầu tiên đã thành công, hơn nữa còn rất thuận lợi, lại đột nhiên thực sự không thấy Tô Lăng đâu.


Nếu bây giờ Ngụy Triêm Y ở lại bên cạnh Úc Thanh, một mình Mạc Khả ở bên ngoài sao có thể cứu được Tô Lăng ra?


Nhân lúc Úc Thanh chưa kịp chuẩn bị, Ngụy Triêm Y vội vàng chạy ra ngoài cửa.


Úc Thanh mặt không cảm xúc nhìn bóng dáng của cô.


Trong lòng Ngụy Triêm Y không cam lòng mắng một câu, công sức hôm nay mất hết rồi.


Nếu Tô Lăng không sao, cô rất vui lòng tước νũ кнí đầu hàng, nhưng Tô Lăng bây giờ sống ૮ɦếƭ không rõ, cô không thể chỉ lo làm việc của mình được.


Ngụy Triêm Y rời đi, Úc Thanh cũng không cản, anh đi lên tầng cao nhất của biệt thự, đứng ở trên hoa viên lộ thiên anh thiết kế cho Ngụy Triêm Y quan sát thân ảnh hoảng loạn của cô.


Ngụy Triêm Y quay đầu nhìn anh, khoảng cách quá xa, cô không thấy rõ biểu tình trên mặt Úc Thanh, nhưng lại có thể cảm giác được tầm mắt nghiền ngẫm đầy hứng thú của anh dừng trên người mình.


Cô không có thừa thời gian ở đây nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thự nhà họ Úc, gọi điện thoại cho Mạc Khả: “Đang ở đâu? Tôi ra rồi.”


“Tôi ở gần biệt thự Úc gia, để tôi tới đón cô.”


“Tìm nơi nào dễ nấp đỗ đi, đừng để người của Úc Thanh phát hiện.”


“Tôi biết rồi, cô yên tâm, cô không bị thương đó chứ?”


“Đừng lo, tôi không sao.”


Hai người hẹn địa điểm gặp, xe của Mạc Khả nhanh như chớp đã dừng ở ven đường, Ngụy Triêm Y nhanh chóng kéo cửa xe ngồi lên, “Tô Lăng có để lại tin gì không?”


“Không có, có thể là không kịp.”


“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Mạc Khả hỏi.


“Về nhà trước.” Nói xong câu đó, Ngụy Triêm Y lại tạm dừng một lát: “Không, chúng ta tới những nơi Tô Lăng thường tới trước.”


Mạc Khả: “Tô Lăng thường tới một số quán bar hoặc tiệm cafe internet*.”


*Tiệm cafe có internet, thường để học hoặc làm việc


“Thôi, chúng ta nháo nhào đi tìm người như vậy rất dễ bứt dây động rừng, tới chỗ Tô Lăng ở trước, tôi muốn xem xem có còn để lại thông tin hữu dụng gì không đã.”


Mạc Khả gật đầu, nhanh chóng lái xe đi.


Hai người chọn con đường ngắn nhất, Mạc Khả lái xe rất nhanh, không lâu sau đã tới nhà Tô Lăng.


Hai người nhanh chóng xuống xe chạy như bay vào nhà, tỉ mỉ xem xét đồ đạc trong phòng, nhưng không tìm thấy bất cứ tin tức hữu dụng nào.


Ngụy Triêm Y: “Chúng ta có bao nhiêu người?”


Làm nghề như họ thì không thể chỉ có ba người được, bọn họ có một đoàn đội, trừ đoàn đội này ra thì còn có rất nhiều đàn em, đều dùng để tìm kiếm thông tin hoặc ẩn núp trong bóng tối.


Mạc Khả nói: “Có hơn 20 người.”


“Bảo tất cả bọn họ đều xuất động điều tra đi, cần phải điều tra xem nơi Tô Lăng có khả năng bị nhốt nhất là ở đâu.”


“Được, tôi đi ngay!”


Hai ngày tiếp theo, Ngụy Triêm Y với Mạc Khả cải trang giả dạng khắp nơi tìm kiếm tin tức của Tô Lăng, nhóm đàn em của bọn họ cũng rất bận rộn.


