- Trang chủ
- Truyện Teen
- Giả Vờ Ngoan
- Chương 01
Gần đây Ngụy Triêm Y nhận được một mối làm ăn mới, cố chủ muốn cô tiếp cận một người đàn ông, là Úc tam gia của Liên Thành, Úc Thanh.
Cô làm thám tử tư lâu như vậy rồi, đã từng điều tra qua rất nhiều bí mật trong giới nhà giàu, đại danh của Úc Thanh cô đương nhiên là đã từng nghe, cũng biết đây là nhân vật như thế nào.
Người cạnh tranh cường đại nhất cho chức gia chủ của Úc gia, thế mà lại là một con ma ốm quanh năm suốt tháng phải ngồi xe lăn, nghe nói đã phải dùng thuốc nhiều năm để chống đỡ bệnh tật, đi đường hai bước cũng phải dừng lại thở hổn hển hai cái, tính tình lại khiêm tốn lễ độ, văn nhã tuấn tú, thiện lương tới mức ngay cả một con kiến cũng không nỡ dẫm ૮ɦếƭ.
Mà nhiệm vụ lần này của cô chính là điều tra rõ Úc Thanh rốt cuộc là bệnh thật hay là giả bệnh, nếu là giả bệnh, tốt nhất nên biết rõ được khi nào anh sẽ ngả bài.
Phương pháp tiếp cận được cố chủ chỉ định, đó là phải ngụy trạng thành một mỹ nữ xinh đẹp ngây thơ.
Ngụy Triêm Y bỗng dưng đứng bật dậy từ sofa, cười vô cùng giả tạo: “Vì sao lại là mỹ nữ ngây thơ?”
“Bởi vì nghe nói Úc Thanh thích kiểu hình này.”
Mạc Khả nhìn gương mặt quá mức minh diễm kia của Ngụy Triêm Y, chậc một tiếng: “Cô ấy à, rõ ràng là kiểu hình yêu tinh câu dẫn người khác, với cái thân thể tàn tạ kia của Úc tam gia mà ở bên cô, tám phần là bị ăn tới xương cốt cũng chẳng còn. Có điều bên cạnh anh ta luôn có một vệ sĩ đi theo, ở trong nhà cũng không cho hầu gái tới gần hầu hạ, vốn còn muốn cô giả trang thành hầu gái tiến vào nhà họ Úc, nhưng bởi vì nguyên nhân này nên… cô không có cửa đâu, chỉ có thể dựa vào thiết lập nhân vật này mà ra tay thôi.”
Tô Lăng ngồi bên cạnh nghe thế liền cười tới mức không kiêng nể gì, Ngụy Triêm Y lia mắt qua, hắn liền ngậm miệng: “Cô chủ, cô có làm được vai mỹ nữ ngây thơ này không đó?”
Làm được không á hả?
Trong từ điển của Ngụy Triêm Y này không có từ “không được” nhé!
Cô chậm rãi đứng lên, váy hai dây màu lục làm nổi bật lên màu da trắng như sứ của cô, ở trong căn phòng tối tăm như thế này cũng không ngăn được cô phát sáng, tóc quăn xõa tung lười biếng dài tới ௱ôЛƓ, trên mặt không có lớp trang điểm, cũng chẳng có biểu tình gì, ngay cả gương mặt này cũng là kiểu hình cao quý lạnh lùng, phảng phất như cô là người phụ nữ đẹp nhất thế giới mang khí thế của một bậc nữ vương vậy.
“Không phải chỉ là mỹ nữ ngây thơ thôi à? Một giây thôi là nhập vai được rồi! Chị mày chắc chắn sẽ làm cho Úc Thanh si cuồng chị, rơi lệ vì chị, không có chị thì sống không nổi!”
Lúc cô nói chuyện, ngữ điệu cũng nhanh, liến thoắng như xe lửa chạy, như thể sắp hát được một bài vậy, ánh mắt còn vô cùng sắc bén, giống như đã thu phục được Úc tam gia vào dưới váy mình.
Tô Lăng với Mạc Khả nhịn cười, Ngụy Triêm Y dũng cảm 乃úng tay: “Lên lầu, đổi chiến bào!”
