Sau khi tan học, Đào Túy gọi điện cho Lý Dịch, bảo hôm nay phải đi ra ngoài với bạn học, không về nhà ăn cơm.
Bên kia Lý Dịch đang bàn việc, giọng điệu thản nhiên: “Được, về nhà muộn thì gọi điện.”
Đào Túy nhìn cô giáo trẻ tuổi ở cách đó không xa đang nhìn về phía cô, nói với Lý Dịch: “Được.”
Cúp máy, Đào Túy đeo cặp sách, đi tới: “Đi thôi.”
Cô dạy mỹ thuật gọi xe, xe dừng ở bên ngoài cửa Bắc, hai người không nói gì với nhau mà rời đi. Đào Túy vuốt tóc, hỏi: “Cô biết cô ấy tìm em làm gì không?”
Cô dạy mỹ thuật im lặng một lúc, nhìn Đào Túy nói: “Cô cũng không biết.”
Hình như cô ấy hơi buồn rầu: “Cô ấy luôn cầu xin cô, cô bất đắc dĩ mới đến tìm em.”
Đào Túy liếc mắt nhìn cô dạy mỹ thuật.
Thật ra giáo viên này rất nổi tiếng trong trường, nghe nói trên diễn đàn có rất nhiều học sinh nam thầm mến cô ấy, Đào Túy nhún vai: “Được rồi.”
Hai người lên xe.
Trung tâm bình phục tinh thần của Lê Thành được xây dựng đơn độc, thật ra mảnh đất đó cách nhà chính của nhà họ Lý không xa, cũng rất hẻo lánh. Đến cửa, sau khi Đào Túy xuống xe, thì xé kẹo cao su bỏ vào miệng.
Cô không biết Dương Nhu tìm cô làm gì.
Nhưng mà cô không sợ người này.
Sau khi cô dạy mỹ thuật đưa thẻ khách thăm, dẫn Đào Túy vào sân sau. Sân sau có một hành lang rất dài, núi giả nước trôi, hoàn cảnh xem ra khá tốt.
Đào Túy hỏi: “Cô ấy bị bệnh gì?”
Lần đó sau khi Dương Nhu xảy ra chuyện ở cửa trường học, thì đưa đến bệnh viện. Sau đó Đào Túy đã không gặp lại người này, cô dạy mỹ thuật nói: “Chứng uất ức và lo âu.”
Đào Túy “ồ” một tiếng.
Phòng của Dương Nhu ở chỗ rẽ của hành lang, nhưng mà chưa đi bao xa, thì thấy một cô gái mặc áo bệnh nhân ngồi trong đình nghỉ mát, tóc dài phấp phới.
Ngoài gương mặt tái nhợt không có huyết sắc ra, còn lại trông đều giống như người bình thường.
Trên người Dương Nhu quen mang đến một cảm giác yếu đuối.
Thật ra thứ này rất dễ khiến đàn ông muốn bảo vệ. Động tác nhai kẹo cao su của Đào Túy hơi dừng lại, gió lên cao, thổi rối tung tóc của Đào Túy.
Hôm nay cô mặc áo dây đen và quần jean, rất trong sáng cũng có chút gợi cảm.
Dương Nhu nhìn cô, tay khẽ run.
Cô dạy mỹ thuật tiến lên, thấp giọng nói với Dương Nhu: “Em ấy là Đào Túy.”
“Tớ biết.” Dương Nhu cắt đứt lời của cô ấy.
Đào Túy đi tới đình nghỉ mát, cô không ngồi xuống mà tựa vào cột, nhai kẹo cao su, hỏi: “Chị tìm tôi có chuyện gì?”
Chính là cô gái này, bạn thuở ấu thơ với Lý Dịch, còn đính hôn từ nhỏ. Nhưng mà cũng là cô gái này, tạo cho Lý Dịch tổn thương lớn như vậy, Đào Túy cảm thấy Dương Nhu vẫn rất lợi hại.
Ngón tay của Dương Nhu nắm cạnh bàn, nhìn Đào Túy không chớp mắt. Cảm giác thiếu nữ trên người Đào Túy, là thứ mà cô ta không có. Có phải Lý Dịch rất say đắm kiểu người như cô?
Thật ra cô ta rất hối hận, hối hận ban đầu mình nghi ngờ như vậy, nhưng mà anh thật sự từng yêu cô ta sao? Dương Nhu hỏi: “Cô và anh ấy sắp kết hôn rồi sao?”
Vẫn chưa đâu.
Nhưng mà Đào Túy lại cười nói: “Chuẩn bị, ông nội bảo chúng tôi đính hôn trước, thời gian đính hôn đã xác định vào tháng mười.”
Dương Nhu cắn hàm răng: “Cô gặp ông nội rồi?”
Đào Túy nghiêng đầu: “Chị có tư cách gì mà gọi ông nội?”
Sắc mặt của Dương Nhu trắng hơn, cô ta nắm cạnh bàn, đứng lên, gầy yếu đến nỗi giống như gió thổi là ngã. Trong đầu cô ta toàn là hình ảnh qua lại, tất cả lẫn lộn với nhau, khiến cô ta sinh ra ảo giác. Dương Nhu đi từng bước một đến trước mặt Đào Túy, ống quần của đồ bệnh nhân rất dài, thòng trên mặt đất, cô ta nhìn Đào Túy, lạnh lùng nói: “Là tôi không cần Lý Dịch.”
Sắc mặt của Đào Túy lập tức thay đổi: “Chị không cần? Là anh ấy không cần chị.”
Cô thương Lý Dịch bởi vì trách nhiệm mà bị Dương Nhu tổn thương như vậy.
Dương Nhu cười, cô ta xua tay: “Không, là tôi không cần anh ấy.”
“Lúc tôi ngủ với anh ấy, không biết cô ở góc nào đâu.” Dương Nhu đã rơi vào ma chướng, tự tưởng tượng ra hình ảnh cô ta là người bị hại.
Đào Túy chợt đứng thẳng người, cô hung dữ nhìn chằm chằm Dương Nhu.
Nơi này là bệnh viện, cô không thể đánh cô ta.
Dương Nhu lại nói “Vào đêm tân hôn đó anh ấy…”
Đào Túy: “Chị có cao trào không?”
Đào Túy chợt cắt ngang Dương Nhu.
Lời nói của Dương Nhu hoàn toàn dừng lại, cô ta không dám tin mà nhìn Đào Túy, Đào Túy nhai kẹo cao su, đi về trước một bước, từ cao nhìn chằm chằm Dương Nhu: “Chị biết anh trai hầu hạ tôi trên giường thế nào không?”
Sắc mặt của Dương Nhu trắng bệch, cô ta hung dữ nhìn chằm chằm Đào Túy.
Đào Túy “chậc” một tiếng, ánh mắt mang sự thương hại: “Hóa ra chị không tìm được, thật đáng thương.”
Dương Nhu chỉ Đào Túy: “Cô…”
Đào Túy cười tiếp tục nhai kẹo cao su, giống như bạn gái xấu xa. Thật ra cô không quá để ý chuyện Lý Dịch từng kết hôn rồi từng xảy ra chuyện gì với Dương Nhu.
Nhưng mà từ miệng Dương Nhu nói ra chuyện này, cô cũng khó chịu.
Mấy ngày trước còn nói tới chuyện cao trào gì đó với Khâu Viện, cô lập tức đem ra lừa gạt, xem ra Dương Nhu thật sự chưa từng được anh hầu hạ trên giường.
Đào Túy: “Tôi làm sao?”
Dương Nhu ngã ngồi xuống, ngón tay nắm cạnh bàn đá, dùng sức hồi phục tâm trạng.
Đào Túy cười nhạt: “Không có chuyện gì nữa? Không có chuyện gì thì tôi đi đây.”
Lãng phí thời gian của cô.
Cả người Dương Nhu yếu ớt, mấy giây sau lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: “Không thể nào, Lý Dịch không phải người như vậy, anh ấy vốn không có gì thú vị, thậm chí anh ấy không có ham muốn tình dục.”
Đào Túy nghe vậy, sửng sốt.
Hửm?
Không có ham muốn tình dục?
Đào Túy nhìn dáng vẻ của Dương Nhu, lại phân tích lời của cô ta, lập tức hiểu.
Cô bật cười, lập tức không ghen tỵ với Dương Nhu nữa.
Cô nói: “Anh ấy không hề không có ham muốn tình dục.”
“Ha ha ha ha ha ha.” Nói xong, Đào Túy xoay người rời đi.
Dương Nhu ở phía sau, đuổi theo muốn bắt Đào Túy, cô dạy mỹ thuật thấy vậy thì lập tức tiến lên đỡ cô ta, nói: “Cậu hãy hít thở sâu hít thở sâu, Dương Nhu, Dương Nhu.”
Dương Nhu nắm cánh tay của cô ấy, trong mắt đầy nước mắt: “Tớ hỏi cậu, có phải họ đều chưa từng yêu tớ không?”
Cô dạy mỹ thuật: “Tớ không biết.”
Nhưng mà, cậu tự tay phá hỏng chuyện tốt thì tớ biết.
Cô ấy hơi than thở.
Rời khỏi trung tâm bình phục tinh thần, nơi này hoang vắng nên không có mấy chiếc xe, Đào Túy chỉ đành gọi xe trên app, vừa gọi xong thì một chiếc xe nhỏ màu đen chậm rãi dừng trước mặt cô.
Đào Túy ngẩng đầu nhìn.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của ông cụ Lý, rất nghiêm túc: “Sao cháu lại ở đây?”
Đào Túy lập tức cất điện thoại, cười tiến lên: “Ông nội, cháu qua đây…”
Cô im lặng một lát: “Qua đây thăm một người bạn.”
Ông cụ Lý liếc trung tâm bình phục tinh thần sau lưng cô, ngược lại không hỏi nhiều, ông ấy bảo: “Lên xe, ông nội đưa cháu về.”
“Ông nội, cháu gọi xe rồi.”
Đào Túy cảm thấy không nên làm phiền người khác, bèn nói.
Ông cụ Lý dùng ánh mắt ૮ɦếƭ chóc mà liếc cô.
Đào Túy: “…”
Một giây sau, tài xế xuống xe, mở cửa mời Đào Túy lên xe.
Đào Túy gần như bị ép buộc lên xe, hơn nữa còn ngồi ở ghế sau với ông cụ. Phong thái của ông cụ quá mạnh mẽ quá nghiêm túc, Đào Túy cũng không dám thả lỏng, lặng lẽ dịch đến cạnh cửa.
Ông cụ Lý quát lên: “Dịch nữa sẽ rơi ra ngoài đấy, chả ra làm sao cả, ngồi qua đây một chút, ông nội không ăn người khác đâu.”
Đào Túy: “Vâng ạ.”
Cô ngồi về phía ông cụ Lý.
Ông cụ Lý nhìn cô, nói: “Rảnh rỗi thì tại sao không về nhà chính?”
Đào Túy: “Cháu đi học ạ.”
“Học xong cũng có thể tới.”
Đào Túy: “Vâng.”
Ông cụ Lý hài lòng: “ Ừ.”
Tài xế trước mặt nghe thấy lời của ông cụ Lý, cười trộm trong lòng.
Rõ ràng là rất muốn người ta tới nhà, vẫn còn mang vẻ mặt hung dữ.
“Buổi tối ăn cơm ở nhà chính, ăn xong thì gọi Lý Dịch tới đón cháu về.” Ông cụ còn nói: “Sao mấy ngày nay lại gầy rồi?”
Đào Túy “dạ” một tiếng, vội vàng sờ sờ mặt: “Thật sự gầy sao ạ?”
Kết quả đối diện với đôi mắt nghiêm túc của ông cụ, Đào Túy nuốt sự mừng rỡ vào, nói: “Tối nay cháu ăn thêm hai bát cơm.”
Ông cụ Lý: “Thế còn được.”
Vì vậy về đến nhà, dưới ánh mắt của ông cụ, Đào Túy thật sự miễn cưỡng nhét hai bát cơm, hai bát canh, no đến mức cô sắp không đi nổi.
Con vẹt vẫn ở bên kia kêu: “Ăn nhiều chút, ăn nhiều chút, mập mới tốt, mập mới tốt.”
Đào Túy: “…”
Không được không được.
Trời đã tối, khoảng hơn tám giờ thì Lý Dịch tới đón cô, liếc mắt đã thấy vợ nhà mình đỡ bụng, khổ sở nhìn anh.
Gần đây Đào Túy đang học nhảy, để tham gia lễ Hồng Nhân, có hơi ăn uống điều độ, nhìn dáng vẻ này, thì tối nay đã ăn lại số lượng trước đây rồi.
Anh giữ eo cô, thấp giọng an ủi: “Vẫn ổn.”
Đào Túy lén ghé vào bên tai anh: “Tốt cái đầu anh, em ăn hai bát cơm lớn, hai bát canh, còn ăn nửa con gà.”
“Em sắp mập ૮ɦếƭ rồi.”
Lý Dịch: “Đúng là rất nhiều.”
Vẻ mặt của Đào Túy lập tức đau khổ.
Lý Dịch cong môi, ôm lấy cô rồi tạm biệt ông cụ, sau đó ra ngoài.
Sắc mặt của ông cụ nghiêm túc, gật đầu, tiễn họ ra ngoài.
Ánh mắt nhìn Đào Túy, nhất là không nỡ.
Con vẹt ở sau lưng kêu.
“Đừng đi, ở lại với ông nội.”
“Đừng đi.”
Đào Túy dừng chân.
Ông cụ Lý sầm mặt, hung dữ liếc nhìn con vẹt đó.
Con vẹt cúi đầu xuống, vẽ vòng tròn.
Lý Dịch nhìn ra bà xã do dự, anh “chậc” một tiếng: “Lời của con vẹt không cần xem là thật, cũng không phải ông nội nói.”
Ông cụ Lý: “…”
Hừ.
Sau khi đưa Đào Túy lên ghế lái phụ, Lý Dịch vòng qua đầu xe, cửa xe vừa mở thì quản gia vội vã chạy đến bên cạnh Lý Dịch, ghé vào tai Lý Dịch không biết nói gì, Lý Dịch sửa sang tay áo sơ mi, hơi cúi đầu.
Một giây sau, ánh mắt của anh lạnh lùng hơn, bảo: “Tôi biết rồi.”
Quản gia mỉm cười, lui về.
Lý Dịch lên xe, cầm một điếu thuốc ngậm trong miệng, sau đó nhận ra Đào Túy lại quên cài đai an toàn, anh sát tới gần kéo đai an toàn cho cô.
Đào Túy xoa bụng, hỏi: “Ông xã, vừa nãy bác quản gia nói gì với anh thế?”
Lý Dịch Ϧóþ môi cô, hôn một cái: “Không có gì, là một vài chuyện nhỏ.”
Đào Túy: “À.”
Cô tiếp tục xoa bụng.
Chỉ chốc lát sau, xe chạy.
Xe chạy ra ngoài, chẳng biết tại sao, nhưng hôm nay đi ngang qua trung tâm bình phục tinh thần, Đào Túy theo bản năng ngồi thẳng người nhìn Lý Dịch.
Nhưng người đàn ông chỉ cầm điếu thuốc hút, không chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Đào Túy tạm thời thở phào một hơi.
Trở về Nhất Vịnh Sơn Thủy.
Đào Túy chuyển đến phòng yoga, tập yoga một lúc.
Gần đây mới mời giáo viên yoga, chuyên dạy cho Đào Túy.
Lý Dịch thì lên tầng ba, anh cởi cà vạt, sau đó treo lên, cầm điện thoại bấm số của Giang Sách, hỏi chuyện hôm nay Đào Túy đến trung tâm bình phục tinh thần.
Trong chốc lát, bên Giang Sách gửi tới một bản báo cáo tỉ mỉ hơn.
Lý Dịch nhẹ nhàng liếc mấy lần.
Trong mắt đầy lạnh lùng.
Tập yoga xong, Đào Túy bám sau lưng dì Lưu, líu ríu nói chuyện hôm nay, chờ nghỉ ngơi đủ rồi mới đi lên tầng tắm, trước khi tắm thì cô liếc nhìn phòng làm việc.
Trong phòng làm việc có ánh sáng màu quýt lác đác, anh đang hút thuốc lá, cũng đang bận.
Đào Túy đẩy cửa ra, ngón tay gõ cánh cửa.
Lý Dịch ngước mắt nhìn.
Đào Túy chỉ tay anh: “Không được hút.”
Lý Dịch liếc mắt nhìn điếu thuốc nhỏ dài, mấy giây sau, anh “ừ” một tiếng, bỏ điếu thuốc trong gạt tàn: “Anh không hút nữa, em tắm chưa?”
Đào Túy: “Chưa.”
Cô cười mà kề sát cửa: “Anh muốn giúp em tắm sao?”
Cô đang cố ý trêu chọc.
Cô biết buổi tối mỗi ngày Lý Dịch trở về cũng phải xử lý công việc, không rảnh rỗi như vậy.
Ai ngờ, Lý Dịch lại đứng lên, đi tới trước mặt Đào Túy, nhìn cô: “Được.”
Đào Túy không thở được một hơi: “Hả?”
Anh cúi người, khẽ lướt qua bên tai cô: “Anh giúp em tắm.”
Nói xong, anh bế ngang cô.
Đào Túy hoang mang: “Đùa à? Anh, anh không làm việc sao?”
“Á.”
Cửa phòng tắm đóng lại.
Đào Túy bị đặt xuống bên bồn rửa tay, tiếp đó anh cúi người xuống, Đào Túy theo phản xạ giữ bồn rửa tay, ngửa đầu bị ép hôn với anh.
Mùi bạc hà và mùi đàn hương nhạt hòa quyện ở đầu lưỡi.
Chẳng được bao lâu.
Đào Túy đã thoáng không nhịn được.
Đến cuối cùng, Đào Túy đã không chịu nổi, cô xoay người ôm lấy chăn, Lý Dịch cúi người hôn gò má cô, thấp giọng hỏi: “Có không?”
Cánh tay của Đào Túy run rẩy, chân cũng run, cô có hơi mơ màng: “Cái gì?”
Lý Dịch nói bên tai cô: “Cao trào.”
Đào Túy càng mơ màng, lông mi của cô vẫn còn giọt nước, cô nhìn anh.
Lý Dịch hôn cô, sau đó nói: “Khoảnh khắc vừa nãy.”
Giọt nước trên lông mi của Đào Túy lăn xuống.
Giây tiếp theo, cả người cô cứng đờ.
Sau đó, nhớ lại cảm giác vừa nãy.
Cả người cô phủ đầy màu đỏ.
Lý Dịch cười nhẹ một tiếng: “Hửm?”
“Có à?”
Đào Túy “á” một tiếng, đẩy bả vai anh: “Anh đi anh đi…”
Làm sao anh biết cuộc trò chuyện của cô và Dương Nhu ở trung tâm bình phục tinh thần, làm sao anh biết, a a a a a, cô nói dối đó.
Nhưng mà, mặt cô càng đỏ hơn.
Lý Dịch nhìn cô gái cuộn tròn thành một bó, cũng nằm xuống bên cạnh, ôm eo cô từ phía sau, tỉ mỉ hôn sau gáy cô: “Nếu như không gặp em.”
“Đời này anh không biết mùi vị tình yêu.”
Đào Túy xoay người lại, ôm eo anh.
“Ừ.”
“Em yêu anh.”
Lý Dịch: “Anh cũng yêu em.”
Lại qua một tuần, trên giờ mỹ thuật Đào Túy không gặp lại cô giáo trẻ đó nữa, cô nghe Khâu Viện nói, cô giáo này bị đuổi rồi.
Không ai biết nguyên nhân cụ thể.
Đào Túy ngồi trên bậc thang, ngây người nhìn học sinh chạy bộ trên bãi tập.
Lúc này, trong nhóm hiện tin nhắn.
Đào Túy mở ra nhìn.
Cô Lý rải hoa bên trong.
“Đào Túy, tối nay về nhà ăn cơm.”
Đào Túy ấn voice: “Tại sao ạ? Trông cô rất vui vẻ.”
“Đúng vậy, Dương Nhu bị ném vào bệnh viện tâm thần rồi.”
Đào Túy: “Không phải ở trung tâm bình phục sao?”
Cô Lý: “Ai biết, tinh thần của cô ta vẫn luôn không ổn định, vào đó cũng bình thường.”
Đào Túy: “Ồ.”
Buổi tối Lý Dịch tới đón cô, lúc cài đai an toàn cho cô, Đào Túy nhỏ giọng nói chuyện này, Lý Dịch nhướng mày, hời hợt “ồ” một tiếng.
Sau đó hôn môi cô, nói: “Không nói những người không liên quan, chúng ta nói chuyện chúng ta đính hôn.”
Đào Túy: “Lúc nào?”
Lý Dịch khởi động xe: “Tham gia xong hôn lễ của Chu Dương.”