Cho tới một tuần sau đó, Ngụy Triêm Y mới có được tin tức chính xác, Tô Lăng bị nhốt dưới hầm ngầm của Úc Kỳ, lý do là vì cậu ta đã phát hiện ra việc Tô Lăng cố ý tiếp cận mình, trước đó còn từng phái mấy tên côn đồ muốn dạy dỗ Tô Lăng một trận, sau đó thì được Dương Hi chen ngang, cậu ta vẫn luôn không cam lòng nên lúc này mới xuống tay tàn nhẫn như vậy.


Vị thiếu gia nhà họ Úc này luôn có tiếng là vô pháp vô thiên*, tính tình ti tiện, nghe nói hầm ngầm kia là thứ mà cậu ta kiêu ngạo nhất, cứ ai mà chọc cậu ta không vui thì đều sẽ bị kéo vào đó nhốt mấy ngày.


*Vô pháp vô thiên: Coi thường trời đất, luật pháp


Mới đầu Ngụy Triêm Y còn tưởng Tô Lăng mất tích có liên quan tới Úc Thanh, không nghĩ tới lại là Úc Kỳ.


Hai người ngồi trong nhà, Mạc Khả lộ ra vẻ lo lắng: “Bây giờ phải làm sao? Tập đoàn Minh Tín bên kia có cô thư ký Irene đã gọi điện cho cô vài lần rồi, cô cũng đã dùng cái lý do thân thể không khỏe mà xin nghỉ lâu như vậy, nếu chúng ta còn không cứu được Tô Lăng nữa thì rất có thể công việc của cô cũng sẽ mất, như vậy sẽ không thể tiếp tục ở bên Úc Thanh được nữa, thế thì chẳng khác nào công sức trước giờ chúng ta bỏ ra đều uổng phí.”


Ngụy Triêm Y không hề do dự: “Cứu Tô Lăng quan trọng hơn.”


Bọn họ đã lên kế hoạch chu đáo tỉ mỉ, cũng điều tra ra hầm ngầm của Úc Kỳ nằm ở chỗ nào. Ngụy Triêm Y hóa trang cho mình một chút, lớp trang điểm kỳ diệu lập tức làm vẻ bề ngoài của cô thay đổi hoàn toàn, sau khi đổi cả kiểu tóc lẫn cách ăn mặc thì cả người cô đã thay đổi một trời một vực so với trước.


Trước kia Mạc Khả còn tò mò không biết vì sao đại tiểu thư luôn thích thú xem live stream của mấy hot girl hóa trang ở trên mạng, thì ra tác dụng là đây.


Sau khi triệu tập hơn 20 người xong, mọi người liền xuất phát đi tới hầm ngầm của Úc Kỳ.


Hầm ngầm có một thông đạo ngầm, nằm ở gần một cái hồ ở Liêu Thành, theo như tin tức thu thập được thì ao hồ kia thường xuyên có máu nổi lên, nơi chảy ra máu cũng chính là lối vào của hầm ngầm.


Mọi người nghe xong, cả người rợn tóc gáy, không hẹn mà cùng nhìn về phía đại tiểu thư.


Ngụy Triêm Y trầm mặt siết chặt bản vẽ: “Mọi người nhất định phải chú ý an toàn.”


Mọi người đồng thời gật đầu.


Bọn họ từ thông đạo ngầm lặng lẽ lẻn vào hầm ngầm, trong thông đạo đương nhiên là có người gác, nhưng người Ngụy Triêm Y mang tới đều có võ, bình thường bởi vì tìm kiếm thông tin mà đầm rồng hang hổ gì cũng xông qua rồi, muốn vượt qua đám người trông coi thông thường này thật ra không khó.


Hầm ngầm uốn lượn nhiều lối, bên trong còn có cơ quan ngầm, Ngụy Triêm Y dẫn đám người đi lòng vòng hai vòng, sau khi phát hiện bị lạc đường thì liền lập tức tìm đường ra.


Không nghĩ tới Úc Kỳ nhìn qua không có não như vậy mà lại có thể thiết kế được một mê cung phức tạp hơn so với bất kỳ mê cung nào mà Ngụy Triêm Y từng chơi thế này.


Cô tốn thời gian hai tiếng mới tìm được đường ra, nhưng hai tiếng này cũng đã đủ khiến Úc Kỳ phát hiện ra điều kỳ lạ rồi.


Trời xanh không phụ người có lòng.


Ngụy Triêm Y rất nhanh đã tìm thấy Tô Lăng.