Căn hộ này là của Ngụy Triêm Y, cô rất giàu, không phải chỉ đơn thuần là có tiền không thôi, cô ra tay cũng rất hào phóng, cũng không biết vì sao cô lại đi làm thám tử tư, trừ nghề này ra thì cô còn làm đủ 7749 nghề tạp nham khác để kiếm sống, ví dụ như chia tay hộ, đánh người hộ gì đó, thật nhàn.
Mạc Khả với Tô Lăng đi theo cô nhiều năm, từ mười mấy tuổi cho tới tận bây giờ, tình hữu nghị cách mạng sâu đậm, nhưng họ cũng không rõ ràng lắm đối với lai lịch thật sự của Ngụy Triêm Y. Cô không nói, bọn họ cũng không hỏi, là người thì đều có bí mật mà.
Phòng để quần áo bị đẩy ra, liếc mắt một cái liền không nhìn thấy điểm cuối là chỗ nào, Tô Lăng bật đèn lên, đèn trên tường như quân bài domino* lần lượt sáng lên.
*Bài domino: Kiểu bài mà xếp thành một hàng rồi đẩy đổ một quân là sẽ đổ liên tiếp các quân tiếp theo
Ngụy Triêm Y chống nạnh đi vào, Mạc Khả cảm thấy điệu bộ đi đường của cô giống như đang đi thảm đỏ, cũng không khác gì mấy so với siêu mẫu quốc tế, bóng dáng thướt tha lại mười phần quý khí không ai sánh nổi, không uổng công bọn họ gọi hai tiếng “cô chủ” nhiều năm như vậy, rất là có khí thế của tiểu thư nhà giàu.
Ngụy Triêm Y dừng ở khu để váy áo, bắt bẻ vài lần lựa hết cái nọ tới cái kia, sau đó lại tùy tiện cầm ra hai bộ váy ướm lên người mình, “Thế nào?”
Mạc Khả với Tô Lăng đồng thời dựng ngón cái.
Cô đưa quần áo qua, Tô Lăng đón lấy, đại tiểu thư lập tức lướt đi, ánh mắt xẹt qua khu để trang sức, chọn ra một chiếc nhẫn kim cương đeo ở trên tay, nương theo ánh đèn nhàn nhạt mà đánh giá.
“Triêm Triêm, lần này cô sắm vai em gái ngây thơ đó, cả người toàn trang sức đắt tiền không ổn lắm đâu.” Tiếng của Mạc Khả truyền tới.
“Tôi biết.” Ngụy Triêm Y thở dài, trìu mến vuốt ve chiếc nhẫn trên tay: “Tiếp theo có khả năng là trong thời gian dài không thể sủng hạnh mấy ẻm rồi.”
Cô không khỏi bĩu môi, nếu Úc tam gia thích đại tiểu thư nũng nịu muốn được chiều chuộng thì tốt rồi, cô không cần giả vờ cũng có thể chơi ૮ɦếƭ anh.
Ba người cầm ra không ít đồ đạc của “mỹ nữ ngây thơ” ra, quần áo đều là loại đơn giản thanh thoát, khác biệt hoàn toàn so với phong cách ngày thường của cô.
Tô Lăng với Mạc Khả đứng dưới lầu chờ cô thay đồ.
Lúc tiếng bước chân truyền tới, hai người nâng mắt.
Lọt vào trong tầm mắt là một đôi giày trắng nhỏ, Ngụy Triêm Y đi xuống cầu thang, cô mặc một cái váy màu trắng, tóc quăn giờ đây đã thành thẳng, ngũ quan bình thường quyến rũ câu người nay lại bị cô cố ý trang điểm thành một bộ dáng khác, nhìn qua yếu ớt lại đáng thương.
Trong ấn tượng của Mạc Khả và Tô Lăng, Ngụy tiểu thư ở một cách nói nào đó đúng là có chút “cao cao tại thượng”, đây không phải tính cách của cô mà là khí chất kiều quý do sống trong nhung lụa nhiều năm tạo ra.
Mà vị trước mặt này, hai tròng mắt dịu dàng sáng ngời, ý cười ngây thơ, chắp tay sau lưng ngoan ngoãn đứng đó, ngây thơ giống như một con thỏ trắng nhỏ.
Một người muốn đổi phong cách khác thì chỉ cần đổi quần áo là xong, nhưng muốn ánh mắt trở nên ngây thơ thì lại là một chuyện rất khó.
Mạc Khả với Tô Lăng đều ngẩn ra, trong nháy mắt cũng có chút hoài nghi vị này không phải Ngụy Triêm Y mà hai người quen biết nhiều năm kia, ánh mắt dịu dàng đó, nụ cười nhè nhẹ đó, bộ dáng ngoan tới không thể ngoan hơn đó, so với mỹ nữ ngây thơ thì còn ngây thơ hơn.
“Thế nào?” Ngụy Triêm Y xoay một vòng.
Tô Lăng với Mạc Khả cúi đầu bái phục.
Tô Lăng: “Bây giờ cô thử ngã một cái xem nào. Ngã sao mà đáng thương hết sức có thể ý, ngã nhu nhược, ngã đến ưu nhã xem thử xem.”
Ngụy Triêm Y: “…”
Cô vặn vẹo người, thong thả làm ra tư thế chầm chậm ngã trên mặt đất, sau đó cái tay làm điệu hoa lan ôm má, “Thế nào? Đủ đáng thương, đủ yếu ớt, đủ ưu nhã chưa?”
“…”
Bây giờ Tô Lăng với Mạc Khả đã biết, đây chắc chắn là Ngụy Triêm Y hàng real không còn gì nghi ngờ, tuyệt đối không hề bị tráo. Hai người giả tạo vỗ tay vài cái cho có lệ, sau đó cùng mặt đơ đi ra ngoài.
***
Hai tháng sau, cậu chủ nhỏ của nhà họ Úc, Úc Kỳ tổ chức một buổi yến hội tại hội sở Ngọc Thạch.
Ngụy Triêm Y khoác tay Tô Lăng tiến vào vũ hội, hắn bưng hai ly champagne tới, một ly đưa cho Ngụy Triêm Y, “Hôm nay Úc tam gia cũng tới. Cô chủ, chúng ta chắc chắn phải có lần đầu gặp mặt tốt.”
Ngụy Triêm Y nếm rượu, đưa lưng về phía đám người đằng kia, người khác không nhìn thấy thần thái hời hợt của cô: “Tôi làm việc thì các cậu cứ yên tâm.”
Qua hai tháng, cô và Tô Lăng đã lấy được thân phận học sinh chuyển trường để nhập học vào trường của Úc Kỳ, Tô Lăng cố ý tiếp cận cậu ta, trở thành anh em tốt của cậu ta, không thì lần tụ hội này, hai người bọn họ cũng không có cách nào vào được.
Hai người nấp ở trong góc chờ Úc Thanh tới, Úc Kỳ trông y như một con bướm sặc sỡ bay lượn khắp nơi chiêu đãi bạn học, lúc nhìn thấy anh em tốt của đang nói chuyện với nữ thần của mình, ánh mắt Úc Kỳ sáng rực, đi qua: “Tô Lăng, cậu cảm thấy vũ hội lần này thế nào?”
Tô Lăng buông ly rượu xuống, ưu nhã như một quý công tử đáp: “Hội sở Ngọc Thạch xa hoa lộng lẫy, vũ hội ánh đèn hoa lệ, âm nhạc vô cùng ưu nhã, tôi rất thích.”
Úc Kỳ nghe thấy mấy lời này là lúc cậu ta đang nhìn chằm chằm vào Ngụy Triêm Y tới sững sờ, thiếu nữ xinh đẹp này hai tháng trước vừa mới chuyển tới, bây giờ đã ngồi vững trên vị trí hoa khôi trường, trong trường có không ít nam sinh theo đuổi cô, từ con nhà bình thường tới con nhà giàu, chỉ cần là người khác phái có tính hướng bình thường thì đều chạy theo cô như lùa vịt.
Nhưng cô vẫn luôn không thích nói chuyện, chỉ có khi ở cùng với Tô Lăng mới lộ ra chút sắc mặt tốt, hôm nay Ngụy Triêm Y có thể tới đây, Úc Kỳ thực sự rất kích động, tuy rằng cậu ta không thích Ngụy Triêm Y, nhưng ở trên mặt thưởng thức mỹ nữ thì cậu ta cũng không khác lắm so với những bạn nam khác.
“Bạn học Ngụy, cậu cảm thấy thế nào?”
Ngụy Triêm Y nhìn vị bạn học khí thế hiên ngang trước mặt này, cười nhạt gật đầu: “Cảm ơn cậu chủ Úc chiêu đãi, tôi rất thích.”
“Vậy mọi người cứ tự nhiên đi, tôi đi ra kia nhìn xem.”
Hai người gật đầu, chờ Úc Kỳ rời đi, Ngụy Triêm Y liếc Tô Lăng một cái: “Kỹ thuật diễn được đó, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng chó con ngày thường.”
Tô Lăng vô cùng hưởng thụ, suýt chút nữa thì không giữ được nụ cười đoan trang của quý công tử mà bật cười như chó con, Ngụy Triêm Y liếc hắn một cái, hắn ngay lập tức “phanh” kịp, nhìn qua giống như đang ưu nhã nói chuyện phiếm với cô, thật ra thanh âm lại có chút co quắp: “Cô chủ yên tâm, tôi sẽ không kéo chân sau của cô đâu, lần này chắc chắn tôi sẽ sắm vai quý công tử thật hoàn hảo.”
“Ừm.”
Ngụy Triêm Y nâng ly champagne lên đưa đến bên môi, vị rượu cam thuần lưu chuyển một vòng ở giữa răng môi, cô đang thưởng thức thì lại nghe thấy tiếng Úc Kỳ ở phía sau hơi nâng cao lên một tiếng: “Chú ba, chú tới rồi!”
Sau đó, Ngụy Triêm Y liền nghe thấy một thanh âm khàn khàn trầm thấp vang lên.
“Ừm.”
Là Úc Thanh.
Mục tiêu xuất hiện rồi.
Ngụy Triêm Y nuốt rượu xuống bụng, ly rượu đế cao được cô nhẹ nhàng đặt lên bàn, cô nương theo bàn tay trắng nõn vuốt một lọn tóc, xoay người giương mắt, tầm mắt không hẹn mà cùng Úc Thanh chạm nhau.
Ngụy Triêm Y đã sớm biết, Úc tam gia ở Liêu Thành hô mưa gọi gió, nếu không phải do thân thể không tốt thì có lẽ đã sớm trở thành người đàn ông đứng trên đỉnh của thế hệ này rồi.
Lời đồn về anh quá nhiều, có thật có giả, Ngụy Triêm Y cũng chưa từng gặp qua người này, thậm chí còn chưa từng nhìn thấy ảnh chụp, mới đầu cô còn tưởng là Úc tam gia là một gã đàn ông có tiền đang ở tuổi trung niên, bộ dáng gầy yếu bệnh tật như thể sắp tắt thở tới nơi rồi.
Nhưng mà…
Người đàn ông trước mặt tướng mạo thanh thoát, trên mặt mang một cái kính gọng vàng tao nhã, che đi vài phần ý cười trong mắt, môi mỏng như có như không câu lên, ưu nhã lại lười biếng.
Anh ngồi ở trên xe lăn, trừ sắc mặt có hơi tái nhợt ra thì cơ hồ không tìm ra bất cứ cảm giác sắp ૮ɦếƭ nào trên người anh cả.
Ngụy Triêm Y chỉ cảm giác được, trên người anh có một tia ốm yếu lại nhiều phần cấm dục, còn có loại khí chất văn nhã nội liễm của một “đại soái ca”, nhìn khắp cả cái nhà họ Úc, dường như mọi gen tốt đẹp của nhà họ đều tập trung hết lên người Úc Thanh rồi, mấy người còn lại đều là dưa vẹo táo nứt, chỉ có anh là được trời cao ưu ái.
Đối tượng theo đuổi có giá tri nhan sắc cao như vậy, trong lòng Ngụy Triêm Y rất hài lòng.
Cô cong môi, bày ra bộ dáng ngây thơ đơn thuần tới gần như là hoàn hảo, ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào anh Úc.”
Ngụy Triêm Y cố ý đổi cách nói chuyện, ngữ điệu chậm hơn so với bình thường, vì thế nên nghe vào có vẻ mềm mại ôn nhu, thậm chí còn có chút ngọt ngào của cô gái mới lớn.
Biểu tình của Úc Thanh không có biến hóa gì, ánh mắt lại bất động thanh sắc dừng trên người Ngụy Triêm Y.
Rất ngoan.
Rất đơn thuần.
Váy màu lam đơn giản cùng tóc dài xõa tung, trên mặt thậm chí còn không có trang điểm, nhưng đặc biệt nhất chính là ánh mắt vô tội không thiếu sự thuần lương kia của cô, anh thật sự có thể cảm nhận được.
Úc Thanh cười nhạt: “Cô là bạn của Úc Kỳ?”
Anh nói chuyện rất ôn hòa, giống như người lớn trong nhà hỏi thăm bình thường, nhưng Ngụy Triêm Y có thể cảm giác được tầm mắt đánh giá sắc bén của người đàn ông này.
“Đúng ạ.” Cô mỉm cười, mắt hạnh cũng cong lên.
Úc Thanh cười gật đầu, ngón tay thon dài đặt ở trên tay vịn xe lăn nhẹ gõ, khuôn mặt anh nhàn nhạt mà ôn hòa, nói với cô: “Đi chơi đi, chơi vui một chút.”
Ngụy Triêm Y đương nhiên sẽ không nhất thời nóng lòng, lễ phép gật đầu một cái rồi xoay người rời đi, cô còn có thể cảm giác được tầm mắt thâm trầm của người đàn ông vẫn luôn dính ở trên người mình, làm người từng trải như cô cũng phải tê cả người như bị kim chích, có chút không được tự nhiên.
Tô Lăng nhỏ giọng nói: “Cô chủ, Úc tam gia nhìn qua hình như không có hứng thú với cô, như kiểu hoàn toàn coi cô là trẻ con ý.”
Ngụy Triêm Y cười nhạo dưới đáy lòng.
Không có hứng thú? Nếu cô đoán không sai, cô mới là người bị theo dõi mới đúng. Chỉ nhìn thoáng qua thôi, cô đã xác định người đàn ông này rất khó chơi rồi, không kém lão cáo già là bao đâu!
Nguy Triêm Y nâng cao 12 phần tinh thần, cô là một thám tử tư chuyên nghiệp, không thể không hoàn thành nhiệm vụ cố chủ giao được.
Đi bộ vài vòng xung quanh hội sở Ngọc Thạch, Ngụy Triêm Y đang tìm cớ để tiếp cận Úc Thanh, bị anh theo dõi là một chuyện, cô cũng không thể cứ ngồi đây ôm cây đợi thỏ được, phải tìm cơ hội ở lại bên người anh thì mới có thể tra được chuyện phía sau.
Tô Lăng vẫn luôn bị Úc Kỳ lôi kéo uống rượu, chỉ còn lại có một mình Ngụy Triêm Y tự mình xuất trận, cô xác định được vị trí của Úc Thanh, anh đang cười nhàn nhạt nói chuyên với một vài vị nhân sĩ trung niên thành công đằng kia, ngón tay thon dài tái nhợt đung đưa ly rượu, ở giữa một đám đàn ông trung niên, anh thật sự giống như trăng sáng trời sinh, tuấn dật tới có phần không chân thực.
Rất nhanh, đám đàn ông trung niên chào tạm biệt anh, vệ sĩ của Úc Thanh đẩy xe lăn của anh ra khỏi vũ hội, nhìn phương hướng đi hẳn là tới hoa viên ít người.
Động tác của Ngụy Triêm Y còn nhanh hơn anh, vội chạy qua đó.
Trong hoa viên tràn ngập dàn hoa tường vi trắng xóa, Ngụy Triêm Y tìm kiếm thân ảnh của Úc Thanh, đại não nhanh chóng vận chuyển, đang tự hỏi xem nên làm thế nào để tạo ra tình huống gặp mặt ngẫu nhiên một cách tự nhiên nhất.
Trong hoa viên cơ hồ là không có ai, Ngụy Triêm Y nghĩ muốn giả vờ bị người ta đυ.ng ngã cũng không có khả năng.
Cô nhìn Úc Thanh, xe lăn của anh đã dừng ở giữa hoa viên, vệ sĩ dâng tới một hộp thuốc, anh rút một điếu ra, lại nghiêng đầu châm lửa từ phía vệ sĩ, ngón tay tái nhợt ánh lên đốm lửa nhàn nhạt.
Ngụy Triêm Y đã nghĩ xong kế, giả vờ có bộ dáng nôn nóng nhìn khắp nơi xung quanh, định giả làm một người lạc đường, sau đó thì…
Khoảng cách của hai người càng ngày càng gần, Ngụy Triêm Y thoáng nhìn bậc thang hoa viên bên trái anh, tìm được một góc độ tốt nhất đạp hụt chân, xác nhận được bản thân sẽ có bộ dáng yếu ớt đáng thương nhất khi té ngã ở bên chân Úc Thanh.
Cú ngã mượt hơn sunsilk không có tý giả trân nào, quan trọng là vẫn giữ được vẻ xinh đẹp, Ngụy Triêm Y thầm cảm thán, hai tháng nỗ lực huấn luyện trước đó đúng là không uổng phí mà, Úc Thanh chắc chắn có thể cảm giác được thành ý của cô.
Đỉnh đầu bỗng nhiên truyền tới một tiếng cười khẽ, trầm thấp.
Ngụy Triêm Y hơi giật mình, trong lòng lại thầm trợn trắng mắt.
“Bất cẩn như vậy sao?” Thanh âm của Úc Thanh truyền tới, vẫn ôn hòa giống như vừa rồi, rất dễ khiến người ta sinh ra cảm giác thân thiết, lầm tưởng rằng anh là một người vô cùng thiện lương.
Ngụy Triêm Y ngẩng đầu, hai tròng mắt phủ đầy sương mù, mê mang cắn môi: “Anh Úc, hình như em bị lạc đường…”
Từ tận đáy lòng cô cảm thấy, giai nhân thanh thuần chân chính chỉ sợ căn bản sẽ không giả trân như mình đi, cô cũng suýt chút nữa là bị dáng vẻ kệch cỡm làm màu làm mè của mình làm cho buồn nôn rồi, trong lòng tuy là ghét bỏ mắng chửi bản thân, thế nhưng biểu tình lại càng thêm bất lực đáng thương, ngây thơ giống như là đứa trẻ vậy.
Úc Thanh cười mà không nói nhìn cô.
Anh không đỡ cô, thong thả ung dung dập tắt điếu thuốc lên tay vịn xe lăn, vài giây sau, bàn tay thon dài tái nhợt mới vươn ra.
Ngụy Triêm Y nhìn bàn tay này, lại nghe thấy thanh âm trong trẻo của anh: “Đưa tay đây.”
Ngụy Triêm Y do dự cắn môi, nhưng cũng chỉ có một giây mà thôi, tóm cái quần lại thì sau khi “do dự”, cô lại “do dự” vươn tay ra, nắm lấy tay Úc Thanh.
Tay anh vừa to vừa rộng, lại còn lạnh, trong lòng Ngụy Triêm Y hơi hoảng, nhịn không được nhìn anh.
“Đau sao?” Anh cười hỏi.
Ngụy Triêm Y lắc đầu, được anh nâng dậy.
Úc Thanh đánh giá cô, tầm mắt dừng ở chỗ đầu gối bị trầy tới đỏ lên, Ngụy Triêm Y muốn rút tay về, lại không thể nhúc nhích.
Úc Thanh nắm rất chặt, lòng bàn tay như có như không vuốt ve mu bàn tay của cô, hai tròng mắt dưới cặp mắt kính hơi híp, cười rất dịu dàng, “Tôi muốn hỏi.”
Thanh âm anh khàn khàn: “Em tên gì?”
——-
Tác giả có lời muốn nói:
Triêm Triêm: Gọi em pa pa là được.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh