Anh phạm quy, Đào Túy không nhịn được trừng người đàn ông này, Lý Dịch lại nhướng chân mày, anh rất ít khi trẻ con mà truy hỏi lời người khác không muốn trả lời như vậy.
Đối mặt với cô, thì muốn trêu chọc.
Nhưng thật sự cũng muốn biết là điều gì có thể khiến cô vui vẻ thế.
“Không nói à?” Anh cười ôm cô đi tới cửa.
Đào Túy đang suy nghĩ nói hay không nói, chớp mắt cái thì thấy cửa biệt thự, cô lập tức luống cuống muốn đẩy Lý Dịch ra, Lý Dịch nhận ra hành động của cô thì ôm chặt hơn, thấp giọng nói: “Thỉnh thoảng thân thiết chút cũng không sao, cũng phải để mẹ em biết, chúng ta thật sự yêu nhau.”
Đào Túy dừng động tác.
Cô “ồ” một tiếng.
Vậy cũng phải.
Đừng để Đào Hinh cảm thấy cô và Lý Dịch lạnh nhạt, giới thiệu bạn trai cho cô thì phiền phức.
Lên bậc thềm, hôm nay trong nhà lại không có ai, Đào Hinh và cô Lý đều đi ra ngoài, chỉ có dì giúp việc bận rộn ở phòng bếp, thấy họ đi vào thì cười nói: “Đã về rồi à?”
Đào Túy cười híp mắt bảo: “Vâng ạ, đã về rồi.”
Lý Dịch mang vẻ mặt lạnh lùng, chỉ hơi gật đầu.
Quay người dắt Đào Túy lên tầng.
Đào Túy có dụng cụ livestream di động, sau khi vào trong phòng, cô vội vàng chuẩn bị.
Lý Dịch thì đến tầng ba làm việc.
Chỉ có hai người ăn cơm tối, Đào Hinh gọi điện thoại cho Đào Túy, nói là vẫn ở bên ngoài nói chuyện với người ta, chắc vẫn là chuyện xem văn phòng.
Cô Lý phải đi tham gia tiệc sinh nhật của một người bạn, buổi tối phải đến đón Đào Hinh đi cùng, cũng có nghĩa hai người họ sẽ về rất muộn.
Đào Túy ăn cơm tối xong, đi lên tầng livestream.
Cô lấy dụng cụ xong, lén lút lên tầng ba, biệt thự Townhouse có tổng cộng năm tầng, một mình cô Lý ở tầng bốn, tầng ba để lại cho Lý Dịch, cho nên vẫn có một phòng làm việc lớn, Đào Túy đẩy cửa phòng làm việc, thò đầu.
Lý Dịch ngồi hút thuốc sau bàn làm việc, đang xem máy tính, anh nhướng mày nhìn cô.
Đào Túy cười híp mắt đi vào, giơ dụng cụ trong tay: “Em livestream.”
Lý Dịch không trả lời, cong khóe môi, dùng điếu thuốc chỉ ghế sofa bên kia.
Đào Túy làm động tác ok, đi tới chỗ ghế sofa đó, đặt dụng cụ trên bàn trà, thì nghe thấy Lý Dịch trả lời một câu: “Không sao, vợ tôi vừa vào.”
Tiếp đó cô lại nghe thấy bên kia có người im lặng, ngay sau đó giọng nói của Giang Sách lại truyền tới: “Sếp Lý… vậy chúng ta vẫn bàn tiếp sao?”
Cả người Đào Túy cứng đờ, nhìn sang, lúc này mới phát hiện dường như Lý Dịch đang họp trên điện thoại, vậy không phải cô livestream ở đây sẽ quấy rầy Lý Dịch sao?
Lý Dịch ngước mắt nhìn cô, sau khi thu tầm mắt, anh nhìn về phía ống kính, nói: “Trước tiên không họp nữa, cuộc họp hoãn đến sáng sớm ngày mai.”
Cả đám bên kia: “…”
Giang Sách co rút khóe môi, sau đó nói: “Được.”
Anh ấy là trợ lý riêng của ông chủ, đã nói rõ rồi, nhân viên cấp cao còn lại không dám lên tiếng nữa, rối rít lặng lẽ thoát video.
Vợ của tổng giám đốc Lý tới, cuộc họp đã lùi lại.
…
Từ bao giờ mà tổng giám đốc Lý chẳng phân biệt công và tư như vậy?
Quả thật là tin tức lớn.
Sau khi kết thúc cuộc họp video, Lý Dịch dựa ra sau, cắn thuốc lá, nói với Đào Túy: “Bà xã, em làm việc đi.”
Đào Túy nhìn anh, “ồ” một tiếng, nếu như vậy thì cô cũng không do dự và khách sáo nữa. Sau khi mở dụng cụ ra, sửa sang lại tóc, mặt mày vui vẻ ấn mở.
Giao diện nhảy ra.
Đào Túy cười vẫy tay: “Mọi người, chào buổi tối.”
“Có phải rất nhớ tôi không? Tôi cũng nhớ mọi người, đúng rồi, gần đây học hành rất bận nên không có thời gian đăng weibo.” Cô ngồi ở vị trí này, có thể thấy Lý Dịch ngồi trên ghế, trong miệng ngậm thuốc lá, gõ bàn phím.
Anh như vậy, trông chuyên chú mà đẹp trai.
Sau khi Đào Túy liếc nhìn, thì tập trung xem bình luận bên cạnh.
Điện thoại đặt trên bàn, là màn hình nói chuyện của cô Tần, cô ấy theo vào đúng thời gian ở công ty.
[Đúng đó, cô cũng không đăng video ngắn nữa.]
[Chúng tôi vẫn rất muốn xem lại điệu nhảy mà cô nhảy lần trước.]
Đào Túy ngồi trên thảm, nói: “Được, vài ngày nữa tôi sẽ quay lại lần nữa, hôm nay ở nhà, nếu không thì nhảy luôn cho mọi người cũng được.”
[Nhảy đi, bây giờ nhảy cho chúng tôi, nhìn dáng vẻ của cô, cô ở phòng làm việc à?]
Có người xem lanh mắt, nhìn ra quang cảnh chỗ Đào Túy.
Đào Túy cười nói: “Thật lợi hại, thế mà cũng nhìn ra, đúng vậy, vị trí đứng đắn như phòng làm việc, hay là không nhảy nữa.”
[Nhảy đi nhảy đi, đừng xấu hổ.]
Đào Túy ấn trán, bất đắc dĩ cười, nhưng mà không nhảy: “Mọi người ức Hi*p tôi đúng không, chiếc váy tôi mặc hôm nay cũng không thích hợp.”
[Sao lại không thích hợp, vô cùng thích hợp.]
Trên màn hình điện thoại, cô Tần cũng gửi tin nhắn nói: [Nếu không thì nhảy một đoạn ngắn?]
Đào Túy liếc nhìn.
Hơi chần chừ, cô nhìn Lý Dịch.
Lý Dịch đan hai tay trên bàn sách, khói mù lượn lờ, anh nhìn sang bên này, cong khóe môi: “Nhảy đi.”
Giọng nói trầm thấp.
Đào Túy lập tức đỏ mặt.
Cô trừng Lý Dịch, cái trừng này giống như hờn dỗi, Lý Dịch không lên tiếng mà nhìn cô. Đào Túy chỉ đành đứng dậy, trên màn hình có người xem mơ hồ nghe thấy một giọng nam.
Rối rít dò hỏi.
[Có phải vừa có đàn ông nói chuyện ở bên kia không?]
[Giọng nói còn rất hay, tôi cảm thấy cứ như tôi nghe lầm vậy.]
[Không nghe nhầm, quả thật có, nhưng cũng không rõ lắm.]
Đào Túy quay ngược ống kính, thì thấy bình luận của người xem, cô ho khan một tiếng, xoa tóc mái giả bộ không thấy, sau đó cô cười nói: “Chuẩn bị xong rồi.”
Từng người xem rối rít vỗ tay.
Đào Túy lui về phía sau, đi tới vị trí không xa bàn làm việc lắm, thật may hôm nay mặc váy, trước đây từng mặc đồ cổ trang nhảy, hơn nữa còn là bốn người cùng nhau nhảy. Lúc này nhảy một mình, Đào Túy cần tự đánh nhịp, ba hai một, sau đó hất tay, giơ lên rồi nhảy.
Xoay tròn, lắc eo.
Người xem trong ống kính thấy rõ.
Lý Dịch bên này cũng nhìn thấy, anh yên lặng nhìn.
Chân cô gái vừa dài vừa nhỏ, cổ rất bé, gương mặt như tranh vẽ. Lúc gương mặt chuyển sang bên Lý Dịch, cô cong khóe môi, hơi mang chút cám dỗ.
Lý Dịch ung dung dựa ra sau, nhìn cô.
Rất nhiều người xem bắt đầu tặng quà cho Đào Túy, ấn like. Đào Túy cười híp mắt khom người: “Cảm ơn, nhưng mà xin đừng tặng quà, mấy ngày nữa sẽ livestream rồi.”
Cô còn có một động tác, xoay tròn ba vòng.
Sau đó lúc dừng lại.
Gương mặt hướng sang Lý Dịch, Lý Dịch nghiêng về trước, ngón tay cong lên, một tay khác của anh vẫn kẹp điếu thuốc, vẻ mặt thản nhiên. Đào Túy đỏ mặt, lại sợ lên tiếng bị người xem biết, thế là vội vã đứng sang, hỏi: “Cái gì?”
Lý Dịch không trả lời, lấn người qua, chặn môi cô.
Đào Túy sửng sốt, theo phản xạ mà giữ cạnh bàn.
Mà từ góc độ của người xem, chỉ thấy đôi chân dài trắng nhỏ và chân váy của cô gái, cùng với ngón tay giữ bàn của cô.
[Làm gì thế?]
[Đậu má, cô ấy đang nói chuyện với ai?]
[Chẳng lẽ không nghi ngờ cô ấy đang hôn sao? Đào Túy, cô để lộ mặt người đàn ông của cô cho chúng tôi nhìn coi.]
[Đúng vậy, lần trước đã nghe nói Đào Túy có bạn trai rồi.]
[Thật hay giả thế?]
Bên này luôn bình luận, bên kia Lý Dịch buông cô ra, cúi đầu cắn khóe môi cô: “Nhảy không tệ.”
“Bạn trai em rất thích.”
Đào Túy trừng anh, mím môi dưới, lui ra, cô giơ tay nhẹ nhàng xoa khóe môi dưới, mới đi tới trước ống kính, cũng may lúc đầu mở filter, bây giờ son môi bị phai cũng không nhìn ra, cô cười xoay ống kính, nói: “Xin lỗi, mất chút thời gian rồi, tôi nhảy được không?”
[Được, rất được.]
[Vô cùng đẹp, nhưng mà chúng tôi muốn biết cô vừa làm gì.]
[Đúng đúng đúng, cô nói cho chúng tôi biết cô đến bên bàn làm gì, có phải có người ở đó không? Chúng tôi vừa hỏi cô, có phải trong phòng cô còn có một người không? Cô vẫn chưa trả lời chúng tôi.]
Đào Túy kinh ngạc, sau đó ho khan một tiếng, sửa sang tóc rồi ngồi xuống nói: “Trên bàn có đồ rơi, tôi đi nhặt, ha ha ha ha.”
Đào Túy đỏ mặt nhưng mà nói dối không đổi sắc mặt.
Một đám người xem: “…”
Cô cho rằng chúng tôi tin sao?
Đầu kia, Lý Dịch tựa vào cạnh bàn, ung dung lau khóe môi, trên ngón tay dính son đỏ, anh nhướng chân mày, xoa son đỏ đó.
Gương mặt mang nụ cười thản nhiên, sau đó ngồi xuống.
Liếc mắt nhìn Đào Túy.
Cô gái cười đến mức cong mi mắt trước ống kính, vẫn đang nói chuyện. Anh dựa ra sau, mở màn hình ra, tiếp tục xem bản đồ xu thế.
Tiếp theo, hai người một người livestream, một người xem tài liệu, không quấy rầy nhau.
Lần này Đào Túy livestream cần tốn hai tiếng, trò chuyện rất cực khổ, tốn miệng lưỡi. Cũng may sau khi nhảy, xếp hạng của phòng livestream lên vị trí đầu tiên, lượng xem nổ tung.
Sau khi Đào Hinh về, chuyện thứ nhất là lên tầng tìm Đào Túy, biết Đào Túy đang livestream thì muốn lên xem, bà ấy vẫn chưa từng thấy dáng vẻ Đào Túy livestream.
Nhưng mà không ngờ Đào Túy livestream trong phòng làm việc ở tầng ba, cộng thêm lời của dì giúp việc thì biết Lý Dịch cũng ở tầng ba, bà ấy sửng sốt, đi thẳng tới ngoài phòng làm việc.
Cửa không khóa.
Bà ấy liếc mắt đã thấy người đàn ông cao lớn xem tài liệu sau bàn lớn, Lý Dịch tranh thủ liếc nhìn, thấy Đào Hinh, anh gật đầu: “Dì Hinh.”
Đào Hinh cười, thấp giọng hỏi: “Không quấy rầy cháu chứ?”
Lý Dịch: “Không ạ.”
Hai người cũng không dám nói lớn, Đào Hinh chỉ chớp mắt, thấy Đào Túy ngồi ở ghế sofa bên kia, đối diện ống kính vẫn đang nói chuyện. Đào Túy hoạt bát đáng yêu như vậy, còn le đầu lưỡi. Đào Hinh không đi về phía trước, mà chỉ nhìn, khóe môi mang theo một nụ cười, đó là sự quan tâm của một người mẹ.
Đào Hinh nhìn thêm một lúc, mới chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, bà ấy liếc mắt nhìn Lý Dịch, Lý Dịch vừa quyết định lịch trình ngày mai với Giang Sách, anh biết Đào Hinh muốn rời đi thì gật đầu tỏ ý. Đào Hinh khẽ mỉm cười.
Bà ấy lại liếc mắt nhìn Đào Túy, trong phòng làm việc lớn, hai người đều bận bịu công việc của mình, người đàn ông như Lý Dịch lúc làm việc lại cho phép Đào Túy líu ríu quấy rầy trong phòng làm việc của anh.
Đào Túy cũng không hề ngại, thoải mái livestream, cũng không có cảm giác tự ti ăn nhờ ở đậu.
Đào Hinh thầm nghĩ.
Lý Dịch cưng chiều Đào Túy như vậy, quả thật bà ấy không nên phản đối.
Mà ngay lúc này, bà ấy thấy khóe môi Lý Dịch có một vùng màu đỏ, không biết là gì. Đào Hinh hơi do dự, nhắc nhở: “Lý Dịch, khóe môi cháu bị gì vậy? Có màu đỏ.”
Lý Dịch ngước mắt nhìn Đào Hinh, im lặng một lúc, ngón tay lau khóe môi.
Ngón tay dính màu đỏ.
“Có phải bị bệnh không?” Đào Hinh hỏi.
Lý Dịch: “Không phải.”
“Đó là gì?”
Đào Túy ở bên kia, đã sớm chú ý tới bên này, chợt đứng lên trả lời.
“Thanh long!”
“Son môi.”
Nào biết, Lý Dịch dùng giọng điệu thản nhiên trả lời, không tránh né.
Đào Hinh: “…”
Bà ấy nhìn về phía Đào Túy đã livestream xong.
Đào Túy: “…”
Cô vỗ trán mình một cái, hung dữ liếc Lý Dịch.
Lý Dịch: “…”