Hắn bị thương, vết thương cực kỳ nghiêm trọng, trên người không có chỗ nào lành lặn, cả người toàn là máu, hiển nhiên là Úc Kỳ đã bạo hành hắn rồi.


Ngụy Triêm Y nhìn thấy vết thương trên người hắn, cuối cùng cũng biết máu ở ao hồ trong truyền thuyết kia là xuất hiện như thế nào.


Tô Lăng còn có một tia ý thức, nhận ra Ngụy Triêm Y và Mạc Khả, tuy khuôn mặt của hai người đã thay đổi, nhưng ở bên cạnh nhau lâu như vậy, hắn đương nhiên chỉ cần liếc một cái đã nhận ra ngay.


Hắn cười yếu ớt: “Cô chủ, hai người tới thật sao, nơi này rất nguy hiểm.”


“Trước đừng nói chuyện, chúng tôi đưa cậu đi đã.”


Lối vào có tiếng người truyền lời, Úc Kỳ đã dẫn người tới rồi, cả Úc Thanh cũng tới.


Đúng là thời điểm giành giật từng giây.


Ngụy Triêm Y bảo Mạc Khả đưa theo mọi người đi theo một lối khác thoát ra ngoài, còn cô lại xoay người chạy ngược về.


Mạc Khả nôn nóng giữ chặt cô: “Cô làm gì vậy? Cùng nhau đi!”


“Không còn kịp rồi.” Cô kéo tóc giả trên đầu xuống, lộ ra mái tóc đen thẳng vốn có của mình: “Hai người an tâm, tôi đã chuẩn bị trước rồi, vốn tính toán nếu bị Úc Kỳ bắt được thì tôi sẽ diễn tiếp, bây giờ không nghĩ tới Úc Thanh cũng tới, vậy vừa lúc.”


“Không được! Tôi vẫn không yên tâm, cô đi cùng chúng tôi đi.”


“Thời gian gấp gáp, đừng dây dưa, đi mau lên!”


Ngụy Triêm Y đẩy cô ấy một cái, sau đó bản thân xoay người nhanh chóng chạy về.


Vừa đi, cô vừa cởϊ áσ ngoài ra, lộ ra váy liền áo bên trong, trong áo khoác có bình tẩy trang tùy thân, cô đi tới cạnh hồ ngồi xuống dùng nước rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, sau đó lại nhanh chóng chạy đi.


Phía trước, Úc Kỳ dẫn người khí thế hừng hực đi ở đằng trước, Úc Thanh từ tốn đi ở bên cạnh.


Hai chú cháu nhà họ Úc đứng chung với nhau, lập tức phân rõ cao thấp thắng bại, Úc Kỳ hung ác giống như một con rùa ngu ngốc, mà Úc tam gia lại vẫn quần áo chỉnh tề, tướng mạo thanh quý, làm người cảm thấy cảnh đẹp ý vui.


Ngụy Triêm Y cảm thán một câu, sau đó nhanh chóng ném áo khoác trên tay vào rừng cây, dùng chân khảy một ít bùn lên che quần áo lại, sau đó lại chạy ra một khoảng.


Cô tự cấu mình, bức ép rơi nước mắt, lại nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, cứ như thế đâm thẳng vào trong lòng Úc Thanh, túm chặt lấy cổ áo anh, khàn cả giọng cầu cứu: “Anh Úc, cầu xin anh cứu Tô Lăng đi! Tôi nghe nói anh ấy bị người ta bắt, chỉ anh mới cứu được anh ấy thôi, cầu xin anh mà!”


Úc Thanh an tĩnh nhìn cô trong chốc lát, nhăn mi.


Úc Kỳ đang chuẩn bị chất vấn làm khó dễ, Ngụy Triêm Y lại đúng lúc ngất xỉu, nghiêng người ngã ở trong lòng Úc Thanh, mắt thấy sắp té ngã xuống đất.


Úc Thanh lại duỗi tay ôm cô.


Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngất đi của cô, anh ôm người lên, xoay người rời đi.


Úc Kỳ gấp gáp hỏi: “Chú ba, không phải chú nói muốn đi dạo hầm ngầm của cháu sao?”


Triệu Diệu thấp giọng đáp: “Thiếu gia Úc Kỳ, phu nhân tương lai của chúng tôi đã hôn mê rồi, tiên sinh chắc chắn không có tâm tình gì đâu.”

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc